Chương 4. Trận chiến cuối cùng

[1]

Một lần nữa những cánh cổng trước khổng lồ của Lâu đài trong Màn sương được đóng lại. Ico và Yorda đứng cùng nhau trong sân ngập tràn ánh nắng mặt trời. Những ký ức về lâu đài và lịch sử của nó bây giờ trở lại với Yorda tạo thành một mắt xích giữa cô và cậu bé, một mắt xích chắc chắn hơn cái siết chặt tay của cậu với tay cô.

Ico nheo mắt trong cơn gió nhẹ, nhìn lên những cánh cổng chặn lối thoát của họ.

“Chúng ta sẽ ra khỏi đây, tôi hứa,” cậu nói. Đang quỳ, Yorda yếu ớt thì thầm điều gì đó. Ico nhìn xuống cô, vẫn không hiểu lời của cô. “Lần này sẽ ổn thôi,” cậu nói.

Sao cậu có thể nói thế? Cô nghĩ, đôi mắt cô mở to. Sao cậu có thể biết?

Ico mỉm cười. “Tôi chỉ biết thế thôi. Bây giờ tôi có thể thấy nó.”

Cậu ấy hiểu những suy nghĩ của mình, mặc dù cậu ấy không thể hiểu lời nói của mình, Yorda nhận ra.

“Đã có một trận chiến, phải không?” Ico thì thầm. Yorda run run, chùn lại từ chính những ký ức của cô.

“Cậu đã phá vỡ bùa chú của nữ hoàng. Sau đó cậu và Ozuma trốn thoát và mang Cuốn sách Ánh sáng ra thế giới bên ngoài. Đó là lý do tại sao cuối cùng đội quân của Zagrenda-Sol mở cuộc tấn công của họ.”

Phải, Yorda nghĩ, họ đã đến –

Ngay lập tức, một cảnh mộng mới trải ra trước mắt Yorda. Cô thấy một đám đông những người đàn ông được trang bị vũ khí, mặc đồ chiến đấu và gan dạ. Một hạm đội tàu chiến bao trùm biển. Trên boong chiếc thuyền buồm lớn dẫn đầu phấp phới lá cờ của Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh, và đứng trên mũi tàu là chính thầy tu-nhà vua. Bây giờ cô nhìn gần ông, nhìn nghiêng, gương mặt ông đầy quyết tâm và khao khát chiến trận. Mặt trời chiếu sáng gương mặt ông và khiến cho hình vẽ huy hiệu đế quốc trên vai ông lấp lánh như vàng. Ozuma đứng bên ông, thanh kiếm dài ở thắt lưng người kiếm sĩ thấm đẫm sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng.

Phải, họ đã đến để tiêu diệt nữ hoàng. Với bùa chú của bà đã biến mất, biển quanh lâu đài dễ dàng để tàu thuyền vào như một đồng cỏ đối với một đội lính bộ binh. Không có gì ngăn cản họ. Họ đi qua biển hẹp, đổ bộ cạnh lâu đài, và âm thanh của những đôi giày ống của họ lên đá thậm chí nhấn chìm cả tiếng gào thét của gió biển.

Họ đến mà thấy chẳng có gì đang đợi họ – không có lấy một người lính đứng chắn lối đi của họ.

Yorda giật mạnh tay cô khỏi Ico, kéo mạnh cậu khỏi cảnh mộng của quá khứ. Hạm đội ảo ảnh trên mặt nước biến mất vào ánh nắng mặt trời.

Một con chim biển bay qua đầu, tiếng kêu của nó ai oán. Trong một lúc cậu bé đứng đó, nhìn xuống Yorda, hai tay cô che lên mặt. Sau đó cậu quỳ xuống cạnh bên cô và đặt một tay lên vai cô. “Cậu không muốn nhớ lại, phải không?”

Đầu Yorda gục xuống thấp hơn.

“Đã có một trận chiến, nhưng lâu đài vẫn đứng vững,” cậu bé nói, suy nghĩ thành lời. “Cuối cùng, Zagreda-Sol và Ozuma không thể đánh bại nữ hoàng.”

Yorda im lặng. Một lần nữa, con chim biển kêu lên, phía trên họ trên bầu trời trong xanh.

“Không sao.” Ico nói. Cậu biết lâu đài sẽ nói với cậu điều Yorda không nói. Cậu sẽ sớm biết đủ về điều gì đã xảy ra tiếp theo. Bây giờ khi con đường đến những ký ức của cô đã được mở lại, những cảnh mộng sẽ tiếp tục dù liệu Ico muốn thấy chúng hay không.

“Ừm, tôi không lo lắng,” Ico nói.

Yorda nhìn lên cậu, đôi mắt cô đỏ lên đầy sự thương xót. Sao cậu biết được?

“Bởi vì cái này,” cậu nói, vỗ nhẹ lên tấm Phù hiệu trên ngực mình. Nó hơi gợn sóng lăn tăn bởi cái chạm của cậu. “Nhớ chứ, tôi đã nói với cậu là nữ hoàng không thích nó? Ừm, tôi nghĩ tôi đã tìm ra tại sao tấm Phù hiệu của tôi lại quá đặc biệt rồi. Những họa tiết trên này hẳn là họa tiết từ Cuốn sách Ánh sáng! Khi trưởng lão nói tôi là ánh sáng của hy vọng của họ, đó là điều ông đang nói!”

Ico còn nhỏ tuổi và cơ thể cậu, mặc dù nhỏ bé, đầy dũng khí và sức mạnh. Nhưng là tấm Phù hiệu làm cậu nổi bật so với nhiều Vật tế đã đến lâu đài trước đó, và điều đó đã mời ảo ánh của Ozuma đến xuất hiện trước cậu. Trưởng lão đã đúng. Ozuma đã đúng. Không có gì phải sợ.

Bây giờ cậu bé đang nói về một người bạn khác của cậu, một cậu bé tên là Toto. Cậu ấy hẳn đã tìm thấy cuốn sách, Ico đang nói. Tuy nhiên cậu càng nói nhiều, nỗi buồn của Yorda càng trở nên sâu sắc hơn. Những nỗ lực của cậu để động viên cô thật can đảm, nhưng Ico vẫn còn quá nhỏ để hiểu được bóng tối rối rắm trong trái tim Yorda, nhiều như cậu vẫn còn quá nhỏ để tự hỏi tại sao trưởng lão đã nói với cậu không được nói về tấm Phù hiệu của cậu với thầy tu từ thủ đô. Quá nhỏ để những sự nghi ngờ nhỏ tạo nên bên trong cậu và làm lung lay sự tự tin của cậu.

Có nhiều thứ cậu vẫn có thể hỏi cô: Tại sao thầy tu-nhà vua của Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh không thể tiêu diệt lâu đài? Tại sao Ozuma thất bại? Tại sao nữ hoàng vẫn còn ở đây? Làm sao lâu đài bị bọc kín trong màn sương, tại sao nó luôn khao khát vô độ những Vật tế được tạo nên trong hình ảnh của hiệp sĩ Ozuma? Tại sao dòng dõi của cậu được chọn cho số mệnh tối tăm này?

Nhưng Ico quan tâm tới tương lai nhiều hơn là quá khứ. Sau lầm là sai lầm, và thất bại là thất bại. Tại sao lại dày vò ai đó với những ký ức của quá khứ của họ?

Cậu sẽ hoàn thành điều mà tổ tiên cậu không làm được. Đó là điều Ozuma muốn. Cậu sẽ giải phóng các Vật tế như Yorda đã giải phóng những nạn nhân của mẹ cô rất lâu trước đó. Cậu sẽ mang lại hòa bình cho thế giới.

Cậu sẽ đánh bại nữ hoàng.

Ico đặt một nắm tay lên tấm Phù hiệu của mình, cảm thấy trái tim của chính mình đập qua lớp vải. Ico không biết rằng có những giới hạn đối với sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng. Cậu không biết rằng những thầy tu trong thủ đô – vị tí mới của Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh trên lục địa này – biết rõ tất cả những nhược điểm của cuốn sách. Đó là lý do tại sao họ duy trì sự im lặng của mình và hiến tế hậu duệ của Ozuma cho lâu đài. Không phải tất cả lịch sử được kể trong những câu chuyện và biên niên sử. Những phần không được nói đến, những đoạn tối của thời gian, là những điều nuốt chửng những hy vọng của con người và biến những sự khác biệt giữa cái tốt và cái xấu âm u như màn sương.

Ico đứng dậy, cầm lấy tay Yorda, an tâm với lòng tin rằng con đường của họ và những câu trả lời cho những câu hỏi của cậu sẽ được tiết lộ.

Ico nghĩ lại, nhớ lại cầu tàu ở tầng dưới cùng của lâu đài nơi cậu lần đầu tiên đến với thầy tu và lính gác của ông. Người lính gác đã đi đến một căn phòng ở cùng tầng đó để lấy về thanh kiếm dài mở được cánh cổng những bức tượng – điều mà gần như chắc chắn thanh kiếm dài đó từng thuộc về Ozuma. Đó là lý do tại sao nó có thể di chuyển những bức tượng. Nó thấm đẫm sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng. Giống như Yorda.

Bây giờ điều đó có lý khi họ tìm thấy Ozuma mà không có thanh kiếm của ông. Vì lý do nào đó, ông đã từ bỏ nó, và điều đó đã dẫn đến sự thất bại của ông.

Mình phải tìm thanh kiếm của Ozuma. Mình sẽ đi ngược lại những bước đi của mình trở lại cầu tàu dưới lòng đất.

Với Yorda bên cạnh, cậu sẽ có thể vượt qua bất cứ bức tượng nào chắn đường trở lại của cậu.

Ico quyết định rằng đầu tiên cậu sẽ đưa Yorda đến nơi an toàn khi họ đến cầu tàu. Với sự bảo vệ gấp đôi của thanh kiếm của Ozuma và tấm Phù hiệu, Ico sẽ hơn cả sẵn sàng để đối mặt với Nữ hoàng. Không có lý gì phải đặt Yorda vào bất cứ nguy hiểm nào nữa – và sẽ rất tàn nhẫn để buộc cô đối mặt với mẹ mình lần nữa.

Ico gật đầu với bản thân và sau đó xoay sang cô gái. Trong khi cậu bị lạc trong suy nghĩ của mình, cô đã lang thang đến một chỗ xa. Cô đang đứng gần những cánh cổng cạnh chân chủa một trong những bệ đuốc đá xếp hàng trong sân giống như hai hàng lính, đầu cô cúi xuống.

“Hueeeh!” cậu gọi cô. Khi cô không đến, cậu chạy đến để tham gia cùng cô. Nắm lấy tay cô, cậu dẫn cô đến cổng tò vò đá dẫn trở lại cây cầu kéo.

Nhưng bây giờ những cánh cửa của cổng tò vò đã bị đóng lại, và mái vòm quá cao để cậu trèo lên được. Ico đẩy và kéo những cánh cửa, nhưng chúng không nhúc nhích. Cậu đá nhanh nó một cái và ngay lập tức hối hận. Ối.

Như thể là nữ hoàng đã đoán trước được mọi điều cậu sẽ làm và đi trước chặn đứng những kế hoạch của cậu. Lâu đài giống như một mê cung thay đổi để phù hợp với nhu cầu của bà.

Ico gầm lên và, hai tay trên hông mình, nhìn chằm chằm mái vòm. Yorda đã lại bắt đầu đi lang thang ra xa. Cô đi về bên phải, cuốn đi như một cái bóng, nhìn lên một điểm cao trên các bức tường.

Yorda cũng đứng ở một đường cùng. Trông giống như đường ở đây đã vội vàng bị chặn lại. Những tấm ván lớn đã được đóng lên những rầm cửa. Chúng chồng chéo lên nhau, để lại những khoảng trống rộng đủ để cậu nhìn trộm qua.

Ico nghĩ cậu có thể kéo những tấm ván xuống nếu cậu đưa những ngón tay qua mấy chỗ trống, nhưng mặc dù vậy cậu kéo đến khi mặt cậu chuyển sang đỏ au, chướng ngại vẫn chắc chắn tại chỗ.

Cậu gần như từ bỏ khi cậu nhìn thấy Yorda chỉ lên một góc của bức tường gần chướng ngại nơi vài vật tròn nằm thành một đống.

“Chúng là gì vậy?”

Ico bước qua và kiểm tra những vật màu đen. Mỗi chúng có kích thước khoảng bằng đầu cậu và quá nặng để cậu nhấc lên với một tay. Cậu nghiêng xuống và ngửi một cái. Nó có mùi như đất và –

Thuốc nổ!

Cậu đã thấy các thợ săn bôi hắc ín trộn với thuốc nổ trên mũi tên để hạ những con thú đặc biệt lớn hoặc nguy hiểm. Bởi vì sự rủi ro, cậu chưa bao giờ được phép tự xử lý hắc ín, nhưng cậu nhận ra mùi ngay lập tức.

“Có rất nhiều thuốc nổ ở trong mỗi cái này!” Cậu nhìn Yorda, đôi mắt cậu mở to. “Người ta hẳn đã dùng chúng trong suốt trận chiến!”

“Hãy tìm nữ hoàng!”

Giọng nói trong đầu Ico, nặng hơn và hung dữ hơn bất cứ điều gì cậu đã nghe trước đây, khiến cậu chững lại một lúc. Đó là thầy tu-nhà vua ư? Cậu nhận ra cậu đang trải nghiệm một ký ức khác của quá khứ. “Phá hủy những chướng ngại vật! Bà ta không thể trốn vĩnh viễn!”

Giọng nói mờ đi. Ico chớp mắt, thoát khỏi cảnh mộng. Yorda đang đứng cạnh cậu, yên lặng đến nỗi cậu thậm chí không thể nghe thấy tiếng hơi thở của cô. Những quả bóng tròn, đất kết thành vỏ được lấp đầy với thuốc nổ dưới chân cậu, trông vô hại như những đống bùn.

“Tôi tự hỏi liệu chúng vẫn còn hoạt động?”

Ico chạy trở lại cổng trước và thắp cây gậy của mình lên một trong những ngọn đuốc cậu tìm thấy ở đó. Quay lại, cậu đốt mồi lửa lên một trong những quả bóng với cây đuốc tạo hình mới của mình, và nó bắt đầu phát tia lửa và kêu xèo xèo. Sau khi đẩy quả bóng đập vào chướng ngại vật, cậu nắm tay Yorda và đi khỏi nhanh hết sức có thể.

Quả bóng không phát nổ với nhiều lực như cậu đã mong đợi – thậm chí cậu không phải bịt tai lại. Tuy nhiên, nó làm nổ tung chướng ngại vật thành những mảnh nhỏ, làm một ngàn mảnh gỗ nhỏ rải rác mọi hướng. Ngay cả gió từ vụ nổ cũng làm tắt ngọn đuốc.

Ico cười toe. Bên ngoài nơi chướng ngại vật từng đứng là một lối đi hẹp với những bức tường đá hai bên, một dải bầu trời xanh có thể nhìn thấy ở trên cao.

Cậu sẽ phải di chuyển cẩn thận hơn từ đây ra ngoài. Nữ hoàng đang quan sát. Ico dẫn đầu, cầm ngọn đuốc tắt ngúm của mình và đi xuống hành lang trải đá.

Ở cuối hành lang, những bức tường mở ra ngoài. Bên trái cậu là một cầu thang đá đi xuống một bãi cỏ – một cái sân trong khác của lâu đài.

Phía sau cậu, Yorda thở hổn hển.

“Sao vậy?”

Ico nhìn lại, sau đó theo đôi mắt cô gái. Cậu nhìn xuống bãi cỏ rực rỡ phía dưới và thấy một hàng những tảng đá vuông vức. Nó là một nghĩa địa.

Ico nắm tay Yorda. “Đây là nơi nữ hoàng đã đưa cậu tới đêm đó ư? Phòng trưng bày dưới mặt đất?”

Yorda gật đầu và bước một bước tới trước cậu, nhìn xuống những bia mộ xếp thành hàng trong ánh sáng mặt trời.

“Điều đó có nghĩa chúng ta có thể trở lại trong lâu đài từ đây,” Ico nói, nghĩ thành tiếng. Cậu đi xuống cầu thang đá. Cỏ có cảm giác tốt dưới chân cậu. Cậu bước qua nghĩa địa, cố gắng để đọc những dòng chữ trên những bia đá, nhưng thời tiết đã khiến chúng mòn đi cả. Cậu chạm vào một bia đá. Ngay cả những góc cạnh của những bia đá giờ đã tròn hết cả. Có lẽ chúng đã ở đây rất lâu khi Yorda còn ở đây trước đó – đêm mà nữ hoàng gọi cô xuống.

Mặc dù hẳn đã nhiều năm không được chăm sóc, bãi cỏ đều ngắn và không một ngọn cỏ nằm ngoài vị trí. Lớp đất mặt mềm, màu xanh sáng của nó tương phản với màu rêu tối hơn mọc trên những tảng đá.

Giống như thời gian đã dừng lại, bảo quản những tảng đá, giữ bãi cỏ tươi mới –

Điều gì đó đâm vào trong đáy lòng Ico, và sau phát hiện đến. Những cảnh mộng của quá khứ của Yorda đã lâu lắm rồi. Dĩ nhiên! Tại sao mình không nghĩ về điều đó sớm hơn? Vị hoàng đế đến đây với Ozuma để chiến đấu với nữ hoàng là vị hoàng đế đế thứ năm của Zagrenda-Sol. Cậu hoàn toàn chắc chắn rằng vị hoàng đế trong thủ đô bây giờ là người thứ mười tám.

Suốt chừng ấy thời gian trôi qua, Yorda hẳn phải trải qua mười hay thậm chí hai mươi cuộc đời cô bị giam giữ ở đây trong lâu đài – và cô vẫn là một cô gái.

Nữ hoàng đã đặt một bùa chú khác lên lâu đài ư? Lâu đài trong Màn sương bị tách biệt với thế giới mà cậu biết, và không chỉ bởi địa lý. Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Ico chà xát hai cánh tay để ngăn cậu khỏi run. Yorda đang cúi cạnh một trong những bia mộ, giống như Ico đã làm vào lúc trước, cố gắng để đọc những dấu hiệu. Hay có lẽ đó là phần mộ sẽ trượt qua một bên, để lộ cái cầu thang? Nếu Yorda chạm nó, bia mộ sẽ di chuyển chứ? Suốt một lúc, Ico nín thở, nhưng tảng đá không cho thấy khuynh hướng muốn chuyển động. Hình như, cần một nữ hoàng để mở cánh cửa đó.

Ico khám phá ra, cuối cùng phát hiện ra cầu thang và hành lang mà hầu gái trưởng đã đi khi bà ấy mang Yorda đến đây. Trên đầu cầu thang, bức tường đã đổ sụp, ngăn cậu đi bất cứ đâu xa hơn. Ngọn núi lớn đổ nát xám xịt ở đây cũng không trông như thứ gì đó cậu có thể làm nổ tung đi.

Cậu trở lại nghĩa địa. Những bức tường của lâu đài dựng lên ở bốn phía ở đây. Những ô cửa sổ đều quá cao để cậu với tới. Sau đó cậu nhận ra cánh cửa đôi đứng ở một góc tối của nghĩa địa. Những cánh cửa, với một mặt tiền cong khiến Ico nghĩ về một thánh đường, dường như dẫn đến một phần khác của lâu đài.

Bất cứ nơi nào những cánh cửa dẫn đến, cậu đã không đi qua đó trước kia, điều này có nghĩa là nó không phải một phần của lâu đài mà Yorda đã cho cậu thấy trong những cảnh mộng. Cậu gọi cô, vẫy về phía những cánh cửa. “Trông giống kiểu sảnh nào đấy. Nó đi trở lại về lâu đài chính ư?”

Yorda chỉ nhìn chằm chằm cậu với một cái nhìn buồn bã trong đôi mắt cô.

Ico nhún vai. “Ừm, dù sao thì cùng đi khám phá nó nào. Có vẻ như chúng ta không có nhiều sự lựa chọn khác.”

Cậu nắm tay Yorda và bắt đầu bước đi, khi đột nhiên cậu cảm thấy tóc mình dựng đứng trên gáy. Không khí quanh cậu bất ngờ trở nên lạnh và tối hơn, mặc dù mặt trời vẫn đang tỏa sáng bên trên.

Sau đó cậu thấy chúng: những cái vực cuộn xoáy đen đang mở, một trên bãi cỏ, một giữa những bia mộ, một trên đầu cầu thang. Chúng sôi sục và sủi bọt, và một sinh vật bóng tối có sừng với những móng vuốt dài, sắc bén hiện ra trước họ. Cậu phát hiện ra một con khác với đôi cánh đang bay trên những tảng đá.

“Chạy!” Ico hét. Cậu kéo tay Yorda và tiến đến cánh cửa dẫn đến sảnh. Cậu đánh lại một con trong đám sinh vật hiện lên trên đường của họ bằng cây gậy của mình. Nó tan rã ngay lập tức, để lại hai con mắt lơ lửng trong không trung. Ico biết nó sẽ sớm trở lại.

“Đừng dừng lại!” cậu hét. “Chúng ta phải qua được những cánh cửa đó!”

Giờ đây những sinh vật ở khắp mọi hướng quanh họ. Yorda vung cánh tay không bị nắm của mình, đánh vào những sinh vật có cánh tụ tập trên đầu cô.

Thậm chí nhiều hơn những sinh vật hiện ra từ cái vực đen trên đầu cầu thang sau cô. Chúng đi xuống cầu thang, co giật một cách kỳ lạ, như thể đi trên những đầu ngón chân, con này sau con khác.

Yorda đẩy Ico ra và chạy thành vòng tròn điên cuồng để tránh đám sinh vật, sau đó đầu gối cô chạm vào một bia mộ và cô ngã ngửa ra trên bãi cỏ. Những sinh vật dồn lại trên cô, vòng quanh như thể chúng đang trình diễn một lễ hội nhảy múa rùng rợn.

“Tránh ra!” Ico gầm lên qua hàm răng nghiến chặt. “Không được chạm vào cô ấy!” Cậu vung cây gậy của mình và gầm gừ dữ dội, và khi điều đó có vẻ không đủ, cậu vung hai cánh tay mình và đá với hai chân mình, cố gắng để đẩy đám quái vật đi. “Trở lại!” cậu hét. “Trở lại thành những cái bóng!”

Ico đánh đi một trong những sinh vật đang cố gắng tóm lấy Yorda, sau đó kéo cô dậy bằng ống tay áo của chiếc váy của cô. “Chạy!”

Một sinh vật to lớn đơn độc lướt nhẹ nhàng trước họ khi họ tiến về phía những cánh cửa. Những cánh tay có móng vuốt của nó buông dọc người sinh vật, và nó nghiêng về phía trước, nhìn Ico chăm chú. Đôi mắt nó sáng rực.

Tại sao ngươi lại bảo vệ con bé? Đó là lỗi của nó khiến chúng ta thành thế này.

Đôi vai của sinh vật nhô lên, mặc dù nó đang thở hổn hển vì đau đớn, và đôi mắt nó phát sáng với ánh sáng lạnh lẽo của những ngôi sao mùa đông.

Từ khoảng cách gần thế này, Ico có thế thấy thứ trông giống như một biểu cảm trong màn sương đen cuộn xoáy – cậu thấy nỗi đau, khổ sở và giận dữ. Nhưng giận dữ với ai?

Ngươi là họ hàng của chúng ta.

Sinh vật chĩa đôi sừng của nó về phía Ico, như thể để chứng minh quan điểm của nó.

Cuộc sống của chúng ta được trao cho lâu đài để con bé này có thể sống. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt nó như sự bồi thường cho những gì chúng ta đã từ bỏ.

Ico chớp mắt, không hiểu.

“Gì cơ?” cậu nói lớn.

Nắm tay chặt của cậu trên ống tay áo của Yorda lỏng ra. Cô khụy xuống trên hai đầu gối, ngồi sụp xuống trên cỏ. Những sinh vật tiến tới, siết chặt thành một vòng tròn quanh họ.

Ico bước lùi lại nửa bước, và sinh vật bóng tối trước cậu từ từ lắc đầu.

Hãy trốn đi, Vật tế trẻ. Hãy rời lâu đài này trong khi ngươi vẫn được hưởng sự bảo vệ của cuốn sách. Chúng ta bị trói buộc với con bé này bằng một lời nguyền không bao giờ có thể bị phá vỡ. Nữ hoàng tra tấn chúng ta khi chúng ta lang thang trong lâu đài của bà ta, vì vậy chúng ta sẽ mang đứa con gái bà ta muốn và giữ nó cho chúng ta. Đó là sự công bằng, và công bằng là bất diệt. Đây không phải là điều ngươi có thể thay đổi, Vật tế trẻ.

Ico bước lùi lại một bước nữa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sinh vật. Cậu sẩy chân và ngã lên bãi cỏ. Một sinh vật khác nhấc Yorda lên và nâng cô lên vai nó.

Sinh vật xoay lại và bước đi, tiến về phía cái vực đen đã tạo thành giữa những bia mộ. Hai cánh tay Yorda buông yếu ớt xuống lưng sinh vật, vùng vẫy khi nó bước đi.

Vật tế trẻ. Hãy tận hưởng may mắn của chính ngươi, và thương xót chúng ta.

Khi sinh vật trước cậu nói vào tâm trí Ico, sinh vật mang Yorda đã bắt đầu chìm xuống vực. Nó đã xuống đến tận eo.

Ico ngồi bất lực, nhìn cô đi. Cậu không biết tại sao cậu không nhảy lên để cứu cô. Cậu cảm thấy gần như… buồn ngủ.

Sinh vật gật đầu với cậu. Đó. Đúng vậy. Bây giờ hãy rời đi.

Vào lúc đó, tấm Phù hiệu trên ngực Ico bắt đầu phát sáng, một ánh sáng màu bạc chảy theo họa tiết phức tạp. Nó là một cú bật năng lượng, đem cậu thoát Ico khỏi câu thần chú của sinh vật. “Tôi sẽ không rời đi!”

Ico lăn qua một bên và nhảy lên, phóng về phía cái vực. Cậu với vào, đưa hai cánh tay cậu quanh thắt lưng Yorda, cảm thấy trọng lượng của cô trong hai tay mình. Tập trung tất cả sức mạnh của mình, cậu kéo cô ra khỏi cái vực mạnh đến nỗi cậu gần như ngã ngửa ra. Yorda dường như choáng váng, buồn ngủ với đôi mắt mở và không tập trung. Ico lắc hai vai cô, và mái tóc mỏng manh của cô cuộn xoáy trong không trung.

“Chúng ta phải chạy! Qua những cánh cửa đó!”

Cậu đẩy vào lưng Yorda một cái, sau đó tìm lại cây gậy của mình và vung một vòng vào đám sinh vật quằn quại quanh họ.

Ngu ngốc!

Giọng nói của sinh vật dội lại trong tâm trí cậu khi những cái bóng đen phía sau đuổi theo cậu. Bây giờ câu nghe thấy những giọng nó la hét, gào khóc khác.

- Ngươi không thể thay đổi điều gì. Lời nguyền sẽ không bao giờ được gỡ bỏ!

- Con bé là nguyên nhân của sự bất hạnh của chúng ta.

- Ngươi không thể cứu được chúng ta.

- Ngươi không thể đánh bại nữ hoàng.

Tóc Ico dựng đứng trên gáy. Hai chân cậu muốn oằn xuống dưới cậu. Nhưng cậu cố gắng để đến chỗ những cánh cửa và đập chúng mở ra bằng vai mình, sau đó kéo Yorda theo sau cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play