Editor: Nhi Nhi
Âm thanh bên kia rõ ràng có chút chần chờ: “Alo?”
Lần này Hạ Tê muốn khóc thật.
“Thật xin lỗi ngài Lục, thật xin lỗi thật xin lỗi, em chỉ muốn gửi tin nhắn cho ngài, không biết tại sao lại gọi qua…” Hạ Tê muốn đánh chết mình, vội vàng nói, “Ngài…… Xin ngài tiếp tục công việc, em gửi tin nhắn giải thích cho ngài, thật sự là… Thật xin lỗi…”
Hạ Tê nghe được tiếng đóng cửa bên kia, âm thanh của Lục Hiên hơi lớn, “Tôi ra ngoài rồi, có chuyện gì vậy?”
“Vâng…” Âm thanh Hạ Tê run rẩy, cậu cố gắng nói đơn giản một chút, không muốn tốn quá nhiều thời gian của Lục Hiên, nhưng cậu lại quá hoảng loạn, làm sao cũng không nói đàng hoàng được, “Em … em muốn xin lỗi ngài, em đã muốn nhân vật này từ sớm, nhưng lúc ngài hỏi em… em nói dối ngài, xin, xin lỗi…”
Hạ Tê không xác định được có phải mình nghe được tiếng Lục Hiên cười nhẹ bên kia hay không, cậu gấp đến phát khóc, “Còn vừa nãy… em chỉ là muốn gửi tin nhắn cho ngài thôi, xin ngài tin em, em không muốn gây phiền phức cho ngài, cũng không muốn làm gián đoạn công việc của ngài…”
“Xin ngài… Xin ngài tha thứ cho em, sau này em không bao giờ nói dối nữa.”
Lục Hiên yên lặng chờ cậu nói xong mới khẽ cười nói: “Khóc rồi à?”
Hạ Tê cũng không rớt nước mắt, cậu thật thà lắc đầu: “Không có, ngài Lục…”
“Chưa đến mức gián đoạn, hôm nay cũng không phải trường hợp chính thức.” Có lẽ là vì Lục thị vốn đã thực nghiệp lập nghiệp từ thế kỷ trước, lâu dần Lục Hiên cũng có chút coi khinh ngành giải trí, anh nhìn Hạ Tê xa xa ở sân thượng đầu hành lang bên kia, “Số điện thoại của tôi đã cho em rồi, khi có việc, có thể gọi cho tôi.”
Đôi mắt Hạ Tê hồng hồng, Lục Hiên đối xử với cậu tốt như vậy, vậy mà mình lại gạt anh, mình thật là… quá hư hỏng.
“Có điều, chuyện em cố ý gạt tôi, lúc khác nói sau.”
Quả nhiên! Hạ Tê ảo não muốn đâm vào tường, trong số nhiều những khuyết điểm của mình lại thêm một cái: lừa gạt!
Lần này không cần những nữ nghệ sĩ kia đến tranh ngài Lục, ngài Lục đã chán mình trước rồi! Hạ Tê mang theo chút giọng mũi: “Thật xin lỗi, xin ngài tha thứ cho em…”
“Tôi chưa bao giờ chấp nhận lời xin lỗi suông, Nghiệm Trác Dịch sẽ đưa em về nhà, đến lúc đó lại nói.”
Hạ Tê hoang mang, đưa mình về nhà? Về đâu?
Không đợi Hạ Tê hỏi lại, bên kia Lục Hiên đã cúp điện thoại.
“Lục tổng?” Tổng giám đốc chấp hành của Ba Địch thử nói, “Có thể bắt đầu chưa?”, Vừa rồi không biết Lục tổng nhận điện thoại thương vụ quan trọng gì, trực tiếp nhíu mày “Suỵt ——” một tiếng, doạ tới mức camera cũng phải tạm dừng, nghệ sĩ thì càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó Lục Hiên ra khỏi lều, lúc này mới trở lại.
Trong mắt Lục Hiên mang theo ý cười, hiển nhiên là tâm tình rất tốt, tổng giám đốc suy đoán việc làm ăn của Lục Hiên có chuyện gì tốt.
Lục Hiên gật đầu, lễ phép cho có lệ: “Ngại quá, lúc nãy có chút việc gấp, trì hoãn thời gian của mọi người rồi.”
Tổng giám đốc vội vàng nói: “Không đâu không đâu, Lục tổng có thể tới đã là vinh hạnh của chúng tôi.” Nói xong ý bảo nghệ sĩ bắt đầu lại lần nữa.
Lục Hiên thất thần, nhẹ nhàng nghịch nắp bút, vốn nhìn thấy quyển sách《Đi ngược gió》trong cặp của Hạ Tê cũng chẳng phải chuyện lớn gì, ngày thường tuy rằng Hạ Tê bận rộn, nhưng lượng đọc của cậu cũng không ít, Lục Hiên thường xuyên thấy một ít sách ở chỗ Hạ Tê, đủ thể loại, đọc lướt qua rất nhiều thứ. Trùng hợp ở chỗ, một ngày trước khi phát hiện ra quyển sách kia, anh từng nhận được lời mời của Bá Địch, mời anh tham gia làm giám khảo casting cho《Đi ngược gió》, liên hệ hai việc với nhau, tự nhiên Lục Hiên hiểu hết.
Lục An Kỳ chuẩn bị đổ tiền vào《Đi ngược gió》, người trong giới đều biết, Lục An Kỳ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng qua lại là Lục Hiên thôi, thật ra người của Ba Địch mời Lục Hiên cũng là cho đủ thủ tục, ai ngờ Lục Hiên vốn bình thường không mấy để ý loại chuyện này lại gật đầu đồng ý.
Lục Hiên nhớ lại cú điện thoại lúc nãy lại buồn cười, Hạ Tê không muốn nói cho mình, chẳng qua là sợ mình lại điều động nội bộ lấy nhân vật cho cậu, chút tâm tư này Lục Hiên nhìn thấu, trong số những tình nhân của Lục Hiên, Hạ Tê là người “thanh cao” nhất.
Sau khi Hạ Tê tự theo anh, chưa từng yêu cầu bất kỳ thứ gì, thậm chí đôi khi Lục Hiên còn hoài nghi, trước đây vật nhỏ này chạy lên giường mình, không phải vì muốn thượng vị. Nhận thức này khiến Lục Hiên không thể hiểu được, không vì danh lợi, chẳng lẽ chỉ là vì muốn lên giường mình? Đây rốt cuộc là ai chơi ai?
Vừa lúc mấy ngày gần đây không quá bận, Lục Hiên chỉ tới một chuyến, xác định chuyện nhân vật, thuận tiện trêu chọc cậu.
Tuy cuối cùng “trêu chọc cậu” biến thành “dọa nạt cậu”, còn suýt nữa bắt nạt người ta khóc luôn, nhưng Lục Hiên không thấy áy náy tí nào, ai bảo cậu nói dối mình, con nít mà, bây giờ không quản nghiêm, sau này sao mà được…
Sau khi bị cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau Hạ Tê đã thấy Nghiêm Trác Dịch, Hạ Tê còn đang ngây ngốc, Nghiêm Trác Dịch đã gật đầu với cậu, lễ phép nói: “Ngài Lục bảo tôi đưa ngài về trước.”
Hạ Tê ấp úng: “Đi… đâu?”
Nghiêm Trác Dịch giải thích nói: “Nhà của ngài Lục.”
“Người, người đại diện của tôi còn chưa trở lại.” Hạ Tê thấy không ổn lắm, “Cô ấy… cô ấy đi tìm bạn.”
Nghiêm Trác Dịch mỉm cười: “Không sao, cậu có thể để cô ấy về bằng xe của công ty, tôi đưa cậu trở về.”
Ý của Nghiêm Trác Dịch cơ bản là ý của Lục Hiên, việc của Hạ Tê chỉ có nghe lời, cậu thành thành thật thật để Nghiêm Trác Dịch đưa đi.
Đã gần đến buổi trưa, Nghiêm Trác Dịch biết Lục Hiên chưa về được, tự xem xét đặt cơm ở khách sạn cao cấp hai người thường hay dùng bữa cho Hạ Tê, sau khi người đến nhà Lục Hiên giao cơm vội vàng rời đi, Hạ Tê nhìn một bàn đầy đồ ăn còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lục Hiên đã… tha thứ cho cậu rồi sao?
Tôm phô mai bắc cực, hải sâm ngâm vỏ bưởi, sườn kho tỏi, cơm bào ngư…
Hạ Tê nuốt nước miếng, cảm giác chuyện không hỏng bét như mình nghĩ, cứ ăn cơm trước vậy.
“Vậy mà em đi thật.” Trong văn phòng trên tầng cao nhất Thịnh Thế Ent, Lục An Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, cô rót trà cho Lục Hiên, “Chị vẫn cứ nghĩ em không có hứng thú với mấy việc này.”
Lục Hiên mỉm cười: “Đúng lúc có thời gian rảnh thôi.”
Lục An Kỳ nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Cảm giác thế nào? Nhân vật hôm nay chắc cũng quyết định được rồi đúng không.”
Lục Hiên lạnh nhạt: “Em không hiểu làm phim, bên chị tự quyết định đi.”
Nói như vậy càng làm Lục An Kỳ tò mò: “Ráng qua một chuyến, không phải vì công việc, đó là vì cái gì? Sao vậy, chán Hạ Tê rồi, muốn đi chọn tiểu minh tinh khác sao?”
Lục An Kỳ rất thích Hạ Tê, hơi tiếc nuối, Lục Hiên lắc đầu bật cười, anh mỉm cười: “Không có, sắp giữa năm rồi, công việc còn bận, làm sao có thời gian dành cho mấy thứ này.”
“Được rồi, ký giúp chị mấy cái văn kiện này.”
Lục An Kỳ đưa một cái folder cho Lục Hiên, Lục Hiên thoáng rồi ký xuống, Lục An Kỳ vừa lòng cười nói: “Ai… Cuối cùng cũng hiểu có kim chủ tốt biết bao.”
Lục Hiên cười cười đưa văn kiện đã ký cho Lục An Kỳ, Lục An Kỳ thở dài: “Công ty vừa khởi bước, căn bản không quay vòng vốn được, cảm ơn em, chờ thêm hai năm thì tốt rồi, nâng những minh tinh này nổi tiếng lên, lại ký hợp đồng thêm vài người… Bây giờ quay một bộ phim truyền hình còn phải hợp tác với mấy công ty, bao giờ mới được tự làm hết…”
Lục An Kỳ oán giận vài câu, lại đưa danh sách diễn viên chọn được hôm nay cho Lục Hiên: “Nhìn này… Nam chính vẫn là người của người ta, chị vốn định nâng Khương Giang, đạo diễn lại không chịu..”
Nam chính đã chọn Hải Khôn của Ba Địch, nữ chính nữ phụ cũng đã được quyết định, nam phụ không có gì ngoài ý muốn, đúng là Hạ Tê.
Lục Hiên còn cầm bút máy, theo bản năng đánh dấu trước tên Hạ Tê, vừa lúc lọt vào mắt Lục An Kỳ.
“Đây là nguyên nhân em đến?” Mắt Lục An Kỳ lộ vẻ chế nhạo, “Nhìn không ra luôn… Em thật sự rất thích cậu ấy?”
Bị phát hiện cũng chẳng có gì phải ngại, Lục Hiên thoải mái hào phóng gật đầu: “Cũng được.”
Lục An Kỳ cười: “Rất biết lấy lòng em trên giường à?”
Lục Hiên cười mà không nói.
Hạ Tê “rất biết lấy lòng” sau khi ăn một bữa tiệc lớn thì tâm trạng đã rốt lên rất nhiều, cậu không biết đặt cơm cho cậu là ý của Nghiêm Trác Dịch hay là Lục Hiên, nhưng nếu đón mình về, còn đút cho mình ăn no, vậy hẳn là nguy cơ đã giải trừ, nếu Lục Hiên chán mình, làm sao phải nhận điện thoại của mình, còn đưa mình về nữa.
Nhưng khi ở Ba Địch Lục Hiên nói “Đến lúc đó rồi nói sau”, sẽ thế nào đây?
Sẽ làm như vậy như vậy với mình, rồi lại như vậy như vậy hả?
“A a……”
Hạ Tê che mặt, Lục Hiên bảo mình về trước đóng cửa ăn năn! Làm sao lại có thể nghĩ mấy chuyện linh tinh như vậy chứ!
Hạ Tê đấm đấm đầu mình, không muốn làm phiền dì giúp việc, tự dọn bàn ăn, sau khi dọn dẹp Hạ Tê vô cùng hài lòng nhìn bàn ăn bóng loáng, nhịn không được lại quét tước nhà ăn một lần, sau đó là phòng bếp, phòng tắm… Lau mấy góc khuất sạch sẽ không một hạt bụi xong Hạ Tê rất có cảm giác thành tựu, cái đẹp cũng có tác dụng phụ là làm cho cậu đổ mồ hôi đầy người, lúc thử vai cũng đã đổ mồ hôi, Hạ Tê cảm thấy hơi khó chịu, bèn đến phòng tắm tắm rửa.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hạ Tê choàng một cái áo tắm đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy bản thân không có gì xuất sắc, hôm nay thử vai cũng không biết có thành công không, nếu không thành công, ngài Lục chắc sẽ cảm thấy mình thật tồi tệ…
Người đơn phương luôn lo được lo mất, đột nhiên Hạ Tê có chút uể oải.
Căng da bụng chùng da mắt, đêm qua bởi vì phải phỏng vấn mà kích thích đến nỗi không ngủ được, bây giờ sâu ngủ tới tìm cậu, Hạ Tê không nghĩ được gì khác, đi đến phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Hạ Tê mơ một giấc mơ.
Trong mơ ngài Lục rất dịu dàng, anh nắm tay Hạ Tê, dẫn cậu đi ngắm biển đi lướt sóng, hai người mang khẩu trang đi Disney land, ngồi thuyền hải tặc, bị fan đuổi theo, Lục Hiên còn mua cho cậu một cái kẹo mút siêu to, Hạ Tê hạnh phúc như đang trên mây, bên người toàn là sao nhỏ lấp lánh bay bay cùng mấy thiên sứ bé xíu và số lượng kẹo đếm không hết, cả người đều ngọt ngào.
Hạ Tê chơi đến điên, cuối cùng mệt quá, Lục Hiên đưa cậu về nhà.
Sau khi về đến nhà hai người ăn một bữa thịnh soạn, cùng nhau dọn phòng bếp, cùng nhau tắm rửa, sau đó cùng đi phòng ngủ…
Lục Hiên là người vô cùng nhạy cảm và nghiêm khắc, thậm chí đến mức hà khắc.
Vừa đẩy cửa ra thì anh đã phát hiện căn nhà đã được quét dọn một lần, là ai làm… Không cần nói cũng biết.
Sợ mình còn giận cậu, nên quét dọn nhà cửa để chuộc lỗi sao? Lục Hiên cười khẽ, chuyện này đúng là chuyện Hạ Tê sẽ làm.
Lục Hiên thay quần áo rửa tay, trong phòng im ắng, không phải đang đọc sách thì chính là đang ngủ, Lục Hiên lau khô tay, đi đến phòng ngủ chậm rãi đẩy cửa ra.
Tóc Hạ Tê còn hơi ướt, chắc là vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ của mình, không hề phòng bị, nằm trên giường mình ngủ ngon lành.
Đôi mắt sắc bén của Lục Hiên nhìn Hạ Tê hơi chau mày, gương mặt phiếm hồng, trong lòng hiểu rõ.
Lục Hiên vô cùng hài lòng với sự “chuộc lỗi” của Hạ Tê.
“Hôm nay Tiểu Tê thật ngoan…”
Xong việc Lục Hiên dựa vào đầu giường, cưng chiều để Hạ Tê dựa vào ngực mình, mặt Hạ Tê đỏ như quả táo, nếu như mấy giấc mơ phấn hồng của cậu bị Lục Hiên biết được, hẳn có thể làm cậu xấu hổ đến tết!
Tâm tình của Lục Hiên khá tốt, Hạ Tê vừa liều mạng nhớ lại hôm nay mình có damdang quá không, vừa nhộn nhạo muốn hỏi chuyện hôm nay của Lục Hiên, Lục Hiên như nhìn thấu tâm tư của cậu, cúi đầu hôn môi cậu, thấp giọng cười: “Yên tâm, hôm nay tôi không giận.”
Hạ Tê như trút được gánh nặng, thả lỏng hưởng thụ nụ hôn của Lục Hiên, Lục Hiên lại nói: “Nhưng loại chuyện nói dối này, không được có lần sau.”
Hạ Tê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em sẽ không bao giờ nói dối ngài nữa.”
Lục Hiên xoa đầu cậu, nguy cơ được giải trừ, Hạ Tê to gan hơn, lại hỏi: “Vậy… Chuyện thử vai…”
Lục Hiên đứng dậy chuẩn bị đi tắm, nghe vậy cười nhạo: “Có tôi ở đây, em cảm thấy khả năng người khác được chọn là bao nhiêu?”
Lục Hiên đến phòng tắm, Hạ Tê đột nhiên cảm giác tiểu thiên sứ ngôi sao nhỏ và kẹo vừa biến mất trong mơ đã xuất hiện trở lại, cậu cuộn chăn lăn qua lộn lại trên giường… Làm sao bây giờ đây… Càng ngày càng thích ngài Lục…
“Còn chưa qua à?”
Hạ Tê hạnh phúc nổi bong bóng, nghe vậy đỏ mặt trả lời: “Tới liền!”