Chương 12

Editor: Nhi Nhi

“Lấy được nhận vật này không dễ, phải nắm chắc.”

Trong văn phòng cao cấp của Thịnh Thế Ent, Lục An Kỳ đưa hợp đồng đã đánh dấu cho Khương Giang, cười, “Từ năm sau trở đi, phải bảo Tần Nhạc giúp cậu nhận vai cẩn thận, phải ra thêm một ít phim xịn, đại ngôn cũng phải thận trọng, giai đoạn quan trọng, cậu cũng phải tự để ý, tuyệt đối không được để truyền ra tin tức trái chiều.”

Khương Giang cảm kích nhận hợp đồng, hắn không thể ngờ, sau khi mất vai nam chính《Đi ngược gió》, Lục An Kỳ lại tìm cho mình vai nam chính trong phim của đạo diễn Chương Diệc, nhớ tới bất mãn của mình với công ty mấy tháng nay, Khương Giang hơi hổ thẹn, cúi đầu nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”

Lục An Kỳ không thèm để ý lắc đầu: “Cậu nắm chắc cơ hội lần này là được, tôi nói thẳng cậu đừng để bụng, tuổi tác của cậu… hơi khó, nhân vật quá trẻ không thể nhận, ương bướng diễn sẽ làm khán giả thấy kỳ, những phim muốn lấy cảm giác tuổi tác lại muốn mời người hơn cậu trên dưới mười tuổi, tôi đã sớm nói rồi, cậu cần chuyển đổi hình tượng, nên nửa năm nay mỗi lần chọn nhân vật cho cậu tôi đều lo lắng nhiều, cũng may, nhân vật lần này như là viết cho cậu vậy, đạo diễn Chương xem video thử vai của cậu thì rất hài lòng, bên công ty sẽ giúp cậu mở topic, chỉ là quá trình quay sau này phải tự dựa vào bản thân cậu thôi.”

Khương Giang gật đầu, phim của đạo diễn Chương chính là bảo hiểm phòng vé, chắc chắn có thể hot, ngẫm lại tình hình nghệ sĩ của công ty gần đây, Lục An Kỳ rất vừa lòng, nói: “Gần một năm rồi, cũng không uổng công, nửa năm tới cậu bận thì không cần nói, Thiên Tình mới nhận hai kịch bản, thêm vào mấy cái trước đó, chờ sang năm chiếm lĩnh sóng truyền hình, nhóm Vi Hi cũng khá tốt, hơn nữa Hạ Tê… Năm sau là năm được mùa.”

Thời điểm nghe được hai chữ “Hạ Tê”, mí mắt Khương Giang giật giật, từ ngày Bách Mộc Xuyên cản hắn lại muốn cùng hắn dạy dỗ Hạ Tê đến bây giờ đã đã hơn hai tháng, nhưng lâu như vậy rồi cũng không xảy ra chuyện gì, sau khi biết Lục An Kỳ cũng cố gắng tranh thủ tài nguyên cho mình, chút bất mãn với Hạ Tê của Khương Giang đã biến mất, hắn do dự nói: “Gần đây Hạ Tê…”

“Cũng khá tốt.” Lục An Kỳ châm điếu thuốc, mỉm cười, “Bộ phim kia của cậu ấy sắp đóng máy rồi, đạo diễn Phí chuẩn bị tiết mục mừng năm mới, đúng rồi, lễ công chiếu cũng có vị trí của cậu, đến lúc đó cậu và tôi cùng đi… Mấy hôm trước gặp đạo diễn Phí, đạo diễn Phí còn khen cậu ấy, nói kỹ thuật diễn tốt, lúc đóng phim nghiêm túc với cả chịu khó, tôi nhớ quan hệ của hai người rất tốt, cậu ấy còn quá trẻ, cậu có cơ hội thì dẫn dắt cậu ấy một chút.”

Khương Giang gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không đề cập tới chuyện ngày ấy, chắc là Bách Mộc Xuyên cũng chỉ càu nhàu một tí, bây giờ nói cho Lục An Kỳ, đắc tội Bách Mộc Xuyên thì chưa nói, mình cũng không giải thích được tại sao đến bây giờ mới nhắc, chỉ là trong lòng Khương Giang vẫn bất an, nói theo bản năng: “Chắc chắn rồi, Hạ Tê cậu ấy, cậu ấy…”

Lục An Kỳ nhướng mày: “Làm sao vậy?”

Khương Giang hoàn hồn, cười gượng: “Không, tôi đang nghĩ, đây là lần đầu của Hạ Tê, sắp đóng máy rồi, chắc là cậu ấy sẽ căng thẳng.”

Lục An Kỳ cười: “Hẳn là vậy.”

Nếu Lục An Kỳ có thể nhìn thấy Hạ Tê, sẽ biết hiện tại cậu không phải là “sẽ căng thẳng” mà là “siêu căng thẳng”.

Một bộ phim, Hạ Tê quay từ cuối hè đến giữa đông, qua hôm nay là một năm mới, mấy tháng này cậu khổ cực, cũng học được nhiều thứ, thu hoạch cũng nhiều. 《 Loạn thế 》tốn nhiều tiền của, Hạ Tê tự nhận là mình đi theo đạo diễn Phí xem quen những cảnh có đầu tư, sau này sẽ không luống cuống, Hạ Tê cứ biết thế, mãi cho đến cậu diễn cảnh đóng máy.

Hạ Tê nhìn ruộng lúa khô vàng mênh mông bát ngát trước mắt, quay đầu lại, nhìn vị giá đỡ đã đặt vào vị trí, thầm đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu…

Hạ Tê không đếm sai, buổi tối cậu diễn cảnh đóng máy, sẽ có sáu camera cùng quay, Hạ Tê xót, đều là tiền đó.

Cũng không phải là đạo diễn Phí bị điên, mà là trận nổ ở cảnh cuối cần quay nhiều góc, hơn nữa hắn lại khăng khăng quay cảnh này ở ruộng lúa, nghĩa là cảnh này chỉ có thể diẽn một lần, nếu gặp sự cố không qua, bối cảnh khác kinh phí còn nhiều hơn.

Tạ Tê vô cùng áp lực.

“Cậu đi thẳng một đường rải thuốc nổ trong túi dọc theo cây cầu, dẫn đến ruộng lúa.” Đạo diễn Phí bọc áo khoác quân đội*, nói phả ra sương, “Lúc ấy cậu đã trúng hai phát đạn, bên trái bụng, chú ý tư thế đi đường một chút.”

Chỉ đạo võ thuật đã phân tích cho Hạ Tê, Hạ Tê gật đầu, đạo diễn Phí vừa dẫn cậu xuống ruộng lúa vừa khoa tay múa chân: “Lúc này cây cầu đã bị hỏng mất một nửa, cậu không cần xen vào, máy quay bên kia có phó đạo diễn theo dõi, cậu cứ diễn phần cậu, cậu chỉ nhìn ruộng lúa, đi mãi về phía ruộng lúa, lửa đạn theo chân, cuối cùng khi sắp xuống cầu, cây cầu sụp đổ hoàn toàn.”

Cây cầu trong phim này vốn do cha của Vưu Tại tham gia tu sửa, lúc này cha của Vưu Tại đã chết, anh trai Vưu Tại, nam chính bị tra tấn không toàn thây ở chỗ địch, sau khi biết được kế hoạch của anh trai, Vưu Tại quyết định thay anh trai hoàn thành nhiệm vụ, lúc quân Nhật chở quân nhu sang, cho nổ cây cầu cha cậu tu sửa cả đời, đồng quy vu tận với một trung đội quân Nhật.

Đạo diễn Phí giảng giải cho Hạ Tê: “Thời khắc cuối cùng, cậu đã muốn xuống khỏi cây cầu, cậu không nghe được bất kỳ âm thanh nào phía sau, cậu chỉ biết, nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn chúng chết hết rồi, thuốc nổ là anh trai cậu chôn, cậu biết vị trí, trong lòng cậu rõ ràng chỉ cần bò qua được đoạn cầu này sẽ không chết, nhưng cậu cũng biết được rằng không thể bò qua được, sắp nổ tới đây rồi, cuối cùng cậu nghĩ tới khi còn nhỏ, cậu cùng anh trai, Ứng Nhiễm, gia đình các cậu đốt pháo trên nền tuyết trắng, Ứng Nhiễm thích nghe tiếng pháo, mà cậu thì lại nhát gan, chưa bao giờ dám đốt, cho đến lúc này đây.” “Lúc lên phim sẽ chuyển cảnh đến những người còn sống, anh trai cậu ở địa lao, Ứng Nhiễm ngủ gật trên bàn làm việc ở quân bộ, còn có những người trong thành, bọn họ đều bị tiếng nổ này làm tỉnh.”

Hạ Tê thở sâu một hơi, đạo diễn Phí vỗ vai Hạ Tê: “Đây là âm thanh khiến người nhà và người trong thành tỉnh lại, quan trọng nhất, tự mình cân nhắc, đừng căng thẳng quá.”

Đạo diễn Phí vội đi chỗ khác, Hạ Tê bọc áo lông vũ, xoa tay, đi qua đi lại.

Từ hôm qua đạo diễn Phí luôn giúp Hạ Tê nhập vai, Hạ Tê cũng thử, nhưng mỗi lần…… Đến cuối cùng cậu vẫn nghĩ về Lục Hiên.

Lần này về đoàn, trong lòng Hạ Tê rất bất an, cậu lo lắng mình diễn không tốt làm Lục Hiên thất vọng, cậu lo Lục Hiên tách cậu ra mà trở nên xa cách, cậu còn lo Lục Hiên sẽ đi tìm tình nhân khác, nhưng trên thực tế, những chuyện cậu lo lắng đều không xảy ra.

Lúc mới vào đoàn được một tuần, có buổi tối Nghiêm Trác Dịch vừa chào hỏi đạo diễn Phí xong đã bắt cóc Hạ Tê đi, nguyên nhân cũng không phải do cậu, sau khi xã giao Lục Hiên đột nhiên muốn gặp Hạ Tê.

Thật ra hôm ấy Lục Hiên uống nhiều, đã có chút say, trời cũng đã khuya, không thân thiết được, chỉ ôm Hạ Tê ngủ một giấc, nhưng Lục Hiên lại cảm thấy như vậy rất tốt, trong hai tháng sau đó, Hạ Tê bị bắt về “ngủ chung” mấy lần.

Luôn có thể gặp Lục Hiên, Hạ Tê rõ ràng từ giữa năm Lục Hiên đúng là càng ngày càng bận, gần cuối năm, xã giao lại nhiều không đếm xuể, tuy Lục Hiên tràn đầy năng lượng, ngày rảnh cũng tình nguyện nghỉ ngơi, lười đến mấy nơi thanh sắc, dù thỉnh thoảng có nhu cầu, cũng toàn gọi Hạ Tê sang.

Hơn nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Hiên đã quen tự liên hệ với Hạ Tê, điện thoại của Hạ Tê, tràn đầy nhật ký không nỡ xóa, đều là nhật ký trò chuyện với Lục Hiên, còn có tin nhắn Lục Hiên thỉnh thoảng gửi cho cậu.

Ngày thường không có việc gì Hạ Tê cũng không dám chủ động liên hệ với Lục Hiên, nhưng khi cậu nhớ Lục Hiên không chịu nổi nữa thì Lục Hiên lại liên lạc với cậu, hơn nữa càng ngày càng thường xuyên.

Hạ Tê không nhịn được cười, đây… hẳn là chưa chán mình đâu nhỉ?

Hạ Tê lấy điện thoại ra xem nhật ký trò chuyện, lần gọi điện với Lục Hiên gần nhất là hôm qua, bây giờ Lục Hiên đang ở nơi khác, nếu không có gì bất ngờ ngày mai sẽ về, lòng Hạ Tê ấm áp, ngày là có thể nhìn thấy ngài Lục rồi!

Hôm qua Lục Hiên gọi điện thoại cho Hạ Tê lúc đêm, sau khi Lục Hiên xong việc trở về khách sạn không ngủ được, gọi điện cho Hạ Tê.

Lục Hiên mới hoàn thành một vụ làm ăn lớn, tâm trạng rất tốt, cũng có thể vì uống chút rượu, hỏi Hạ Tê có nhớ anh không, đương nhiên là Hạ Tê nhớ, nhưng muốn nói ra trong điện thoại, có hơi ngại ngùng.

Lúc ấy công việc ở phim trường còn chưa kết thúc, xung quanh Hạ Tê có biết bao nhiêu người, Lục Hiên hỏi cậu, cậu không dám không trả lời, đành phải trốn sang một bên, đỏ mặt che điện thoại, nói thật nhỏ một câu “Nhớ ngài Lục lắm”, nhưng Lục Hiên còn chưa hài lòng, lại cười khẽ hỏi cậu nhớ chỗ nào, mặt Hạ Tê đỏ sắp bốc khói, thẹn thùng đến lông của áo nhung cũng xù lên.

Hạ Tê suýt nữa bị chọc khóc, đáng thương xin tha, nói đang ở phim trường, lúc này Lục Hiên mới tha cho cậu, lại cười cợt hai câu mới cúp máy, Hạ Tê giống như trộm cất điện thoại vào, lại phát hiện vừa nãy không cẩn thận bị trợ lý của nữ chính nghe thấy, tiểu cô nương chớp mắt với cậu, nhỏ giọng hỏi: “Gọi điện cho người yêu hở?!”

Hạ Tê trộm gật gật đầu, trợ lý nhỏ lộ nụ cười hiểu rõ mà không nói, cười hì hì: “Bách niên hảo hợp!”, Ngọt ngào trong lòng Hạ Tê sắp tràn ra ngoài.

“Hạ Hạ!!”

Phó đạo diễn gọi Hạ Tê, cậu vội xua hết bong bóng hồng trong lòng, chạy chậm qua chuẩn bị diễn cảnh cuối.

Đạo diễn lo Hạ Tê áp lực, nói trước với cậu NG cũng không sao, có thể quay lại, Hạ Tê cũng căng thẳng, nhưng sau khi bắt đầu, nháy mắt Hạ Tê nhập vào nhân vật.

Trang phục cảnh này của Hạ Tê là bộ trang phục chật vật nhất phim, quần áo học sinh trên người xám xịt dính đất, bên trái bụng còn có vết thương lớn đầy máu, trên mặt dính đầy tro, trán bị trầy da, so với tiểu thiếu gia đầu phim khác nhau một trời một vực.

Nhưng vết máu và vết dơ bẩn lại khiến mặt cậu góc cạnh hơn rất nhiều, mắt Hạ Tê như đang tỏa sáng, cậu đứng giữa cầu, lảo đảo nhìn phía sau, thấy đoàn xe chở súng ống đạn dược của quân Nhật sụp xuống theo cây cầu, ánh lửa tận trời!

Khoé miệng Vưu Tại tràn ra một tia khoái ý.

Phụ trách đạo cụ căng thẳng nhìn chằm chằm, theo sát thao tác.

Tiếng nổ càng ngày càng mãnh liệt, Vưu Tại xé rách cặp sách bẩn thỉu giấu trong ngực chứa thuốc nổ, vừa lết về trước vừa rải, lửa đạn theo sát Hạ Tê, sắp đuổi kịp, Vưu Tại lại bị bắn vài phát vào lưng, người cậu nảy lên, thế nhưng đi càng nhanh.

Chưa được vài bước, Vưu Tại ngã ngồi trên đất, cậu cắn răng, liều mạng xé rách cặp sách trong lồng ngực, thuốc nổ rơi vãi xung quanh, Vưu Tại ngẩng đầu, chỉ vài bước nữa thôi, cậu có thể sang bờ bên kia.

Vưu Tại bò vài bước, cuối cùng lại từ bỏ, thuốc nổ giấu dưới cầu nổ theo số cậu đã rải, sắp nổ tới đây rồi. Vưu Tại gắng sức chống đỡ đứng dậy, xoay người thoát lực nằm xuống, ánh vào mắt cậu, là sao trời cuồn cuộn sau làn khói lửa thuốc súng.

Giao thừa nhiều năm trước, cậu trốn sau ông nội, ngưỡng mộ nhìn anh trai và Ứng Nhiễm tỷ tỷ cùng nhau bắn pháo trúc, cậu lại không dám tới gần.

Vưu Tại đặt phần thuốc nổ cuối cùng lên mình, mắt ngấn nước, cười lớn gào lên: “Ứng tỷ tỷ! Tỷ nghe thấy không? Tỷ có nghe thấy không?! Có vang không?!! Tỷ nói đệ đốt có vang không?!!”

Một tiếng “Ầm”, cả cây cầu sụp đổ, Vưu Tại phá hủy hoàn toàn cây cầu người trong thành lui tới buôn bán, cũng phá hủy con đường vận chuyển súng ống đạn dược vào thành duy nhất của quân Nhật…

“Cut!!!”

Người phụ trách và trợ lý xông lên đỡ Hạ Tê dậy, Hạ Tê nước mắt đầy mặt, đạo diễn Phí từ phía xa ra hiệu cảnh này đã đạt, nhiều cô gái ở phim trường khóc thút thít, mọi người sôi nổi đến ôm Hạ Tê, chúc mừng cậu sát thanh.

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Hạ Tê liên tục khom lưng với mọi người, nước mắt tuôn rơi, đạo diễn Phí còn muốn xem hiệu quả của mấy máy quay khác, nhưng vẫn ở lại cổ vũ Hạ Tê vài câu, bảo cậu sau này nhất định phải duy trì sơ tâm, càng phải nỗ lực hơn, Hạ Tê liên tục nói cảm ơn, lại có nhiều người trong đoàn đến nói chuyện với Hạ Tê, phó đạo diễn tới quay Hạ Tê, Hạ Tê rơi nước mắt nói ra cảm thụ của mình, lần lượt cảm ơn từng người trong đoàn phim, còn có Thịnh Thế Ent.

Nam chính nữ chính cũng tới chụp ảnh với Hạ Tê, Hạ Tê quả thực thụ sủng nhược kinh, mọi người lại vừa khóc vừa cười, mãi lâu mới dừng, Hạ Tê để lại phương thức liên lạc cho rất nhiều người, còn hẹn sau khi quay xong sẽ cùng nhau chức mừng.

Lục Hiên ngày mai sẽ trở lại, hai người cùng đón Tết Nguyên Đán, Hạ Tê không trì hoãn thêm, dọn dẹp xong thì rời đoàn, lúc đi cùng mọi người lại lưu luyến không rời.

“Hạ Hạ mắt cậu đỏ hết cả rồi.” Mắt trợ mắt cũng hồng hồng, “Ai…… Lúc nãy xem em khó chịu lắm, kỹ thuật diễm của Hạ Hạ tốt hơn khi vừa vào đoàn rất nhiều! Em khóc chết mất.”

Hạ Tê cười vui vẻ, lại hơi lo lắng ngày mai mắt đỏ lên thì bị Lục Hiên nhìn thấy, nhưng mà bây giờ cũng không rảnh lo, đóng phim rất mệt, mọi người đều ngóng trông đóng máy, nhưng sau khi đóng máy vẫn không nhịn được mà rơi lệ, Hạ Tê không nói rõ được loại cảm giác này, tiếc nuối duy nhất là không thể chia sẻ với Lục Hiên…

“Ngài… ngài Lục!”

Lần này Hạ Tê thật sự ngây người, lúc Nghiêm Trác Dịch mở cửa xe cho cậu, Lục Hiên đã ngồi ở ghế sau từ bao giờ!

Lục Hiên mỉm cười: “Tôi tới được một chốc rồi, nhưng sợ ảnh hưởng đến cảnh cuối của em nên mới không báo cho em hay.”

“Ngài……” Hạ Tê lại rơi nước mắt, “Sao ngài lại…”

Ghế sau bày một bó hoa tươi lớn và mấy hộp quà gói ghém tinh xảo, Lục Hiên cười với Hạ Tê: “Tiểu Tê, năm mới vui vẻ.”

Chap trước

Chap sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play