Chương 3

[12.1]

Yorda tuyệt vọng nhìn quanh, cố gắng để tìm cách nào đó để giải thoát hài cốt của cha cô khỏi cái lồng.

Cái lồng treo từ trần của ngọn tháp bằng một sợi xích dày hơn cánh tay Yorda. Sợi xích đã cũ, vẻ bóng bẩy của nó đã mất đi từ lâu, và nó được bọc bởi gỉ sét. Từ những thiết bị tương tự cô biết trong lâu đài, Yorda mong chờ có một cái tời ở đâu đó để đưa lên và hạ xuống sợi xích, nhưng cô không thấy gì cả. Nước mắt vẫn chảy thành dòng xuống gương mặt cô, cô tiếp tục trèo lên cầu thang xoắn ốc.

Không được sử dụng cho chuyện ráng sức thế này, hai chân cô bắt đầu kiệt sức. Bắp chân cô bị chuột rút đau đớn, và đầu gối cùng mắt cá chân cô đau nhức. Nhưng nỗi buồn và sự phẫn nộ giữ cô tiếp tục di chuyển, thậm chí khi cô phải bò lên mười bậc cuối cùng bằng tay và đầu gối.

Trên đầu cầu thang là một đầu cầu thang hình vuông được vây quanh bằng những gai nhọn. Ở rìa, cô nhận ra một đòn bẩy kim loại. Cô theo sợi xích từ cái lồng lên trần nhà nơi nó nối với một cái tời, sau đó chạy lui lại xuống chỗ đòn bẫy cạnh đầu cầu thang.

Là nó!

Thanh đòn bẩy được đặt chắc chắn trên sàn đá, và khi cô chạm nó, thiết bị đó không nhúc nhích. Bất kể loại dầu gì đã được bôi trên nó đã biến mất từ lâu, và đòn bẫy cứng lại với gỉ sét. Cô cầm lấy nó trong cả hai tay và dùng hết trọng lượng của mình để ấn mạnh nó xuống, ép cái đòn bẩy nâng ngược lại được chút xíu với một tiếng ồn cót két khủng khiếp. Cô thấy sợi xích giữ cái lồng rung lên, và cái lồng rơi xuống vài centimet, đáy của nó nghiêng.

Yorda kéo hết sức có thể. Cô chớp mắt để mồ hôi và nước mắt không hòa vào trong đôi mắt cô. Một lần nữa cô kéo. Da trên hai bàn tay cô trầy và chảy máu. Một trong những móng tay của cô gãy. Một lần nữa, mồ hôi trên hai tay cô làm cô nới lỏng tay, khiến cô nằm dài trên mặt đất và cắn phải môi mình. Toàn bộ cơ thể cô gào thét phản đối sự cố gắng – đó là công việc nặng nhọc nhiều hơn cô đã từng cố gắng. Nhưng Yorda không từ bỏ.

Cái lồng tiếp tục hạ xuống với một tốc độ bướng bỉnh. Cô chỉ dừng lại một lần để kiếm tra tiến trình của nó và nhận thấy nó xuống được nửa ngọn tháp. Điều này trao cho Yorda hy vọng, và cô quay lại và tiếp tục trận chiến của cô với thanh đòn bẩy.

Cuối cùng, cô cảm thẩy có một tiếng thịch trong hai bàn tay mình. Thanh đòn bẩy đã xuống hoàn toàn. Cô nghe thấy một tiếng lanh canh nặng nề đi lên từ sàn ngọn tháp xa phía dưới. Yorda nhìn qua lan can một lần để kiểm tra cái lồng đó đã, thực sự, chạm đến đáy, sau đó cô bắt đầu trèo xuống cầu thang. Cô phải chiến đấu với hai chân của mình để chúng hoạt động khi cô cố gắng. Cô dừng lại một lúc, hai tay trên hai đầu gối, điều hòa hơi thở và lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay.

Đột nhiên, cô cảm thấy choáng váng, như thể hai chân cô đang lắc lư dưới cô. Không, bây giờ mình không thể ngã, cô tự bảo với bản thân mình, nhưng cảm giác lắc lư cứ tiếp tục. Cô nhận ra đó không phải là cơn choáng – cô thực sự đang lắc lư.

Bị thúc đẩy để hành động bởi phản xạ động vật mà Yorda chưa bao giờ biết cô có, cô nhảy ngay khi một phần của đầu cầu thang cạnh chân cô sụp đổ và oằn xuống. Tảng đá của cầu thang tan biến thành bụi, đổ sụp xuống đáy của ngọn tháp.

Không có thời gian để hoảng sợ. Cầu thang tiếp tục sập dưới cô, những vết nứt chạy qua những tảng đá thẳng đến chân cô. Cô phóng xuống cầu thang xoắn ốc, âm thanh của tảng đá vỡ gần phía sau cô. Phía trước cô, cũng có một khoảng trống chỗ vài bậc thang đã biến mất. Cô vượt qua nó với một cú nhảy, tiếp đất với những đầu ngón chân ở mép xa. Cô mất thăng bằng và đâm sầm vào bức tường nhưng ngay lập tức đứng lên lại và hồi phục lại sau cú va chạm liều lĩnh.

Cô cảm thấy như cô đang chơi một trò chơi săn đuổi nơi nào đặt cược mạng sống của cô. Cô tự hỏi rằng những bậc thang đó trong ngọn tháp lại đột nhiên quá yếu ớt như vậy để chống đỡ trọng lượng của cô, nhưng sau đó cô hiểu được sự thật đen tối hơn. Mẹ cô đang cố gắng đập cô vào những tảng đá của sàn ngọn tháp. Cuộc thi đấu kết thúc rồi ư? Ozuma chiến thắng rồi ư?

Bây giờ cô gần như đang trượt xuống cầu thang. Cuối cùng khi cô tới được đáy, hai chân cô đổ sụp dưới cô, hoàn toàn tê liệt, và cô bò trên sàn. Trong một lúc, cô chỉ nằm đó, hở hổn hển. Dù cho cô hít thở nhiều như thế nào, ngực cô đau nhói, và tầm nhìn của cô trở nên mờ đi, sàn nhà chỗ cô nằm lần lượt di chuyển khắp nơi.

Cuối cùng cô có thể chống tay để nâng bản thân mình dậy. Mình làm được. Chỉ một chút xa hơn.

Cô nhìn lên và thấy cầu thang xoắn ốc treo trên cô trong ngọn tháp, như thể không có gì xảy ra. Quá yên tĩnh, dường như cô đã mơ về những bậc thang sụp đổ quanh mình, mặc dù cô có thể nhận ra những khoảng trống nơi cô đã phải nhảy, và có những đống gạch vụn quanh mép của ngọn tháp.

Yorda ôm lấy hai cánh tay trước ngực. Cái lồng khổng lồ giữ thi hài của cha cô nằm ngay trên bục tròn ở giữa sàn. Những cái bóng không còn thấy ở đâu nữa.

Cẩn thận để bản thân không chạm phải những gai kim loại, Yorda tiến đến cánh cửa của cái lồng. Với một bàn tay run run, cô vươn tới và chạm cánh cửa, giữ lấy một trong những chấn song.

Với một tiếng rít làm hàm răng cô nhức nhố, cánh cửa bật mở ra bên ngoài.

Mình đoán người ta không cần khóa cánh cửa giam giữ một người chết, cô nghĩ với sự nhẹ nhõm, mặc dù nó khiến việc giam cầm của cha cô có vẻ khinh thường hơn nhiều. Một giọt nước mắt khác lăn xuống má Yorda.

“Cha…”

Cô bước vào trong và thử nhặt chiếc áo tunic phai màu lên. Vải rã ra như mạng nhện trong tay cô, làm bay lên một chùm bụi. Yorda nhận ra xương của cha cô bên dưới mảnh vải rách rưới. Với đôi mắt mình cô chú ý đến đường con của một xương sườn. Có một vai. Cô phủi sạch nhiều tấm vải tunic hơn và nhận ra xương của một cánh tay. Cô đoán những chiếc xương thò ra từ dưới của chiếc áo tunic là hai cẳng chân ông.

Đánh giá bởi sự sắp xếp của những chiếc xương, cô đoán cha cô đã nằm thẳng người nghiêng về bên phải. Nhưng có thứ gì đó bị thiếu – cô không thể tìm thấy đầu lâu.

Cúi thấp người, Yorda di chuyển quanh hài cốt sang bên kia cái lồng. Từ điểm thuận lợi này cô có thể rõ ràng nhìn thấy đầu lâu, bị nhét bên trong những chiếc xương, bên dưới những phần nhô ra của một trong hai cánh tay của ông – như thể ông đã giữ chính đầu mình dưới một cánh tay.

Yorda đã thấy cơ thể cha cô nằm trong quan tài trong lâu đài. Và không chỉ Yorda – một nghi lễ đã được tổ chức cho toàn bộ vương quốc. Các bộ trưởng và các quý tộc lớn nhỏ đã tụ tập lại để thể hiện sự kính trọng của họ. Sau buổi nghi lễ, một đám rước mang theo cỗ quan tài đi khắp vương quốc suốt hai tuần, để những dân thường có thể nói lời tạm biệt trước khi thi hài của ông được đặt yên nghỉ trong nghĩa trang hoàng gia trong núi. Dòng người than khóc phía sau cỗ xe đã kéo dài hàng dặm.

Nhưng xương của ông đang nằm ở ngay đây, trở lại lâu đài. Cỗ quan tài họ mang đi trong đám rước trống rỗng ư? Mẹ hẳn đã di chuyển thi hài trong bí mật trước khi họ rời lâu đài, và sau đó…

Nước mắt của Yorda đã cạn khô. Cô choáng váng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào xương của người cha yêu quý của cô, khi cô nhận ra thứ gì đó gây tò mò. Xương bị đổi màu ở các chỗ. Ở đây và đó những mảng ánh sáng màu tím không đều, giống như những vết thâm tím để lại sau một trận chiến, làm hoen ố màu giấy da khô của xương. Yorda không thể để bản thân mình làm lộn xộn đám xương bằng việc nhấc chúng lên hay di chuyển chúng, vì vậy cô chỉ chọc và đâm, di chuyển chúng nhẹ nhàng, đảm bảo sự đổi màu không phải là một trò lừa gạt của ánh sáng.

Bị thuyết phục rằng đám xương bị đổi màu, Yorda vắt kiệt não cố gắng để bắt được với sự giải thích nào đó. Có lẽ, cô nghĩ, đây là một dấu hiệu để lại bởi căn bệnh đã mang ông ấy đi. Nhưng cô biết cha cô đã trông khỏe mạnh khi ông chết. Không có lý nào một căn bệnh có thể gây ra sự tổn thương bên trong mà không biểu hiện vài dấu hiệu bên ngoài. Tuy nhiên, chất độc…

Yorda không nghĩ mẹ cô sẽ có thể tự mình làm hết việc cả hai việc bỏ độc và sắp xếp cơ thể. Bà ấy hẳn đã ra lệnh cho ai đó giúp bà – ai đó không có khả năng từ chối bà. Và sau đó, khi công việc kinh khủng hoàn thành, mẹ cô đã làm những người giúp đỡ mình biến mất – bằng việc giết họ hoặc biến họ thành đá cùng với những bức tượng khác trong phòng trưng bày dưới lòng đất của bà. Điều đó thật không thể tưởng tượng nổi. “Con sẽ đưa người ra khỏi đây, Cha, con hứa,” Yorda nói, giọng cô trầm lặng nhưng chắc chắn. Cô vươn tới chiếc đầu lâu.

Cái đầu lâu đang quay mặt lại với cô, quay xuống xương sườn, vì vậy không có gì có vẻ khác thường đến khi nó ở trong hai tay cô. Sau đó cô nhìn thấy thứ gì đó đã được đặt giữa hàm răng của cái đầu lâu. Cô rón rén nâng cái đầu lâu lên, như người ta nâng một cái vương miện, và thở hổn hển với sự bất ngờ. Nó là một cuốn sách. Những cái răng dài, lộ ra mà không có đôi môi che chúng, siết chặt lên một cuốn sách.

Cuốn sách Ánh sáng!

Giả thuyết của cô đã chứng minh là đúng. Nữ hoàng đã dùng Phong Tháp để giam giữ cuốn sách, nhiều như nó đã được dùng rất lâu trước đây để giam giữ Thần Gió mà từ đó nó có cái tên Phong Tháp. Nhưng để chắc chắn cuốn sách sẽ không bao giờ được phát hiện ra, đơn giản khóa nó trong ngọn tháp không đủ. Vì vậy mẹ cô đã chọn hy sinh cha cô, giết ông và trói buộc ông vào thế giới này với một lời nguyền, biến ông thành một trong những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc, và để ông ở đây như là người bảo vệ cuối cùng của cuốn sách. Sau đó bà giết các cố vấn của cha cô và một loạt những người khác để phục vụ ông trong ngọn tháp, trước khi khóa những cánh cửa của nó bằng những bức tượng.

Khi cơn giận của cô cháy bùng lên, Yorda tóm lấy mép của cuốn sách và kéo. Trong hai tay cô, cái đầu lâu bắt đầu chuyển động. Cô có cảm giác tò mò khi những hốc mắt trống rỗng của nó đang quan sát, không, nhìn chằm chằm cô, cái nhìn vô hình của chúng xoáy một lỗ vào bên trong con người cô.

Trước khi cô có thể phản ứng, cái đầu lâu nhảy từ tay cô giống như một vật sống, nhảy lên vào không trung. Cô nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, lấp đầy với cơn thịnh nộ và oán giận.

“Cha!” cô gọi lớn, gào lên. Cái đầu lâu phóng về phía cô.

Yorda trườn né khỏi đường. Cô bắt được cái đầu lâu bằng một mu bàn tay, ném mạnh nó lại vào những chấn song của cái lồng. Nó nảy, rơi trên sàn trước khi nó phóng trở lại vào không trung. Ở giữa không trung nó đổi hướng, đối mặt với Yorda để lại xông vào cô, tru lên như một con vật bị thương.

Cô quan sát khi quai hàm mở ra, khạc cuốn sách lên sàn như một động vật ăn thịt khạc ra miếng da và sụn từ một con thú giết được. Cuốn sách bị vứt bỏ rơi với một bụp bụi bặm trên chiếc áo choàng rách rưới.

“Cha, dừng lại! Là con! Con gái của người!”

Cái đầu lâu bay vào cô. Yorda né sang một bên, nhưng không đủ nhanh – những cái răng cắn vào vai phải của cô, gặm vào da cô như một con vật đói khát. Cô cứ đập nó đi một lần nữa và một lần nữa, nhưng có cứ tấn công mãi, lao đến thất thường như một con chó dại. Yorda chạy vòng vòng bên trong cái lồng, khóc nức nở với nỗi sợ hãi và buồn phiền, khiếp sợ và thương xót.

Sau đó cô nhớ đến cuốn sách. Nếu nó thực sự hùng mạnh như Ozuma đã nói, có lẽ nó có thể phá vỡ bùa chú của mẹ cô.

Nhưng đầu tiên cô phải chạm được nó, và cái đầu lâu sẽ không cho cô cơ hội. Khoảnh khắc cô rời mắt khỏi cái đầu lâu, nó sẽ xông đến cô, nhảy, răng va lập cập. Sau vài sự cố gắng, cô nhận ra thứ cái đầu lâu đang nhắm tới. Nó muốn cổ cô – để nhai huyết quản của cô và tắm trong máu cô.

Cô lao đến cuốn sách, và cái đầu lâu nhào xuống và cắn vào tay cô. Mờ mắt vì sự đau đớn, Yorda ném cái đầu lâu vào những chấn song. Đây không còn là cha mình nữa – nó không là gì ngoài một con quái vật! Cô tự hỏi liệu cô đã đi xa thế này chỉ để chết với thứ méo mó ghê tởm này gặm cổ cô không.

“Ai đó, cứu với!” cô hét lên, giọng cô vang lại trong ngọn tháp trống rỗng. Cô chạy, và cái đầu lâu tiếp tục hành động lì lợm của nó.

Lần tiếp theo nó xông vào cô, cô chặn nó cách cổ cô vài centimet và nó cắn xuống thịt lòng bàn tay cô. Theo phản xạ, cô vung bàn tay mình, và cái đầu lâu đập vào những chấn song của cái lồng rồi bật ra, xoay vòng vòng trong không trung và tru lên với những cái răng của nó nhe ra như một con vật đói khát. Tiếng kêu xuyên qua xương của cô.

Vào lúc đó, sợi dây bạc quanh cổ cô đứt ra với một tiếng răng rắc nghe thấy rõ, như thể nó có một ý chí riêng. Chiếc nhẫn ấn của cha cô rơi xuống ngực cô, lăn qua eo cô, và xuống chân cô, trước khi lăn ra trên mặt đất nơi nó sáng lờ mờ trong bụi bẩn.

Yorda nhanh chóng quỳ xuống, nhặt chiếc nhẫn lên. Máu phun ra từ vết thương trên cổ tay cô, bắn tung tóe lên chiếc váy trắng của cô.

Cái đầu lâu đang hướng thẳng đến cô. Theo phản xạ, đẩy cánh tay giữ chiếc nhẫn ra, cố gắng đập nó đi. Một ánh sáng trong trẻo tỏa sáng từ chiếc nhẫn, làm cái đầu lâu mất phương hướng, và nó lướt qua đầu cô và rơi xuống sau cô. Cô xoay lại nhìn những hốc mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm cô, và những cái răng dài, nhọn của nó kêu lập cập.

Quai làm mở ra, tạo ra một tiếng ồn giống như tiếng cười tru tréo khi nó bay về phía cô. Yorda tập trung đầu óc mình, ép tất cả sự chú ý của mình lên cái đầu lâu, đôi mắt cô nhọn như mũi giáo. Thời gian có vẻ chậm chạp. Nhắm vào khoảng trống giữa những cái răng, cô ném chiếc nhẫn với tất cả sức mạnh của mình. Chiếc nhẫn bay qua không trung, đi thẳng vào miệng của cái đầu lâu khi nó phóng về phía cổ họng của cô.

Thời gian dừng lại. Cái đầu lâu của cha cô thét lên.

Ánh sáng của chiếc nhẫn chiếc sáng rực từ hai hốc mắt của cái đầu lâu, từ mũi của nó, và từ miệng nó, trở nên rực rỡ hơn, đến khi nó có vẻ như phát sáng qua chính xương của nó. Cái đầu lâu tru lên một lần cuối cùng, tiếng tru cay đắng của cơn thịnh nộ và đau đớn. Yorda ấn mạnh hai bàn tay lên tai mình, biết rằng nếu nghe nghe nó, trái tim cô sẽ vỡ mất.

Cái đầu lâu phát nổ. Những mảnh vỡ bật ra xung quanh lồng, kéo dài những mẩu ánh sáng vàng, trước khi trở thành một cơn mưa những tia lửa chảy xuống sàn, sáng le lói khi chúng rơi.

Sự im lặng trở lại với ngọn tháp. Yorda cảm thấy cơ thể mình lắc lư, và cô siết chặt những chấn song của cái lồng. Sức mạnh rời bỏ đôi chân cô. Dưới chân mình, hài cốt cha cô được bọc trong tấm áo tunic của ông, yên tĩnh một lần nữa. Trên tấm tunic là Cuốn sách Ánh sáng. Yorda di chuyển bằng những nửa bước chầm chậm về phía cuốn sách. Cô nghiêng lại, quỳ hai đầu gối xuống, và cuốn cùng vươn tay ra.

Cuốn sách chạm vào ấm áp, như một thứ đang sống. Bìa của nó cổ và khô, và nó mang năm từ được viết bằng một chữ viết Yorda không thể đọc. Tuy nhiên linh hồn của những từ đó đánh vào cô như một cơn sóng, nhấn chìm cô, mang cô đứng lên lại. Yorda nhắm mắt lại và ôm chặt cuốn sách trong ngực mình.

Khi cô làm vậy, cô cảm thấy thứ gì đó đang chảy vào cô, một sức mạnh thần thánh, khiến toàn bộ cơ thể cô phát sáng đến nỗi ngay cả khi cô nhắm mắt lại nó vẫn rực rỡ.

Sức mạnh chữa lành cho cô, khép lại những vết thương và vết cắt cô đã chịu đựng trong suốt cuộc tấn công bất ngờ của cô từ cầu thang sụp đổ và cuộc chiến đấu với cái đầu lâu. Khi cô mở mắt ra, những vết cắn trên cổ tay cô đã biến mất hoàn toàn.

Cô vẫn còn tỏa sáng từ bên trong, cuốn sách lấp đầy cô với ánh sáng. Khi cô nhìn quanh một lần nữa, cô thấy một đám đông những cái bóng vây quanh cái lồng thành hàng loạt những vòng tròn đồng tâm. Quá nhiều để đếm được. Thậm chí gần hơn, cô thấy cha cô, xuất hiện như khi ông đến thăm phòng cô như một hồn ma. Những cố vấn của ông cũng ở đó, đứng hai bên ông.

Yorda nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện của cha cô. Cha cô nhìn lại, đôi mắt ông lấp đầy sự ấm áp và biết ơn. Ông giơ một tay lên, da ông có màu của bóng tối. Ông đang vẫy chào tạm biệt. Những cái bóng trong một vòng tròn quanh cái lồng bắt đầu lơ lửng lên trên. Chúng trèo lên trong im lặng về phía đỉnh của ngọn tháp, mờ dần khi chúng đi lên, bay hơi như màn sương trong ánh sáng của bình minh.

Cái bóng của cha cô nán lại lâu nhất. Không còn từ nào nữa. Yorda quan sát hình dáng cha cô khi ông tan vào không khí, cuối cùng được tự do. Khi tất cả những cái bóng biến mất, Phong Tháp được lấp đầy bởi ánh sáng.

Trong một lúc, Yorda đứng cầu nguyện với đấng Sáng tạo, cuốn sách được ôm chặt trong hai cánh tay cô. Những lời cầu nguyện cô đã biết từ thời thơ ấu chảy từ miệng cô, để cô lấp đầy với niềm vui sướng như một đứa trẻ biết nếm một trái cây ngọt, tươi.

Bùa chú đã bị phá vỡ. Ngọn tháp đã được thanh lọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play