Editor: Nhi Nhi
Nội tâm Hạ Tê như muốn sụp đổ tại chỗ.
Lục Hiên lại cố tình làm như không quen cậu, tự nhiên đến mức làm Hạ Tê ghen ghét, Hạ Tê muốn khóc luôn tại chỗ, tuy việc cậu cố tình giấu Lục Hiên cậu muốn đến thử vai là thật, nhưng Lục Hiên là một trong những giám khảo, sao lại có chuyện không biết mình đến chứ? Tối hôm qua hai người còn ở cạnh nhau, tại sao không nói cho mình aaaaa… Chẳng lẽ là đang giận cậu à? Đột nhiên Hạ Tê thấy hơi bất an, mấy ngày trước, cậu còn nói với Lục Hiên, sắp tới mình không có việc phải làm!
Hạ Tê chột dạ nhìn Lục Hiên, không xác định được Lục Hiên có giận hay không. Hạ Tê rầu rĩ không thôi, không nên nói dối Lục Hiên.
Thời gian chuẩn bị không dài, Hạ Tê không dám câu giờ, cầm lấy kịch bản vội vàng lướt qua một lần, may mà cậu đã đọc tiểu thuyết, nếu không cậu không dám chắc lúc này đây cậu có thể đọc nổi kịch bản không nữa…
Tổng cộng có hai đoạn ngắn, đoạn một là lúc nam phụ còn bán báo, chào hàng mời nam chính mua báo và thuốc lá, nam chính muốn mua một tờ báo, nam phụ thuận tay chôm luôn ví tiền của nam chính, đoạn hai là là trước trận Thượng Hải*, nam chính và nam phụ nói chuyện ở trường quân đội.
*淞沪会战: Hội chiến Tùng Hộ hay Trận Thượng Hải là trận đầu tiên trong 22 trận giao chiến lớn giữa Quốc quân Trung Hoa Dân Quốc và Lục quân Đế quốc Nhật Bản, kéo dài hơn 3 tháng, từ ngày 13 tháng 8 đến ngày 26 tháng 11 năm 1937
Hạ Tê được chỉ định đoạn một.
Hai phút sau Hạ Tê gật đầu với người cầm clapboard ra hiệu bắt đầu, cậu nỗ lực lờ đi Lục Hiên, cố gắng tập trung vào kịch bản.
“Action!”
“Tiên sinh, tiên sinh cần báo không? Một xu thôi, còn có thuốc lá nữa, tiên sinh cần thuốc lá không?”
Tiếng hô vừa dứt, biểu cảm trên mặt Hạ Tê nhiệt tình hẳn lên, nụ cười đầy háo hức, đi theo “nam chính” ở phía trước, ân cần giới thiệu, tròng mắt đen bóng quét từ trên xuống dưới vị “tiên sinh” này một lần.
“Vâng tiên sinh, ngài cầm báo cẩn thận.” Hạ Tê luồn tay trái ngang “tờ báo”, thuần thục đưa một “tờ báo” cho nam chính, khi nhận tiền tay phải cậu rũ xuống, làm như bị vướng, cả người đổ về phía trước, vừa bám cánh tay nam chính đứng lên vừa cười làm lành xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi tiên sinh……”
Ngón tay thon dài tinh tế của Hạ Tê làm như cầm thứ gì, dùng “báo” che giấu, nhanh cất vào ngực, Hạ Tê vừa đi lui về phía sau vừa nhìn trái nhìn phải, thất thần chào hàng, “Bán báo đây bán báo đây, Quan Đông quân có ý định khiêu khích, sự kiện Sát Đông* có biến! Bán báo đây bán báo đây……”
察东事件: Sự kiện Sát Đông là ba cuộc xung đột quân sự vào năm 1935 giữa Jehol, Mãn Châu, dưới sự kiểm soát của Nhật Bản và tỉnh Sát Cáp Nhĩ ở Bắc Trung Quốc
Hạ Tê nhìn theo “nam chính” đã đi xa, xác định không bị phát hiện mới đắc ý cười trộm, trong mắt lộ ra tia giáo hoạt đầy linh động.
“Bán báo đây bán báo đây! Cần thuốc lá không……” Hạ Tê kéo quần, tiếp tục công việc chào hàng, “Bán báo đây bán báo đây, Quan Đông quân có ý định khiêu khích, sự kiện Sát Đông có biến! Bán báo đây bán báo đây!”
“Cut!”
Hạ Tê thả lỏng ngay lập tức, cậu tiến lên cúi đầu với mọi người, cẩn thận ngước mắt nhìn Lục Hiên, lo lắng anh giận mình thật, vừa nãy thử vai vậu hoàn toàn không dám nhìn về phía Lục Hiên, cũng không biết Lục Hiên có nhìn cậu không, bây giờ Lục Hiên vẫn giống như lúc cậu mới vào, bình tĩnh nửa rũ mắt, chậm rãi lật hồ sơ trước mắt.
Hồ sơ của Hạ Tê và hình ảnh video quay chụp trước kia đã được đưa tới từ trước, mấy nhân viên phỏng vấn xem hình ảnh một lát, nhỏ giọng thảo luận.
“Được, vất vả rồi.”
Người bên cạnh Lục Hiên cười với Hạ Tê, Hạ Tê không biết người kia là ai, lễ phép gật đầu rồi ra khỏi phòng.
Grào……
Sau khi ra khỏi lều Hạ Tê đau khổ vò đầu, tại sao lại như vậy aaaa.
Diêu Miêu Miêu không có ở ngoài, Hạ Tê lấy di động, phát hiện có tin nhắn WeChat, là Diêu Miêu Miêu gửi, nói là đi tìm hiểu tình hình chỗ người quen, bảo Hạ Tê chờ cô, Hạ Tê khóc không ra nước mắt, không cần đi đâu, hỏi Lục Hiên là được rồi! Điều tiên quyết là cậu dám hỏi.
Cách đó không xa có khu vực nghỉ ngơi trên sân thượng, mấy nghệ sĩ thử vai trước thử vai sau và người đại diện ngồi bên đó nhỏ giọng trò chuyện, Hạ Tê không biết khi nào Diêu Miêu Miêu quay lại, cũng qua tìm chỗ ngồi chờ.
Có nhân viên của Ba Địch tới đưa trà cho Hạ Tê, Hạ Tê cảm ơn rồi cầm ly buồn bã…… Rốt cuộc là ngài Lục có giận hay không?
Lúc nãy Lục Hiên vô cùng nghiêm túc, không cười với cậu, cũng không xem cậu thế nào, aura mạnh đến nỗi làm Hạ Tê sợ hãi, chắc là giận thật, cũng có thể chỉ là lúc đi làm mới vậy, mấy tháng trước Hạ Tê mới ở bên Lục Hiên cũng như vậy, tuy đối xử với cậu không nghiêm khắc, nhưng cũng không dễ ở chung.
Là do mình được cưng chiều mà kiêu căng rồi? Lục Hiên tốt với mình như thế, mình lại lừa anh, tuy ban đầu là vì không muốn làm phiền Lục Hiên, nhưng lừa chính là lừa… Hạ Tê hối hận gần chết, hôm đó không nên nói dối Lục Hiên, thái độ của Lục Hiên với mình mới tốt một chút mà đã không biết điều, sớm muộn gì cũng bị người ta ghét bỏ!
Ngồi một mình một người nên mấy suy nghĩ điên cuồng cứ thế hiện lên trong tâm trí cậu, Hạ Tê không cách nào bảo bản thân thôi nghĩ ngợi vớ vẩn, cuối cùng cậu đứng ngồi không yên, lấy điện thoại ra, ngẩn người nhìn hai chữ ‘ngài Lục’ trong điện thoại.
Đây là lần trước Lục Hiên liên lạc với cậu lúc cậu còn ở đoàn phim, ghi chú thay đổi rất nhiều lần giữa “ngài Lục” và “Lục Hiên”, cuối cùng Hạ Tê quyết định để là ngài Lục, còn chỉnh nhạc chuông riêng nữa, nhưng trừ lần đó ra, dãy số này chưa từng vang lên.
Ngày thường Lục Hiên liên lạc với Hạ Tê đều qua Nghiêm Trác Dịch, nhật ký trò chuyện của Hạ Tê, người liên hệ nhiều nhất chính là Nghiêm Trác Dịch, không biết thế nào, Hạ Tê đột nhiên hơi uể oải.
Yêu thầm là vở kịch câm của một người.
Thôi thì cũng được, Hạ Tê an ủi mình, ngày nào mình mà nổi tiếng, ngày đó cũng vứt điện thoại rồi, không bị phốt được, cũng không dính dáng đến Lục Hiên.
Lục Hiên luôn không cho tình nhân liên lạc với anh, chắc cũng đã tính trước mấy chuyện như thế này.
Có lẽ chuyện hôm nay cũng không phức tạp như mình nghĩ, Lục Hiên có cổ phần ở Thịnh Thế, được mời tới tham dự buổi thử vai cũng là chuyện bình thường, trùng hợp lần này mình là nghệ sĩ đến thử vai, Lục Hiên không hỏi cậu trước, chắc chỉ là thấy không có gì đáng để bận tâm mà thôi, Lục Hiên công tư phân minh, Hạ Tê biết mà.
Hạ Tê nhẹ nhàng thở dài, ngây người nhìn ra cửa sổ chờ Diêu Miêu Miêu.
“Ái nè nè, lúc nãy cậu có để ý không, người ngồi ở giữa ấy…”
“Nhìn quen quen, ai vậy?”
“Đó là Lục Hiên! Người đương nhiệm của Lục thị, nghe nói ông chủ sau màn của Thịnh Thế cũng là anh ấy……”
“Là anh ấy! Lục Hiên kia!”
“Cậu nói nhỏ thôi!”
Hai nữ nghệ sĩ nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán bàn tán, không sót câu nào, rơi vào tai Hạ Tê.
“Nghe nói Lục tổng vẫn còn độc thân……”
“Ừm, nhưng mà hình như cũng không ít tình nhân đâu.”
“Haizz…… Nghe nói cha mẹ của Lục tổng đã không còn.”
“Đúng vậy, cho nên người muốn vị trí Lục phu nhân không cần gì nhiều, chỉ cần Lục tổng đồng ý, lập tức tu thành chính quả, có thể bước chân vào cửa nhà giàu, lại không bị phụ huynh đại gia tộc quản thúc, thật sự là quá tuyệt!”
“Ha ha chỉ có cậu biết rõ thế, haiz không biết bên cạnh Lục tổng bây giờ có thiếu người không…”
Hạ Tê không thể nhịn được nữa, như muốn chạy qua gào vào mặt mấy cô: Không thiếu không thiếu, không thiếu chút nào! Mấy người đừng tới!
Lần này Hạ Tê thật sự ngồi không yên, cậu đứng dậy đi hai vòng muốn thông khí, nhưng càng đi lòng càng hoảng, sắc mặt cậu đỏ lên, giống như trúng tà, cầm lấy điện thoại, nhìn hai chữ “Ngài Lục ” mà tim đập thình thịch, có mấy lần cậu muốn gọi điện qua!
Không được không được! Hạ Tê cất điện thoại, đã lừa gạt Lục Hiên một lần, lại chẳng biết điều gọi điện ngay lúc Lục Hiên đang làm việc, Lục Hiên không ghét mình mới là lạ!
Nhưng thật sự rất muốn xin lỗi, thuận tiện xem thử rốt cuộc Lục Hiên có giận hay không.
Hạ Tê như chuột bị nhốt trong lu gạo, xoay mòng mòng, nhưng Diêu Miêu Miêu vẫn chưa quay lại, nhắn tin WeChat cũng không thấy rep.
Hạ Tê hít sâu một hơi, gọi điện chắc chắn là không được, nhưng……gửi tin nhắn thì chắc là được nhỉ?
Chắc là được mà, chỉ là một tin nhắn thôi, sẽ không quấy rầy Lục Hiên chứ? Tổng đài thỉnh thoảng cũng gửi tin nhắn cho Lục Hiên mà, mình cũng được nhỉ? Mình sẽ chân thành xin lỗi vì lừa anh ấy, chờ Lục Hiên tha thứ cho mình, không giận nữa… Chắc là vẫn còn thích mình.
Lòng bàn tay Hạ Tê hơi ra mồ hôi, cậu lại cầm điện thoại, tự hỏi nên nói thế nào để Lục Hiên cảm nhận được sự thành khẩn và quyết tâm sửa sai của mình… aaaaaa!!
Lần này Hạ Tê hét ra tiếng thật, tay cậu run run bấm gọi!!
Nghệ sĩ cách đó không xa có người quay đầu nhìn sang, Hạ Tê vội xin lỗi, lại nhìn điện thoại, luống cuống tay chân muốn ngắt, điện thoại lại hiện lên đã nghe máy!