Chương 4

[1.2]

(Tiếp theo)

Đột nhiên, tất cả đều tối đen và yên tĩnh. Ico không thể thấy gì. Hơi thở của cậu có cảm giác ngột ngạt. Trong một lúc cậu sợ cậu có thể bất tỉnh, đến khi cậu nhận ra bóng tối cậu đang bơi ở trong chỉ đơn giản là một vấn đề của đôi mắt câu chưa điều chỉnh lại với sự u ám bên trong cánh này của lâu đài.

Hơi thở cậu trở nên điều hòa hơn. Nhanh chóng sàn nhà hiện ra, và Ico thậm chí có thể nhận ra những lớp vữa trong các đường nối giữa những tảng đá.

Họ đang ở trong một sảnh rộng mệnh mông, trống rỗng. Trên cao theo bức tường, một cái kệ nhỏ chạy xuống mỗi bên, với những ô cửa sổ để một dòng ánh sáng trên nó đi vào. Những cánh cửa đã đóng sầm lại phía sau họ, và những sinh vật dường như đã từ bỏ từ giờ.

Ai đó đang khóc. Trong một lúc cậu nghĩ đó lại là những sinh vật, nhưng sau đó cậu nhận ra đó là Yorda. Cô đang nằm trên sàn, hai tay che lấy mặt, khóc không kiểm soát được.

Ico ngồi xuống cạnh cô, đôi chân cậu run run, niềm hân hoan bởi việc thoát được trong đường tơ kẽ tóc mờ đi nhanh chóng.

Tại sao cậu khóc? Điều mà những sinh vật đó đã nói là thật ư? Rằng cậu – cậu đã làm gì?

Ico không cố ý to tiếng bất cứ điều gì, nhưng Yorda nhìn lên cầu như thể cô đã nghe thấy. Cô đặt một tay lên cánh tay cậu và nhẹ nhàng đẩy đi.

“Gì cơ?” Ico hỏi, giọng cậu khàn khàn. “Cậu muốn tôi cũng bỏ trốn một mình ư?”

Yorda gật đầu.

“Tại sao? Tại sao cậu lại nói thế? Tôi không hiểu.” Giọng Ico trở nên lớn hơn, hai tay cậu siết thành nắm đấm. Yorda đơn giản lắc đầu, những giọt nước mắt lăn xuống mặt cô.

“Đừng nói với tôi cậu muốn ở lại đây. Rằng cậu muốn lê bước về lại trong cái lồng chim lớn đó!”

Ico ngồi xuống một lát, bắt lấy hơi thở của mình. Cậu nhận ra cậu cũng sắp khóc.

“Chúng đã nói chuyện với tôi,” cậu nói với Yorda, bây giờ yên lặng hơn nhiều. “Những sinh vật đó ở ngoài kia đã nói chuyện với tôi. Chúng nói rằng cậu là nguyên nhân của sực bất hạnh của chúng.”

Đôi vai cô gái căng lên; cô cúi đầu.

“Chúng nói tôi sẽ không thể đánh bại nữ hoàng.” Ico ngồi dậy trên đầu gối cạnh cô. “Được rồi, vậy đây là điều tôi biết: Cậu và Ozuma thoát khỏi đây với cuốn sách, đúng, sau đó Ozuma trở lại với sức mạnh của cuốn sách trong thanh kiếm của mình để giết nữ hoàng – ít nhất ông ấy cố gắng. Ông ấy thất bại, bị biến thành đá, và tôi đoán mất một trong hai cái sừng của ông ấy theo cách đó, và bây giờ nữ hoàng lại là chủ nhân của lâu đài.” Khi cậu nói, Ico có thể cảm thấy bản thân mình dần dần bình tĩnh lại. Cơn run rẩy trong hai cánh tay và chân cậu đã dừng lại. “Những sinh vật bóng tối, chúng từng là Vật tế – nữ hoàng đã dùng sức mạnh của bà để biến chúng thành như thế, vì vậy bà ấy có thể dùng họ như những lính gác cho lâu đài của mình.

“Và các Vật tế là hậu duệ của Ozuma – Tôi đoán rằng điều đó xảy ra vì sự yêu cầu của nữ hoàng. Bà đã tiến hành sự thỏa thuận nào đó với Zagrenda-Sol để đổi lại không tiêu diệt họ, phải không?”

Yorda chầm chậm chớp mắt, nhìn lên cậu.

“Bởi vì họ đã thất bại loại bỏ bà khỏi lâu đài, đó là tất cả mà Zagrenda có thể làm. Họ phải bảo vệ người dân của mình.”

Yorda không nói gì.

“Đó là tất cả những điều của tục lệ của làng tôi,” Ico thì thầm, nhìn xuống hai nắm tay của chính mình. Cậu mở hai bàn tay mình ra để nhìn vào chúng. Chúng đầy những vết trầy sướt khi cậu cọ xát trên bức tường và sàn trong khi vung cây gậy của mình. Có máu khô trên da cậu.

Máu của Ozuma.

“Nó phải kết thúc,” cậu nói. Cậu không nói điều đó vì Yorda. Cậu không nói điều đó vì chính bản thân cậu. Nó là một lời tuyên bố chiến tranh. “Tôi phải kết thúc nó. Đó là điều trưởng lão muốn tôi làm.” Giọng Ico trở nên lớn hơn, và sự tự tin của cậu lớn lên với nó.

“Nếu chúng ta ngồi quanh đây và không làm gì cả, vậy thì một ngày, kỳ nhật thực tiếp theo sẽ đến và Thần Bóng tối sẽ trở dậy và thổi tung toàn bộ lục địa này đi. Không còn sự dừng lại của thời gian nữa, nếu đã từng có. Lâu đài này phải bị phá hủy, cùng với nữ hoàng.”

Ico tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của Yorda với sự mãnh liệt hơn bao giờ trước đây. “Đó là lý do tôi cần cậu nói với tôi tại sao Ozuma thất bại. Tôi phải biết tại sao ông ấy không thể đánh bại nữ hoàng!” Để tôi không phạm sai lầm tương tự, cậu bổ sung với bản thân mình.

Yorda lấy bàn tay không bị nắm của mình và đặt nó lên ngực, trực tiếp trên trái tim cô.

“Gì cơ?”

Cô đang nói điều gì đó, nhưng Ico vẫn không thể hiểu. Cậu gầm lên trong sự thất vọng.

Đó là lỗi của tôi, cô nói. Tôi đã để mẹ mình trốn thoát. Tôi đã thương xót bà và vì vậy rơi vào cái bẫy của bà. Vào khoảnh khắc cuối cùng, chiến thắng của chúng tôi biến thành thất bại.

Yorda đánh vào ngực mình hai, ba lần.

“Ý cậu là… cậu đã làm điều đó?”

Yorda nhanh chóng gật đầu, không chần chừ.

“Cậu đã để nữ hoàng thắng ư? Đó là vì sao cậu muốn tôi rời đi một mình ư? Đó là điều cậu đang nói ư?”

Yorda gật đầu, tràn ngập sự nhẹ nhõm khi cậu hiểu được.

Bây giờ Ico đang nhìn cô chằm chằm. “Nữ hoàng đã lợi dụng cậu, đúng không?”

Yorda hạ đôi mắt xuống, và Ico biết cậu đã đánh trúng đích.

“Tôi biết đã có điều gì đó xảy ra bên trong cậu nhiều hơn khi tôi tìm thấy cậu trong cái lồng đó – nhiều hơn chỉ là nỗi buồn. Đó là sự ân hận.”

Ico chú ý những giọt nước mắt mới dâng lên trong đôi mắt Yorda và lắc đầu. “Không, chúng ta có thể sửa chữa điều đó. Lần này chúng ta có thể thắng. Sau đó sẽ không còn gì để ân hận. Hãy nghĩ về điều đó. Nữ hoàng đã nhốt cậu bởi vì bà ấy sợ cậu chạy mất và nằm ngoài sự kiểm soát của bà ấy. Nếu cậu được tự do khỏi lâu đài, cậu sẽ tự do khỏi bà ấy.”

Ico đặt hai tay lên vai Yorda. “Chúng ta phải làm điều này, một lần cuối cùng. Đừng để mọi thứ Ozuma đã chiến đấu vì trở nên vô nghĩa. Cậu vẫn còn sống. Đây không phải là kết thúc. Đừng từ bỏ!”

Nhưng Yorda chỉ lắc đầu, giống như một bông hoa nhỏ run rẩy trong một cơn gió mạnh. Không, không, không.

Cô đã trả một cái giá rất đắt cho lỗi lầm vừa qua của mình rồi, và bây giờ cô có thể thấy nó đã kết thúc cả rồi. Tôi không thể đánh bại mẹ mình. Tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại bà ấy. Và bây giờ cả hai chúng ta biết điều đó.

Làm ơn, cô nghĩ với Ico, hãy để tôi trở lại giấc ngủ. Để tôi lại nơi cậu tìm thấy tôi. Sẽ không có gì tốt đẹp đến vì điều này.

Nếu trái tim cô rơi vào giấc ngủ một lần nữa, nếu cô bị nhốt bên trong cái lồng, Yorda sẽ không cảm thấy gì cả. Cô sẽ không bao giờ thấy những Vật tế được gửi đến lâu đài, không bao giờ thấy mặt họ hay nghe giọng nói của họ. Nếu cô không biết tên họ, cô có thể giả vờ họ chưa bao giờ tồn tại.

Miễn là cô có thể giải thoát người này, cậu bé nhìn vào đôi mắt cô, Vật tế tên là Ico. Điều đó đã đủ rồi.

Tôi không có quyền được muốn nhiều hơn điều này. Không biết gì là hình phạt của tôi và sự cứu rỗi của tôi. Sự nghỉ ngơi cuối cùng của tôi. Điều này phải thể, bởi vì tôi…

Ico buông hai vai Yorda ra. Cô nhìn lên, nghĩ là cậu có lẽ đã lại hiểu được cô, nhưng gương mặt cậu bé trông thậm chí còn kiên quyết hơn trước.

“Tốt thôi,” cậu nói, đứng dậy. Mặc dù hai chân và hai tay cậu đầy những vết trầy sướt và thâm tím, cậu không cho thấy dấu hiệu đau đớn nào. “Nếu cậu không thể chiến đấu – nếu cậu nghĩ cậu là điều đã khiến kế hoạch của Ozuma thất bại lần đầu tiên – vậy thì chúng ta không thể mạo hiểm để cậu ở đây được. Tôi sẽ chiến đấu với nữ hoàng một mình.” Nụ cười trở lại trên gương mặt Ico. “Tôi sẽ ổn. Thấy chứ? Tôi chẳng sợ chút nào. Xét cho cùng, tôi đang chiến đấu để giải phóng gia đình của mình.”

Ico nhìn xuống sảnh chỗ cánh cửa dẫn trở về lâu đài. “Chúng ta cần tìm cách nào đó để mở cổng chính hoặc tìm một cách đi xuống cầu tàu dưới mặt đất. Điều nào cũng có hiệu quả với tôi. Ngoại trừ, tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu để vượt qua bất cứ bức tượng nào trên đường.”

Ico đưa tay mình ra. Yorda nhìn chằm chằm nó một lát và sau đó tự mình đứng lên. Ico liếc nhìn tay cậu, đưa ra cô độc trong không trung, trước khi để nó rơi xuống bên mình. Cậu không bắt được một luồng sợ hãi dâng lên trong cô, hoặc cậu không còn quan tâm nữa.

Lâu đài trong Màn sương có vẻ thay đổi cách bố trí những hành lang của nó mỗi lần Ico đi qua chúng, vì vậy cậu có thể đi xuống một hành lang vào một căn phòng nơi cậu chắc chắn cậu đã ở trước đó và thấy nó trông như nó thuộc về một tòa nhà hoàn toàn khác. Ico trở nên càng thất vọng hơn với mỗi lượt rẽ nhầm, mặc dù cậu biết cơn giận dữ của cậu bị lãng phí trên những bức tường đá của lâu đài.

Ico tự hỏi liệu tất cả các lâu đài đều được thiết kế quá rối rắm như vậy không. Cậu nghi ngờ khiếu hài hước méo mó của nữ hoàng là thủ phạm thực sự ở đây.

Cậu trèo lên những kệ lớn ở giữa những căn phòng, trèo lên những sợi xích nơi cầu thang đã đổ sụp, sau đó gọi Yorda một khi cậu tìm thấy một đường để cô tham gia với cậu. Sau khi đi qua ba hay bốn phòng theo kiểu này. Ico đã hoàn toàn mất dấu cậu ở đâu trong lâu đài. Đường nào đến chỗ cây cầu đá nơi Ozuma đứng? Mình đang nhìn về hướng nào? Cậu ló đầu ra cửa sổ để kiểm tra mặt trời và thấy nó ở ngay trên đầu. Quá nhiều cho ý tưởng đó. Cậu biết rằng cậu phải đi xuống để tới mặt nước, nhưng làm sao để đi xuống khi cậu không thể tìm thấy bất cứ cầu thang hay cái thang nào dẫn đến đúng hướng?

Khi Ico lang thang, cậu thấy bản thân lại ở bên ngoài một hành lang với bãi cỏ mọc từng cụm trên mặt đất khô. Có vài cây tương tự cây liễu với những nhánh cây mảnh khảnh dài đu đưa trong gió.

Ico đã thấy những cây giống vậy gần Làng Toksa. Chúng giữ lá của chúng thậm chí trong mùa đông và nhú lên những mầm xanh mới vào mùa xuân. Chúng nhạy cảm cao với những thay đổi trong gió và kêu xào xạc, nhiều đến nỗi vì vậy chúng thường cảnh báo các thợ săn về nơi ở của con mồi hay đưa ra những lời cảnh báo sớm về nguy hiểm lại gần.

Ico đứng dưới những cái cây, cảm thấy mặt trời trên da cậu. Trong một lúc, cậu cảm thấy như cậu trở lại nhà. Bất cứ ai đã trồng những cái cây này ở đây hẳn yêu rừng lắm – điều gì đó nói với cậu đó không phải là nữ hoàng. Cậu nhắm mắt lại và hít một hơi thở sâu, khi cậu nhận ra âm thanh của tiếng nước chảy.

Yorda đang đứng phía xa cậu. Ico chạy nhanh xuống hành lang. Nó kéo dài thẳng một lát, sau đó rẽ đột ngột sang bên phải.

Cậu chạy xuống cuối, tìm thấy một khu rừng trống với một hồ nước lớn trong đó, giống như một bể chứa. Một cái ống han gỉ chạy từ trái sang phải qua bức tường bên kia của bể chứa khoảng chiều cao của Ico. Từ đó, một đường ống nhỏ hơn kéo dài thẳng xuống nước. Đó là một đường cùng khác. Nhưng Ico có thể nghe tiếng nước chảy dưới chân mình. Cậu đi đến mép bể chứa và nghiêng qua, nhìn xuống thấy phần bức tường dưới mặt nước gần bức tường có một cái lưới sắt được đặt vào đá, đáy của nó một nửa bị nhấn chìm trong nước. Nước chảy qua lưới sắt, trở lại về phía góc Ico vừa xoay lại.

Cái bể chứa trông sâu. Trước khi cậu có thể thay đổi quyết định, Ico nhảy thẳng xuống, khỏi mép, hạ cánh trong bể nước mát với một chút bắn tung tóe.

Đôi chân cậu không thể chạm đến đáy, vì vậy cậu bước đi trên nước, vốc một ít nước lên mặt mình để rửa bụi bẩn và mồ hôi. Nó có cảm giác vô cùng sảng khoái.

Không may, lưới sắt gần bức tường kiên cố, và bất kể dù cho cậu đá hay kéo nó nhiều như thế nào, chống hai chân vào mép để hỗ trợ, nó không nhúc nhích. Cậu nhìn quanh tìm một cái đòn bẩy hay thiết bị khác có thể mở lưới sắt, nhưng không có gì.

Khi cậu nhìn qua những chấn song, nước ở bên kia phát sáng mờ mờ, nhưng cậu có thể thấy những mảng ánh sáng rơi xuống trên những cái bệ vuông nhô ra từ mặt nước ở những khoảng thời gian đều đặn.

Cậu không chắc tại sao có một căn phòng như một phần của một đường thủy dưới mặt đất, nhưng ánh sáng cậu thấy phải đến từ loại hầm thông gió nào đó – có thể đủ lớn để cậu đi qua. Nếu nước đang chảy qua lưới sắt, vậy thì nó phải đi xuống đâu đó phía trước, điều này có nghĩa là căn phòng dưới lòng đất có thể là một đường xuống những tầng thấp hơn của lâu đài.

Bây giờ chúng ta đang đi đâu đó!

Trèo lên đường ống ở bên kia mặt nước, Ico tiến trở lại trên bể chứa. Hướng xuống lại đường cậu đã đến, cậu tìm thấy, như cậu mong đợi, vài lỗ vuông được giấu trong những cụm cỏ cao. Những cái lỗ chạy dài thành một hàng xuống hành lang. Mỗi cái được che với một lưới sắt mỏng, nhưng cậu có thể cạy nó lên với một chút sức từ những ngón tay mình.

Cúi người cạnh cái lỗ cậu gọi Yorda, cô chạy đến từ bên góc.

“Tôi sẽ đi xuống – cậu đợi ở dây,” cậu nói với cô, sau đó cậu trượt xuống qua cái lỗ nhanh đến nỗi cậu không thấy Yorda đang vẫy tay mình, cố gắng ngăn cậu.

Ico hạ cánh trở lại trong nước, nhưng ít nhất ở đây nó cạn hơn nhiều ở trong bể chứa. Nó chỉ lên đến quanh đầu gối cậu. Không khí có mùi mốc meo, và những bức tường ẩm ướt.

Cậu nhanh chóng tìm thấy một trong những cái bệ vuông và trèo lên nó – và ngay lập tức trở về quá khứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play