Yorda đi trở lại bên ngoài giữa những bức tượng ở cửa, tiến về phía cây cầu đá dài. Đứng ở phía xa cuối cây cầu là nữ hoàng.
Bà không mặc bộ váy dài trắng, rũ xuống bà mặc buổi sáng đó khi trên đường đến trận chung kết. Tại chỗ của nó bà mặc một chiếc áo dài đen, đen như bóng đêm – cùng chiếc áo dài bà đã mặc khi bà cho gọi Yorda đến nghĩa địa.
Đây là hình dáng thực sự của mẹ mình. Mình đã xé toạc đi tấm mặt nạ của bà ấy và để lộ ra bà là ai.
Nữ hoàng đang bước qua cây cầu, tiến đến gần hơn. Không, không phải đang bước, đang lướt.
Họ đối mặt nhau – nữ hoàng được bọc trong bóng tối, lâu đài hiện ra lờ mờ phía sau bà, con gái giữ chặt cuốn sách vào ngực mình, tỏa ánh sáng rực rỡ.
“Con đã làm gì?” Giọng nữ hoàng xuyên qua trái tim Yorda như một con dao. “Thậm chí con có hiểu không?”
Yorda không trả lời. Cô nhìn chằm chằm gương mặt mẹ cô, được đặt vào khung với mái tóc đen rũ xuống của bà. Da bà trắng hơn bộ xương của người cha tội nghiệp của cô. Không phải màu trắng thuần khiết của tuyết mới rơi, mà của hư không – một màu trắng thuần túy mà không cho phép bất cứ màu sắc nào khác tồn tại trong sự hiện diện của nó.
Đó là bóng tối xấu xa này và màu trắng thuần túy mà mẹ cô tìm kiếm để chinh phục thế giới. Ở đây không có chỗ cho màu của thịt con người hay màu đỏ của máu họ, màu nâu sậm của đất và xanh của biển, hay thậm chí màu xanh thẫm của cây cối và cỏ. Vậy là cô cũng biết không cần nhìn vào Thần Bóng tối, hẳn là giống với con của ông ta: trang phục đen, tóc đen, và một gương mặt trắng nhợt.
“Ta đã không trông đợi con gái ruột của mình phản bội ta,” nữ hoàng nói, bước gần lại đủ để họ có thể vươn ra và chạm vào nhau. “Không quá trễ đâu, Yorda. Hãy trả lại cuốn sách ghê tởm đó cho Phong Tháp.”
Yorda lắc đầu, giữ chặt cuốn sách. “Nó không ghê tởm. Nó là một cuốn sách của sự tự do. Con đã dùng nó để giải thoát bùa chú của mẹ lên ngọn tháp, trong khi mẹ bận xem những người đàn ông cố chém giết lẫn nhau. Những người đàn ông mẹ đánh giá thấp hơn những tảng đá mà mẹ bước lên.”
“Đứa con ngây thơ,” nữ hoàng thở ra, gương mặt bà nhăn lại thành một sự cau có.
Yorda tái nhợt đi nhưng vẫn đứng tại chỗ. “Mẹ thích xem những người đàn ông cãi nhau ầm ĩ qua những thanh kiếm và những trận đánh cược ư? Mẹ thích xem họ gây thương tích lên nhau ư, Mẹ?”
Bây giờ Yorda chắc chắn Ozuma đã hoàn thành lời hứa của ông với cô bằng việc làm sao lãng nữ hoàng. Khi ham muốn đổ máu tàn nhẫn của bà tăng lên, bà sẽ hạ thấp sự cảnh giác của mình.
“Con muốn gì?” nữ hoàng hỏi, giọng và vỡ ra, vang dội.
“Con chưa biết. Nhưng con biết điều con không muốn. Con không muốn một thế giới nơi mà Thần Bóng tối cai trị. Con không muốn kiểu thế giới mà mẹ lên kế hoạch tạo ra. Con sẽ ngăn chặn mẹ!”
“Con là một đứa ngu xuẩn!” nữ hoàng nói. Với một cái vung tay bà dang rộng hai cánh tay của mình, những ống tay áo đen dài của bà trở thành đôi cánh khổng lồ, chắn tầm nhìn của Yorda.
“Là con của Thần Bóng tối, ta sẽ là nữ hoàng của thế giới của ông ấy. Và con là con gái ta. Thứ gì của sẽ một ngày nào đó sẽ là của con. Tại sao con không hiểu?”
“Con không muốn một thế giới của bóng tối!” Yorda hét lên. “Con muốn một thế giới của loài người. Con muốn một thế giới của tình yêu, tình yêu như cha con đã cho con thấy. Đó là điều con muốn!” Yorda bước tới trước một bước, thu hẹp khoảng cách. “Mẹ không yêu cha con ư? Mẹ chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi một chút nào với điều mẹ đã làm với ông ấy ư? Cha con là gì với mẹ? Một công cụ ư? Một cơ thể ấm áp để lấp đầy một ngai vàng trong khi nó hợp với mẹ ư? Mẹ có chần chừ trước khi giết ông ấy chút nào không, trước khi nguyền ông ấy với một sự đau đớn còn tồi tệ hơn cái chết không?”
“Tình yêu?” Nữ hoàng ngả đầu ra sau và cười lớn. “Con lấy đâu ra những ý tưởng đáng giá vậy? Thậm chí con có biết tình yêu là gì không?”
“Con biết!” Yorda nói, những lời của nữ hoàng như những con dao trong ngực cô.
“Vậy thì,” nữ hoàng nói với một nụ cười, “con biết là tình yêu giữa hai người chẳng có giá trị hơn hạt bụi! Sự ủy mị vặt của con biểu rộ ra con hiểu biết ít như thế nào, con của ta. Ta là một người với một vị thần , và một vị thần là điều vĩ đại hơn rất nhiều so với bất cứ con người nào!”
“Mẹ sai rồi!” Yorda hổn hển hét lên, trông như một một con chim sẻ chống lại một con diều hâu.
Nữ hoàng kêu cục cục dưới hơi thở của mình. “Bây giờ ta hiểu rằng đó là một sai lầm khi mang con đến thế giới này. Tại sao ta lại nghĩ chia sẻ cuộc đời ta với con chứ? Sao ta lại từng tưởng tượng có thứ gì đáng giá có thể đến với một cuộc liên minh với một người phàm chứ? Với một bước sai lầm ta đã giành được một đời bi thảm!”
Yorda biết cô không thể khóc – rằng cô không còn nước mắt để khóc – tuy nhiên nỗi buồn dâng lên trong cô đều giống nhau. Cô cảm thấy một giọt nước mắt chảy xuống má cô, và cô cắn lại một tiếng nức nở.
Nữ hoàng tươi cười. “Đứa con con người ngu xuẩn. Hãy xem điều gì đã xảy đến với nhà của con, tất cả bởi vì con đã phải giải thoát người cha khốn khổ của mình!”
Nữ hoàng bay vụt lên không trung và biến mất khỏi tầm nhìn của Yorda. Tại chỗ, Yorda thấy bản nhân mình nhìn ra lâu đài. Nơi cô sinh ra, một cái trại cô chưa bao giờ rời đi. Lâu đài là toàn bộ thế giới của cô. Bây giờ thế giới đó đang thay đổi, hình dáng của nó uốn cong ở nhiều chỗ nó không nên, giống như một cảnh được nhìn qua kính bị biến dạng. Bầu trời đóng băng, và gió đã dừng lại.
Yorda chạy qua cây cầu, tìm kiếm ai đó, bất cứ ai. Cô lắng nghe những giọng nói và không nghe được gì. Khi cô tới khu vực lâu đài, cô thấy các lính gác, tất cả đóng băng tại chỗ giống như những bức tượng sống. Một người đàn ông đã bị dừng lại khi đang bước, một chân treo trong không gian. Một người khác chuẩn bị nói với một người bạn, đôi môi ông hơi mở.
Cô nhìn quanh nhiều hơn và tìm thấy một người hầu gái, đóng băng đang giữ một khay ly bạc. Tay kia của cô ta ở phía sau đầu, đóng băng trong hành động sửa tóc của cô, những nhón tay xòe ra. Thậm chí không khí bên trong lâu đài dường như đóng băng trong tình trạng ngưng trệ.
Cô nghe thấy giọng nói của nữ hoàng, dường như cùng lúc không đến từ đâu cả và từ mọi nơi. “Đây là điều con đang làm.”
Quá phụ thuộc vào bùa chú của mẹ cô lâu đài không thể sống được vì sự vắng mặt của nó. Tất cả những người sống bên trong những bức tường này, cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, sống trong sự thanh bình giả dối, đều bị đóng băng trong thời gian.
“Trong sự chuẩn bị cho sự xuất hiện của Thần Bóng tối, phải có con người trên mặt đất, để Thần Bóng tối lấy chất bổ dưỡng từ quỷ dữ trong trái tim con người. Con người tham lam và độc ác là vật tế của ta cho ngài.”
Mẹ cô đã không tấn công sớm hơn, sử dụng sức mạnh của mình để hạ thấp những kẻ thù của bà xuống, để bà có thể có một một dân số lớn hơn để hiến tế cho vị thần của bà khi thời gian đến. Các vật tế luôn được cho ăn hào phóng đến khi họ được đưa lên bàn thờ.
“Tiêu diệt ta, và con tiêu diệt chúng,” giọng của nữ hoàng nói bằng một tiếng gầm thấp cạnh tai cô. Yorda cảm thấy một ngón tay lạnh lẽo đánh vào sau gáy cô. “Nhưng, nếu con ăn năn và giúp ta giam cầm cuốn sách bị nguyền kia một lần nữa, ta sẽ đặt lại bùa chú, và tất cả sẽ như nó vẫn trước kia. Những kẻ này đã làm gì sai chứ? Hãy nghĩ về điều đó, Yorda. Với những kẻ dốt nát, đấng Sáng tạo của chúng mang hình dáng gì không thành vấn đề. Chúng không quan tâm liệu mình phục vụ một vị thần của ánh sáng hay của bóng tối, miễn là sự thịnh vượng của chúng được đảm bảo. Một vị thần dễ dàng được thay thế cho một vị thần khác.”
Ở điểm nào đó bà đã xuất hiện ngay sau Yorda, và bây giờ bà bước lại gần hơn, bọc lấy cô trong một cái ôm – không khác hơn khi Yorda còn là một đứa trẻ, ngồi thên đùi mẹ mình.
“Tại sao chúng ta phải tranh luận những điều như thế này? Chúng ta không phải là mẹ và con gái ư?” Giọng bà bây giờ dịu dàng, làm ngứa ran tai Yorda.
Yorda nhìn xuống những đường cong duyên dáng của cánh tay mẹ cô, được bọc trong ren đen thanh nhã, gần như trong suốt mà chỉ làm nổi bật lên màu trắng của da bà. Trong cái ôm đó, Yorda cảm thấy bất lực và non nớt, bộ xương của cô mảnh khảnh và yếu ớt, ngực cô phẳng như của một đứa trẻ. Và tuy nhiên, cơ thể Yorda vẫn phát sáng. Năng lượng đã chảy vào cô từ cuốn sách di chuyển qua những huyết quản, chiếu sáng da cô từ bên trong.
Yorda siết chặt cuốn sách hơn, cúi thấp đầu và nhắm chặt đôi mắt lại. Mẹ mình được Thần Bóng tối chọn, và mình được Thần Ánh sáng chọn. Nếu mình không rút lui, mẹ và mình sẽ chiến đấu như những hiện thân của vị thần được chọn của mình. Nữ hoàng nói nó là một trận chiến vô nghĩa – nhưng mình là con gái của cha mình. Dòng máu của ông chảy trong mình. Và bà ấy đã làm gì với ông?
Cô phát họa cái đầu lâu của cha cô đang cháy với sự giận giữ và thất vọng, bị nhốt trong ngọn tháp vĩnh viễn, cuốn sách siết chặt giữa hàm răng của ông. “Mẹ đã lừa dối con, Mẹ,” Yorda nói, mở mắt ra. “Không phải mẹ đã nói với con, chỉ vừa mới đây, rằng con không bao giờ nên được sinh ra ư? Mẹ đã quên mẹ đã làm nhục cha con như thế nào ư? Đã quên sự đối xử khủng khiếp mẹ đã cho ông ấy thấy ư?”
Sau một chốc lát, nữ hoàng trả lời bằng mọt giọng nghiêm nghị, đầy quyền lực. “Con thấy những hành động của ta là không thể tha thứ ư? Con sẽ từ chối tình yêu của chính mẹ mình ư?”
Mặc dù má cô vẫn ướt nước mắt, Yorda phải cười. “Con đã nghĩ là tình yêu giữa con người không tốt hơn một hạt bụi.” Cô hít một hơi thở sâu và giật mạnh mình ra, xoay sang đối mặt với nữ hoàng. “Con mệt mỏi bởi những lời dối trá của mẹ!”
Yorda cầm cuốn sách tỏa sáng lên cao và ném nó vào mặt mẹ cô. Một tiếng thét kinh hoàng xé nát không khí quanh họ, dội lại từ những bức tường của lâu đài. Nữ hoàng dùng cả hai tay che mặt và bay lên không trung như một con chim dữ tợn, vụng về.
Quằn quại và kêu thét, nữ hoàng đi nửa đường đến Phong Tháp, ném cơ thể bà lên bức tường đá. Áo choàng của bà xòe ra dữ dội trong gió như một bông hoa màu đen đang nở rộ trên bầu trời.
“Con đã làm gì?”
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của nữ hoàng đã biến mất. Bây giờ bà kêu thét, nhìn chằm chằm xuống Yorda từ độ cao trên cô.
“Mẹ đã sai rồi, Mẹ à!” Yorda hét lên với và. “Mẹ đã cố gắng lừa dối con!” Cô hít lấy hơi thở, sau đó tiếp tục. “Tại sao? Là con của một vị thần xứng đáng với điều gì? Ý nghĩa của việc thống trị thế giới là gì? Mẹ không yêu chồng mình như mẹ không yêu con! Sự vinh quang ở đâu trong việc tàn sát và những lời dối trá? Rất nhiều lời dối trá!”
Cuốn sách giữ cao trên đầu cô cho Yorda nhiều sức mạnh hơn. Cô quan sát khi nó trở nên sáng hơn, lấy đầy cô với sức mạnh, quét sạch những mớ nghi ngờ cuối cùng khi cô sải chân đến đứng dưới chỗ nữ hoàng lơ lửng trên bầu trời.
Hai bàn tay Yorda tự di chuyển theo ý muốn của chúng, lướt qua những trang sách của Cuốn sách Ánh sáng. Ở đó cô tìm thấy một sức mạnh mới, và nó chảy về phía trước theo một hào quang thần thánh chói mắt dứt khoát hướng thẳng đến nữ hoàng. Ánh sáng bắt được nữ hoàng ở giữa không trung, ném bà đập vào ngọn tháp.
“Con đã quên điều ta đã nói ư?” nữ hoàng hét lên. “Giết ta và con giết mọi người trong lâu đài!”
Đột nhiên thời gian trở lại với lâu đài quanh Yorda. Mọi người đang bị đóng băng lảo đảo vận động trở lại. Trong khoảnh khắc, những tiếng kêu thét sợ hãi vang lên từ mọi sảnh và sân trong lâu đài. Bây giờ bùa chú lâu dài đặt lên họ đã biến mất hoàn toàn, và đồng loạt, mỗi bộ trưởng và hầu gái, lính gác và lính tuần đều trở lại với ý thức của họ, và thực tế của những gì họ thấy khiến họ phát điên.
Yorda không do dự. Đôi mắt cô nhìn đăm đăm vào nữ hoàng, cô chọn tin vào sức mạnh của cuốn sách và vẫn giữ nó cao hơn trên đầu mình. Cuốn sách Ánh sáng biết rõ kẻ thù của nó. Nó sẽ không để nữ hoàng trốn thoát. Lặp đi lặp lại, bà bị ném đập vào ngọn tháp, ánh sáng trắng thiêu đốt cơ thể bà, và bà gào thét, không thể thoát được tầm với của ánh sáng.
Yorda quan sát, khóc, khi nữ hoàng mất đi hình dáng và bắt đầu tách ra thành những sợi sương đen. Yorda khóc nhiều và to hơn, tuy nhiên hai tay cô vẫn vững vàng, ấn cuốn sách về phía nữ hoàng. Bà nhanh chóng tan ra thành những thứ của mấy cái vực đen mà Yorda đã thấy trong ngọn tháp.
Bà ấy đang trở thành giống như một trong những cái bóng bà đã tạo ra.
Thực tế, đây có lẽ là hình dáng thực sự của mẹ cô. Có lẽ bà ấy không là gì ngoài một hiện hình, một sự tập hợp của những hạt bụi của màn sương đen. Thứ này đã sinh ra mình ư? Cha mình xem thứ này là người vợ yêu thương của ông ư?
Bây giờ màn sương tan biến vào bầu trời, uốn lượn vào trong gió, gần biến mất hoàn toàn. Yorda đứng với hai chân đứng vững chắc, đẩy hai cánh tay yếu ớt của cô cao hơn. Màn sương bây giờ rất mỏng, gần như không hơn làn khói cuối cùng từ một bếp lò lạnh lẽo. Gió nhấc lên, thổi nó đi mất.
Nhưng một sợi duy nhất vẫn còn lại, méo mó với cơn thịnh nộ, và từ nó giọng của nữ hoàng nghe như trong tai Yorda, đang nói, “Ta sẽ không bị tiêu diệt! Hãy nhìn cho kỹ, vì con đã thất bại!”
Một sức mạnh mạnh mẽ không thấy được ném phịch vào Yorda, làm cô nằm dài ra trên những tảng đá của cây cầu. Cơn choáng váng của sự va chạm đủ để đánh Cuốn sách Ánh sáng khỏi hai tay cô.
Yorda dùng những ngón tay của mình cào trên cây cầu, cố gắng đứng dậy. Cuối cùng trên đôi chân mình, cô cầm cuốn sách lên và siết chặt nó vào ngực mình. Những âm thanh của sự lo lắng từ lâu đài đang trở nên lớn hơn. Cô nghe thấy tiếng chan chát của kim loại lên kim loại, phụ nữ gào thét, đàn ông reo hò.
Tiếng ồn quét qua cây cầu như một trận động đất ầm ầm. Yorda đứng yên như tảng đá, không tin vào điều cô thấy. Ở xa cuối cầu, một đám người rất động đang xô đẩy nhau thoát khỏi lâu đài, chạy về phía cô trong một đợt sóng. Cô thấy các lính gác, lính tuần, hầu gái, và học giả. Những người lính cầm kiếm và giáo, trong khi các hầu gái nhe răng và móng tay. Cô nhận ra Bộ trưởng Tòa án, những nắm tay của ông siết chặt trên đầu ông khi ông xông lên cây cầu – chỗ Yorda.
Mặc dù họ không thể là một đám đông đa dạng hơn, tất cả bọn họ có một điểm chung – đôi mắt của họ bị che phủ bởi một màn sương đen. Với một cảm giác sâu sắc của sự thất vọng, Yorda nhận ra điều gì đã xảy ra. Mẹ cô, nữ hoàng, đã biến thành màn sương và chiếm lấy tất cả bọn họ, khiến họ phát điên. Bà đang dùng họ như những con rối, để họ giết người.
Giết, giết, giết! Giết người với cuốn sách! Giết Yorda!
Cô có vài sự lựa chọn. Cô vẫn giữ Cuốn sách Ánh sáng trong tay, tuy nhiên cô mất đi ý chí nâng nó lên lại.
Đây là sức mạnh của mẹ mình. Cuối cùng, mình không thể đánh bại bà ấy. Mình chỉ buộc bà ấy phải hành động sớm hơn và mang sự phá hủy đến với tất cả mọi người.
Những tiếng hét trở nên lớn hơn, và những bước chân ầm ầm quét tới gần hơn. Yorda nhắm mắt lại.
“Tiểu thư Yorda!” Một giọng nói mạnh mẽ hét lên qua tiếng ồn. “Tiểu thư Yorda!”
Cô ngẩng mặt lên và thất rằng đám đông đã dừng lại chỉ cách cô vài bước. Họ đã xoay lại, nhìn lại về phía lâu đài. Sau đó hàng ngũ của họ bắt đầu rã ra, khi những tiếng la hét thịnh nộ mới và nỗi sợ hãi dâng lên từ đám đông.
Đó là Ozuma. Ông đang khua thanh kiếm dài của mình, giảm bớt những người trên đường của ông, tiến về phía Yorda.
“Ozuma!”
Ozuma vung thanh kiếm của ông theo mọi hướng, đẩy lùi đám đông bị ám quanh ông, hét với Yorda. “Cuốn sách, Công chúa! Cuốn sách!”
Phấn chấn bởi giọng nói của ông, Yorda một lần nữa nâng cuốn sách trong hai tay mình. Khi cô giơ nó lên đầu mình, đám đông trên cầu co rút lại, một số biến mất hoàn toàn. Ozuma đẩy họ qua một bên, tạo ra một đường về phía trước. Khi ông cuối cùng thoát khỏi họ, ông chạy lên và nắm lấy cánh tay Yorda. “Bây giờ!”
Tóm lấy Yorda, ông đẩy cô về phía mép cầu.
“Ngài đang làm gì vậy?”
“Chúng ta phải chạy đi!”
Chạy? Chạy đi đâu? Phong Tháp là đường cùng. Nếu họ chạy vào trong ngọn tháp, họ sẽ rơi vào bẫy.
Cô chần chừ và đám đông lấy lại cơn thịnh nộ của họ, tiến tới, một ánh sáng đen trong mắt họ.
“Đi với tôi!” Ozuma hét lên. Không đợi một câu trả lời, ông nhẹ nhàng nhấc Yorda lên bằng một tay. Ông tra kiếm lại vào vỏ, ném chiếc mũ sắt của mình qua một bên, và xé toạc chiếc áo chuỗi xích của mình để làm nhẹ trọng lượng. Bây giời giữ Yorda trong cả hai tay, ông nhảy từ trên cầu. Yorda nhắm chặt hai mắt một lúc trước khi họ chạm tới những con sóng sủi bọt. Nước lạnh bọc lấy cô, nhưng trái tim cô được lấp đầy với một bài hát vừa hân hoan vừa âu sầu. Cuốn sách an toàn.
Với Cuốn sách Ánh sáng vẫn được nắm chặt trong hai tay mình, cô rơi vào bất tỉnh.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua từ lúc ấy?
Yorda nhìn lên cậu bé đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, siết chặt hai tay cô. Tôi biết cậu, cô nghĩ.
Và cậu cũng biết cô. Những ký ức về lâu đài –nó đã được bao bọc trong màn sương đến khi màn sương trở thành tên của nó, và nỗi sợ và kinh hãi là danh tiếng của nó như thế nào – cô đã chia sẻ chúng với cậu, qua bàn tay cậu trong tay cô.
Đó là lý do tại sao bây giờ nghi hoặc phủ lấy đôi mất cậu bé. Đó là cách làm sao cậu biết cô là con gái của nữ hoàng, người duy nhất có thể hy vọng đánh bại bà ấy.
Cậu biết cô đã rời lâu đài, mang theo Cuốn sách Ánh sáng, và cũng thoát khỏi quyền lực bóng tối của nữ hoàng. Cậu biết rằng khi cô và Ozuma đã lao xuống biển, những con sóng thực hiện vai trò như một tấm màn, che mắt nữ hoàng về chỗ ở của họ đến khi dòng nước mang họ đến bờ an toàn.
Nhưng tại sao cậu lại trở lại? cậu bé tự hỏi. Tại sao cậu bị giam giữ ở đây? Cái lồng thép đó đã giữ cậu trên đỉnh ngọn tháp là cái lồng đã từng giam giữ cha cậu. Cái lồng cậu đã chiến đấu vất vả để giải phóng ông ấy. Tuy nhiên tôi lại tìm thấy cậu đang nằm trong cái lồng đó. Không có hy vọng, nỗi buồn là bầu bạn duy nhất của cậu.
Và hiệp sĩ hào hiệp Ozuma đã bị biến thành đá cạnh mép của cây cầu cũ, cô độc như cậu. Tại sao ông ấy đứng đó, người hiệp sĩ từ một đất nước khác đến để giải cứu cậu, bây giờ bị tước đi mạng sống của mình và thanh kiếm ông ấy sử dụng vì cậu? Với những tháng ngày qua thời tiết làm ông trở nên hư hại. Ông ấy không có ý thức và lạnh lẽo.
Vậy là những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc cũng lấp đầy lâu đài một lần nữa. Những cái vực mà từ đó chúng xuất hiện tự do tạo thành trên những tảng đá, cố gắng để mạng cậu trở lại vào vòng tay của chúng.
Điều gì đã xảy ra sau khi cậu thoát khỏi lâu đài? cậu bé tự hỏi. Tại sao, mặc dù cậu giữ cuốn sách, cậu không thể đánh bại nữ hoàng ư? Câu đã đi bước đi sai lầm khủng khiếp nào để nó khóa lại số mệnh của cậu vậy?
Mặc dù bây giờ Yorda có thể hiểu ngôn ngữ của cậu bé, cậu không thể hiểu cô. Tuy nhiên cô vẫn thì thầm trong tim mình:
Cuối cùng, tôi đã không thể đánh bại được mẹ mình.
Tất cả đã trở nên vô nghĩa. Cuối cùng, con của Thần Bóng tối vẫn là chủ nhân của Lâu đài trong Màn sương, và Thần Bóng tối vẫn đợi ngày trở lại của ông ta. Sự đe dọa của thế giới chưa bị đánh bại, chỉ là bị trì hoãn.
Và tất cả là lỗi của tôi. Tôi có thể đánh bại bà ấy, tuy nhiên đến cuối cùng tôi đã phản bội chính mình.
Yorda biết điều đó, mặc dù ngôn ngữ của cậu bé không xuất hiện trên môi cô, những ký ức sẽ kể câu chuyện của cuộc chiến vĩ đại đã xảy ra sau đó sau việc trốn thoát khỏi lâu đài của cô, về bi kịch và sự lừa dối đi theo. Nếu cô cầm tay cậu, cậu sẽ biết tất cả điều đó.
Nhưng kiến thức đó sẽ mang lại điều gì tốt đẹp cho cậu ấy? Có ý nghĩa gì khi cho cậu thấy sự thất bại chính hai bàn tay cô đã thực hiện? Sự lừa dối đã kéo Ozuma xuống, nguyền rủa dòng máu của ông ấy, lời nguyền kéo dài hàng thế hệ, kéo bản thân cậu bé xuống.
Không, ngay cả nó có ý nghĩa để cho cậu thấy, Yorda không muốn cậu bé biết. Không phải bây giờ, khi cô bất lực, chỉ có thể nói lời xin lỗi sau lời biện hộ.
Mình sẽ thả tay cậu ấy ra. Mình sẽ trở lại ngọn tháp, và cậu ấy sẽ tự mình rời khỏi đây.
Nhưng cậu bé chỉ siết những ngón tay Yorda chặt hơn. Đôi mắt cậu lấp lánh. “Hiệp sĩ Ozuma là tổ tiên của tôi. Dòng máu của người hiệp sĩ đã bảo vệ cậu chảy trong huyết quản của tôi.” Cậu đứng dậy. “Lần này dòng máu đó sẽ không thất bại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT