Một học giả lớn tuổi bước tới trước để dẫn cô đến lối ra. “Người sẽ về ư, Công chúa? Những kệ sách ở đây, thần e là, hơi tạo thành một mê cung. Hãy cho phép thần.”
Vị học giả dẫn cô xuống một thung lũng của những kệ sách dày đặc, đường đi của họ rẽ phải và trái khi họ đi. Họ tiến vào một nơi mà Yorda thấy rằng những cuốn sách trên kệ đã được thay bằng những hộp để lưu trữ. Những chiếc hộp trông chắc chắn, với khóa móc, nhưng mặt trước của chúng được làm bằng kính dày vì vậy bên trong của chúng có thể dễ dàng nhận dạng.
Cô thấy những tấm bản đồ hàng hải, những quả địa cầu cũ và những thiết bị khó hiểu khác được làm từ kim loại mà cô không thể bắt đầu đoán về người có quyền sử dụng chúng. Sau đó cô nhận ra thứ gì đó giống như một cái ống dài, mảnh khảnh. Chiều dài của nó khoảng bằng từ khủy tay Yorda đến những đầu ngón tay của cô, và nó mở rộng về phía một đầu ở các phần. Một cái kính thiên văn nhỏ, cô nghĩ, nhớ lại một hình minh hoạc cô đã thấy trong một cuốn sách nhiều năm trước.
“Xin lỗi,” cô gọi người chỉ đường của mình. “Cái ống này – không phải nó được dùng để nhìn qua những khoảng cách xa ư?”
Vị học giả mỉm cười, gật đầu. “Thần ấn tượng vì người biết những thứ như thế này, Tiểu thư Yorda. Thầy Suhal chưa bao giờ lơ đểnh bổn phận của mình!”
“Ta đang tự hỏi,” cô hỏi ông, “tại sao nó lại ở đây? Không phải nó sẽ hữu ích để dùng quan sát trong lâu đài ư?”
Ngay khi cô hỏi câu hỏi, cô chợt nảy ra ý nghĩ là cô chưa bao giờ thấy bất cứ ai trong lâu đài, những người lính gác hay thậm chí những nhà thiên văn trong cung điện, dùng một cái kính thiên văn nhỏ. Lý do thật rõ ràng. Bùa chú của mẹ mình.
Họ không được phép nhìn ra thế giới bên ngoài.
Thậm chí họ sẽ không bao giờ nảy ra ý nghĩ sẽ thử.
Những ngón tay đan vào nhau, vị học giả vui vẻ mỉm cười với cô. “Những thiết bị như thế này không cần thiết. Bằng vinh quang của nữ hoàng, đất nước chúng ta đã được đảm bảo sự thịnh vượng vĩnh viễn. Những dòng sông, ngọn núi và ngay cả biển cả quanh chúng ta luôn yên bình. Tại sao, chiếc kinh thiên văn đó đã bị vỡ một thời gian trước, và thậm chí không có ai từng nghĩ sửa nói lại.”
“Nó không hoạt động gì nữa ư?”
“Thần e là không. Hãy nhìn qua nó, người sẽ không thấy gì cả. Tuy nhiên, bởi vì những thiết kế và nét đặc trưng của nó vẫn còn hữu ích như một chủ đề nghiên cứu, chúng thần giữ nó ở đây. Như một sự đề phòng.”
Trái tim Yorda kích động. Nó không bị vỡ. Bùa chú của mẹ mình khiến nó tối đi. Bà ấy đã nghĩ về mọi thứ.
Nhưng sau đó Yorda tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu bây giờ cô nhìn qua nó khi con mắt thực sự của cô đã mở. Những lời của cha cô trở lại với cô. “Hãy nhìn vào thế giới bên ngoài, ” ông đã nói với cô. Hãy nhìn nó với đôi mắt của con. Đấng Sáng tạo sẽ chiếu sáng con đường của con.
Nhịp đập của trái tim cô trở nên nhanh hơn. Cô làm căng dạ dày mình để cô không bắt đầu run rẩy. Sau đó, với nụ cười vô tội nhất cô có thể cố gắng được, cô nói, “Nó là một dụng cụ đẹp đẽ, mặc dù nó bị vỡ rồi. Ta chưa bao giờ chạm vào một thiết bị như thế trước đây. Sẽ ổn cả chứ nếu ta cầm nó lên?”
“Bằng mọi giá,” vị học giả nói. “Cho phép thần –” tay ông đút vào túi. “Bây giờ chiếc chìa khóa cho những cái hộp lưu trữ ở đâu? Làm ơn, một chút, Công chúa.”
Vị học giả xông tới giữa những tủ sách và nhanh chóng trở lại mang theo một chiếc chìa khóa bằng đồng thau nhỏ trong tay.
Ông mở cửa của hộp lưu trữ và hăm hở lôi ra chiếc kính thiên văn nhỏ, dâng nó lên cho cô. Yorda cầm nó trong cả hai tay. Nó nặng hơn vẻ ngoài.
“Nó thật đẹp!” Yorda ôm chiếc kính thiên văn vào ngực mình. “Thầy có thể cho ta mượn cái này không, chỉ một chút thôi? Ta muốn kiểm tra nó lúc rảnh rỗi.”
“Dĩ nhiên, Công chúa, như thần e là nó sẽ không có ích gì mấy.”
“Không sao. Ta không có ý định nhìn qua nó. Ta muốn nhìn nó thôi. Tay nghề thât là bậc thầy.”
Yorda nhấc một ngón tay đặt trên môi và nghiêng người tới gần vị học giả hơn. “Đừng nói với Thầy Suhal rằng ta mượn cái này. Ta muốn làm thầy ấy ngạc nhiên sau với hiểu biết sâu sắc về nó của mình!”
Gương mặt vị học giả đỏ lên với sự chấp thuận. Ông trông như có thể tan chảy tại chỗ. Yorda đút nhanh chiếc kính thiên văn vào giữa những nếp gấp mềm mại của chiếc váy của mình và, bước đi thậm chí yên lặng hơn trước, để lại thư viện với tiếng đập của trái tim cô trong tai mình.
Trở lại căn phòng của mình, cô nhanh chóng chuyển chiếc kính thiên văn đến một chỗ cất giấu dưới gối mình và chạy lại cánh cửa. Cô không muốn người hầu gái của mình bước vào và thấy cô đang dùng nó. Nếu cô làm điều này với bất cứ mức độ riêng tư nào, cô phải cảnh giác.
Không có cách nào để khóa cánh cửa phòng cô từ bên trong. Nhìn quanh, cô nhận ra một que cời cạnh lò sưởi của mình và chống nó vào cánh cửa ở một góc không chắc chắn. Khi nó ngã, cô sẽ biết ai đó ở cánh cửa.
Yorda lắc đầu, buồn bã nghĩ về những cố gắng lẩn tránh của cô thật yếu đuối làm sao.
Lấy ra lại chiếc kính thiên văn, cô hít vài hơi thở sâu để trấn tĩnh bản thân. Sân hiên của cô sẽ là nơi tốt nhất để quan sát, nhưng nếu cô không cẩn thận, một trong các lính gác sẽ phát hiện ra cô. Cô sẽ phải giải quyết với sự lựa chọn tốt nhất tiếp theo của mình: một ô cửa sổ.
May mắn, phòng của Yorda có cửa sổ ở ba mặt, nhìn ra phía nam, bắc, và đông. Về phía nam là sân trung tâm của lâu đài, điều này cô nghĩ là quá nguy hiểm. Cô sẽ bắt đầu với phía đông. Không có ngọn tháp nào chắn tầm nhìn của cô trong hướng đó.
Yorda nhấc chiếc kính thiên văn lên trong cả hai tay, như thể đang cầu nguyện, và sau đó, nín thở, cô nhanh chóng mang vật nhỏ đó dừng lại nơi mắt phải của cô.
Cô có thể thấy biển xanh, nhưng ánh sáng rực rỡ đến nỗi khiến mắt cô ứa nước. Cô nhanh chóng hạ cái kính xuống, nhận ra rằng cô hẳn đã bắt ánh mặt trời phản chiếu khỏi những ngọn sóng.
Tuy nhiên, trái tim Yorda nhảy lên sung sướng. Nó hoạt động!
Cô bắt đầu thử nghiệm. Điều chỉnh vòng tròn để nhắm cô tìm thấy trên thân của nó, cô thử giữ nó những góc khác nhau. Cuối cùng khi Yorda làm nó hoạt động, cô nhìn qua và thấy những cọng lông trắng của một con chim biển bay là là mặt nước. Nó xuất hiện gần đến nỗi như thể bay ngay bên mũi cô, và cô kêu lên một tiếng thích thú.
Sóng bạc đầu nhấp nhô biển xanh. Cô thấy những tảng đá nhỏ giữa những con sóng, làm bắn lên bụi nước trắng xóa khi nước va vào chúng.
Cô quen với việc nhìn ra biển, mặc dù cô chưa bao giờ chạm được nó trong đời mình. Bây giờ, nhìn nó qua kính thiên văn, nó có vẻ đủ gần để cô chạm tới từ chính phòng mình. Sau một lúc, niềm thích thú ban đầu của cô nhạt đi, và sự thất vọng dâng lên.
Đây là thế giới bên ngoài.
Nó không thú vị như cô từng mong đợi. Thậm chí cô không chắc liệu chiếc kính thiên văn có đủ sức mạnh để nhìn được thứ gì nằm bên ngoài lâu đài không. Có lẽ cô sẽ có thể không thấy gì hơn ngoài những thứ cô có thể thấy từ những bức tường.
Tuy nhiên, nó tốt hơn là không làm gì cả. Chiếc kính thiên văn, bị những người khác trong lâu đài vứt đi như một thứ đồ sắt vụn, hữu ích đối với cô. Nó hẳn phải có ý nghĩa gì đấy.
Cô tập trung vào chiếc kính thiên văn đến khoảng cách xa nhất của nó, cố gắng để nhìn càng xa khỏi lâu đài càng tốt. Sau đó cô nhận thấy một tảng đá có hình dáng kỳ lạ nhô ra từ những con sóng gần bãi biển. Khi cô hạ thấp chiếc kính, cô thấy nó cách quá xa để thấy rõ với mắt thường.
Cô nhìn một lần nữa qua kính thiên văn. Tảng đá có hình tam giác, trở nên rộng hơn khi gần đáy hơn. Nó trông gần giống như một con tàu bị chìm dưới biển, chỉ với cánh buồm còn lại trên mặt nước.
Yorda thở hổn hển và suýt nữa đánh rơi chiếc kính thiên văn.
Nó không chỉ trông giống một cánh buồm. Nó là một cánh buồm. Một cánh buồm bằng đá.
Cô nhìn gần hơn và nhận thấy những người trên boong tàu. Những cánh tay của họ dang rộng, mặc dù họ bị ngạc nhiên bởi điều gì đó, và gương mặt họ ngửa lên bầu trời.
Tảng đá trông bị phong hóa, bào mòn bởi những con sóng và những cơn gió không ngừng. Phía dưới cánh buồm, bản thân con tàu gần như đã bị bào mòn đi toàn bộ. Những người trên boong cũng bị phong hóa, làm không thể nhận ra được quần áo hay nét đặc trưng của chúng.
Một phần của cánh buồm đã mòn đi, mặc dù cô không thể nói liệu nó đã bị xé toạc trước khi biến thành đá hay gãy vụn sau đó. Mặc dù con tàu không giữ lại sự đánh dấu nhận dạng nào, nó gần như lái từ một vương quốc khác. Có lẽ một con tàu buôn, một con tàu đã khiến mẹ cô nổi cơn thịnh nộ và trả giá đắt cho điều đó.
Chiếc kính thiên văn siết chặt trong tay cô, Yorda chạy qua phòng đến cửa sổ phía bắc. Ở đây, nhiều tầm nhìn của cô bị che khuất bởi Phong Tháp. Tuy nhiên cô nhận thấy rằng mặc dù bản thân ngọn tháp là một cảnh tượng quen thuộc, với chiếc kính thiên văn cô có thế thấy rõ những ô cửa sổ trên những tầng cao hơn xa hơn cô có thể thấy từ chân ngọn tháp.
Khi cô quan sát những ô cửa sổ ngọn tháp, cô nghĩ cô thấy thứ gì đó ở một trong những ô vuông đó, những cái lỗ đen le lói với một ánh sáng mờ mờ. Cô nhìn lại nhưng không thấy gì. Có lẽ thứ gì đó gần đỉnh ngọn tháp đã phản chiếu ánh sáng của mặt trời chăng?
Nhìn vào nó gần như thế này, cô có thể nhìn rõ những ảnh hưởng của thời tiết lên ngọn tháp, những phần của bức tường đã vỡ vụn và bản thân những viên gạch đã bắt đầu võng xuống như thế nào. Trong những chỗ, những khung cửa sổ bị nứt hay vỡ, để lại những tấm rèm bị xé rách và bẩn thỉu buồn thảm quất trong gió.
Cha mình là một người bị giam giữ trong đó. Ý ông là gì khi ông gọi bản thân mình là chủ nhân của ngọn tháp?
Yorda lắc đầu, cố gắng để buộc nỗi buồn và những nghi ngờ dâng lên trong tâm trí cô biến mất. Cô xoay chiếc kính thiên văn về phía bãi cỏ. Cỏ màu xanh lá, và nó lấp lánh dưới mặt trời khi nó đong đưa trong gió. Cô nhìn xa, xa hết sức có thể, muốn xem, muốn mở rộng thế giới của mình.
Đột nhiên bàn tay cô dừng lại. Cô hạ thấp chiếc kính thiên văn xuống và chà xát đôi mắt, nghĩ rằng thứ cô đã nhìn chỉ là trò lừa gạt nào đó của ánh sáng. Nhưng khi cô nâng chiếc kính lên lại, chúng vẫn ở đó: một hàng vô tận những hình dáng đang duyệt binh.
Những hình dáng bằng đá.
Quanh chúng, cỏ tỏa sáng mờ mờ từ xanh lá nhạt sang gần như xanh dương khi nó bắt lấy ánh sáng mặt trời, nhưng những bức tượng vẫn đứng yên, xám ngoét và không chuyển động. Cô bị choáng bởi số lượng và trạng thái của chúng. Những người này đã bị biến thành đá lâu trước cả con tàu gần bờ. Vì vậy chúng bị phong hóa và bào món đến nỗi chúng chỉ giống với con người bởi hình bóng của mình. Trang bị và quần áo của chúng đã mòn đi nhiều năm trước. Nếu cô có thể đến gần hơn, để chạm chúng với bàn tay mình, Yorda tự hỏi sau đó cô sẽ thấy gì.
Tuy nhiên cô càng nhìn lâu hơn, cô càng có thể nhận ra. Ở đây có thứ gì đó giống như một thanh kiếm, và ở đó, hình dáng vẫn tồn tại của một chiếc mũ sắt trên một trong những đầu bức tượng. Có những con ngựa nữa, và thứ gì đó trông giống như một chiếc kiệu được chống đỡ trên những cái cột dài và được kéo bởi vài người khuân vác. Cô đoán rằng ai đó quan trọng từng ngồi trong đó. Bây giờ chúng bị đóng băng tại chỗ vĩnh viễn.
Dù sao đi nữa, nó không đến như một đội quân xâm lược, cũng không là đoàn thương gia. Họ trông giống các sứ thần hơn. Giá mà lá cờ đóng băng ở một góc khác, thậm chí cô có thể thấy được thiết kế của nó.
Cô tự hỏi nó xảy ra khi nào và tại sao. Tất cả những gì cô biết là ai chịu trách nhiệm.
Mẹ, tại sao?
Nỗi sợ hãi thực sự quét qua cô, và Yorda lảo đảo lùi lại, khụy đầu gối xuống sàn.
Cô đã trông thấy thế giới bên ngoài – nếu chỉ một phần mà chiếc kính thiên văn đã cho cô thấy. Để nghĩ rằng điều khủng khiếp như thế ở quá gần vậy, và cô đã không bao giờ xem nó.
Mình không biết gì cả. Thần dân của đất nước của chúng ta, ngay cả những người làm việc ở lâu đài, trải qua những ngày của họ không biết gì, bị bùa chú kiểm soát. Đây là điều cha cô muốn cô thấy.
Yorda lấy ra từ túi mình viên đá cuội phép thuật và siết chặt nó. Cô phải gặp Ozuma, trước khi quá muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT