Khi họ chia tay ở chỗ chiếc xe đẩy, Ozuma đã đưa cho Yorda một viên đá cuội, nói rằng nó là phép thuật. Nó màu trắng, không lớn hơn móng tay của cô, và nhẵn khi chạm vào.
“Nếu công chúa có khi nào cần tôi, hãy nắm chặt viên đá cuội trong tay cô và gọi tôi. Tôi sẽ đến ngay.”
Bây giờ Yorda cầm viên đá phép thuật trong tay, và sau khi nhìn chăm chăm nó một lúc, cô nhét nó vào bên trong váy cô nơi mà nó sẽ an toàn. Bước nhanh, cô rời phòng.
Khi Thầy Suhal không dạy Yorda lịch sử hay văn học, ông thường được tìm thấy ở thư viện lâu đài. Thầy giáo đã được trang bị những căn phòng lớn riêng của mình, nhưng ông dành nhiều thời gian hơn ở chiếc bàn nhỏ trong góc của thư viện, miệt mài nghiên cứu những cuốn sách và những cuộn giấy.
Yorda chưa bao giờ có thể xác định được tuổi của Thầy Suhal. Cô đoán là cũng không ai khác trong lâu đài biết. Ông gầy và nhăn nheo, với một cái lưng cong, và ông bước đi với tốc độ của một con ốc sên bất cứ đâu ông đến. Với Yorda ông trông già như chính đấng Sáng tạo.
Tuy nhiên một sự thay đổi sẽ trùm lên vị học giả già khi ông mở một cuốn sách ra. Đôi mắt ông sẽ lấp lánh từ những nếp nhăn hằn sâu dưới đôi lông mày rậm của ông, và ông sẽ lật các trang sách với tất cả năng lượng của tuổi trẻ. Ông là một học giả chân chính người đã trao cả linh hồn cho việc nghiên cứu của mình, điều mà ông yêu thích hơn bất cứ thứ gì trên cả thế giới.
Việc đến thư viện của Yorda gây ra một sự náo động nhất thời giữa các học giả và các học viên ở đó. Cô đã đến thăm thư viện nhiều lần trước đó, nhưng chỉ với sự đi cùng của Thầy Suhal, với các học giả chuyên gia đi theo họ, và chỉ sau rất nhiều sự chuẩn bị được thực hiện.
Yorda cố gắng mỉm cười với các học giả khi họ điên cuồng chạy tán loạn, một số nỗ lực để khiến mình được ra mắt, số khác chỉ đơn giản là để trốn. Cô thông báo là cô đang tìm Thầy Suhal. Vị học giả già bước tới lối vào thư viện, cây quyền trượng trong tay, với một tốc độ cô chưa bao giờ thấy ông có được trước đây.
“Trời ơi, Công chúa! Hoan nghênh, hoan nghênh!” Giọng ông run run với sự ngạc nhiên.
“Ta xin lỗi vì đến mà không thông báo. Nhưng ta đang đọc một cuốn sách, và ta muốn hỏi ngài một vài câu hỏi.”
Vị học giả cúi thấp, áo choàng của ông quét qua sàn nhà, và ông dẫn Yorda đến bàn mình.
Những cuốn sách và thư viện đồ sộ được chia thành các khu vực theo nội dung. Không có những bức tường. Mỗi khu vực gồm có một tủ sách khổng lồ riêng, và chúng được kéo dài liên tục từ dưới sàn lên đến tận trần nhà cao phía trên. Chiếc bàn yêu thích của Thầy Suhal được vây quanh bởi những tủ sách nơi mà hầu hết những cuốn sách sử cổ trong thư viện được cất giữ - nơi hoàn hảo cho một cuộc nói chuyện yên tĩnh, riêng tư chính xác là điều Yorda muốn.
“Xin đừng đuổi mọi người đi vì ta ở đây. Ta không muốn làm gián đoạn việc nghiên cứu của họ,” Yorda nói với ông. Bí mật là tốt, nhưng cô cũng không muốn thu hút sự chú ý quá mức với cuộc nói chuyện của họ. “Ta đang nghĩ,” cô tiếp tục, “thật tuyệt vời biết nao nếu thỉnh thoảng ta có thể ghé đến đây. Ngài thấy đấy, đó luôn luôn là một thử thách, nếu mọi người phải đứng dậy từ bàn của mình, cúi đầu và khoác lên những chiếc áo choàng trang trọng của mình và đại loại thế. Ta e là nó khiến ta khá miễn cưỡng khi tự mình đến đây.”
“Thần hiểu. Được, được, dĩ nhiên.” Vị học giả già cúi thấp đầu mình. “Rất tốt, thần sẽ để mọi người biết được cảm nhận của người về vấn đề đó. Thần chắc chắn họ sẽ hiểu. Không có lý do gì mà người phải cảm thấy không được chào đón trong chính thư viện của mình, Công chúa!”
Ông mời cô ngồi và lê bước đi, quay lại sau một lúc với một cái khay có hai cái ly và một bình trà trên đó. Chúng không phải là những chiếc ly bạc Yorda quen dùng, nhưng nhiều năm đã thấm đẫm vào nó với một sự ấm áp nhất định.
“Như một dấu hiệu của sự chào đón, thần mời công chúa chút trà chúng thần thường uống ở đây trong thư viện. Là hương thơm của riêng loại trà này làm thần tỉnh táo khi thần mệt mỏi sau nhiều giới với mũi mình chúi vào một cuốn sách.”
Trong khi họ nói chuyện, Yorda thỉnh thoảng có thể nghe thấy những đoạn nhỏ cuộc các cuộc trò chuyện và tiếng cười từ những học viên và học giả khác trong thư viện, mặc dù giọng của họ chỉ lớn hơn một tiếng thì thầm. Với Yorda, nó nghe giống như tiếng xào xạc của lá cây hay tiếng róc rách của một dòng suối – những âm thanh dễ chịu, êm đềm của cuộc sống bình thường. Cô thấy bản thân mình ước rằng mình đã đến thăm thư viện sớm hơn, ngay cả không với một lý do giống như cô có hôm nay.
Mặc dù muốn nói về cuốn sách cô đã đọc chỉ là một lý do, cô thật sự tò mò về vài điều trong đó – nó là một cuốn sách thần thoại Thầy Suhal đã giới thiệu với cô. Ông lắng nghe những suy nghĩ của cô về thứ cô đã đọc và khen ngợi cô hiểu kỹ chủ đề. Ông cũng nói với cô về những cuốn sách khác, những tiểu thuyết hư cấu được truyền cảm hứng bởi những thần thoại mà cô đã đọc, và tiếp tục đứng dậy và mang cho cô vài cuốn.
Yorda thấy bản thây mình bị thu hút bởi mùi của trang giấy cổ và không khí dễ chịu của thư viện. Thật hạnh phúc biết bao nếu đây thực sự là mục đích duy nhất của cô đến đây, để quên đi thời gian một lúc và để cuộc trò chuyện của cô với Thầy Suhal dẫn cô đến những nơi mới mẻ và chưa được khám phá.
Cô hớp một ngụm trà, nhận thấy sự mát lạnh khoan khoái nó để lại trên môi cô, sau đó trả lại ly trà của mình lên khay và nhìn vào mặt Thầy Suhal.
“Thầy. Hôm bữa khi ta đang đọc sách, một suy nghĩ đã đến với ta,” cô nói. “Ta tự hỏi liệu mình có thể tự viết một cuốn sách không.”
Đôi mắt đen nhỏ của học giả mở to. “Công chúa muốn trở thành một nhà văn ư?”
“Phải. Ta biết ta có nhiều sự nghiên cứu phía trước mình và nhiều hơn để học. Ta biết rất rõ, tuy nhiên ta cũng cảm thấy rằng mình có thể có khả năng nếu ta cố gắng – ngài có nghĩ nó không thích hợp không?”
“Tuyệt đối không, công chúa yêu quý của thần, tuyệt đối không!” Vị học giải già nghiêng người ra trước và đứng dậy, một nụ cười toe toét trên gương mặt ông. “Công chúa, có lẽ bản thân người chưa nhận thấy, nhưng thần đã ngưỡng mộ trí tuệ lanh lợi của công chúa từ lâu rồi. Thần đã ngưỡng mộ từ khi người chỉ là một đứa trẻ. Đôi mắt người trông sáng sủa, từ vựng của người dồi dào, và đầu óc người luôn lanh lợi. Người còn hơn cả có đủ khả năng để chép ra chính những câu chuyện của người, Công chúa.”
Ông tiếp tục hỏi cô đại loại cô muốn viết về điều gì, và nuốt xuống nhịp đập nhanh đột ngột của trái tim mình, cô đánh bạo nở một nụ cười và nói, “ta nghĩ cháu sẽ viết về cha mình. Tức là những ký ức về ông ấy.”
“Ôi. Ôi đấng Sáng tạo!” Hai bàn tay của vị học giả che mặt ông giống như những cành cây khô héo, và ông ngẩng đầu lên trần nhà, đôi mắt nhắm lại. “Thần đã lơ là với người!” ông nói, giọng ông run run.
Bị giật mình bởi phản ứng của học giả, Yorda ngồi một cách im lặng, chờ đợi để xem ông ấy sẽ nói gì tiếp theo.
“Công chúa,” ông nói bằng một giọng như một người nói với một đứa bé đau buồn. Ông bước một bước qua bàn, gần cô hơn. “Người hẳn phải đau buồn lắm, và giận dữ chính đáng lắm khi thần đã không đưa cho người bất cứ cuốn sách nào kể cho người về triều đại của người cha quá cố của người.”
“Giận dữ ư?” Yorda chớp mắt. “Không, Thầy Suhal, ta không đau buồn gì cả, ta chỉ –”
Vị học giả vẫy tay mình. “Là thầy của người, thần tin là thần đã chỉ giới thiệu cho người hai cuốn sách về chủ đề lịch sử của các vị vua của chúng ta: Biên Niên Sử Các Vị Vua và Món Quà Quý Báu Của Thần Thánh – điều đó không đúng ư?”
Biên Niên Sử Các Vị Vua ông nói đến là một bộ sách khổng lồ kể câu chuyện về mỗi người cai trị trong vương quốc từ khi gia đình hoàng gia được thiết lập. Món Quà Quý Báu Của Thần Thánh là một tác phẩm phổ biến hơn, mặc dù không kém đồ sộ, nó đề cập đến địa lý và tục lệ của vùng đất.
“Như thần nhớ lại,” Thầy Suhal tiếp tục, “Biên Niên Sử Các Vị Vua bắt đầu với vị vua đầu tiên của chúng ta – họ gọi ông ấy là Người Chiến Thắng – và tiếp tục đến vị vua thứ năm, người đã xây dựng lâu đài này là nhà của chúng ta. Có lẽ người không biết, nhưng Biên Niên Sử vẫn là một tác phẩm đang tiến hành. Vào cuối năm nay, cuối cùng cuốn sách đề cập đến những thành tựu của vị vua thứ sáu sẽ được hoàn thành. Bởi vì cha người là vị vua thứ bảy, thần e là câu chuyện của ông ấy chưa được viết ra. Sự cống hiến của chúng thần là để minh họa những thành tựu của tất cả các vị vua của chúng ta với sự vĩ đại nhất của độ chính xác và chi tiết lịch sử, điều này nói một cách khác là công việc của chúng thần tiến triển với tốc độc của một con ốc sên. Thần phải cầu xin người bằng sự rộng lượng của người hãy dõi theo chúng thần khi chúng thần làm việc với thái độ tốt và kiên nhẫn.”
“Ta biết, và ta kiên nhẫn mà,” Yorda nói. Cô đặt tay mình lên ống tay áo của vị học giả già. “Thầy Suhal, điều mà ta muốn viết không có gì hơn những ký ức của cha mà ta mang trong tim mình. Ta không nghĩ ta có thể công bằng với ông ấy không nếu ta muốn viết về những thành tựu trên ngôi của ông ấy.”
Thầy Suhal cau mày và vuốt bộ râu dài của mình.
“Biên Niên Sử Các Vị Vua là một cuốn sách lịch sử tuyệt vời,” Yorda nói, “nhưng nó chỉ trình bày tỉ mỉ những chủ thể của nó như những người cai trị, đúng không? Điều ta muốn viết về không phải là cha ta là vị vua thứ bảy, mà về cha ta như một con người. Chúng ta đã chơi với nhau như thế nào, ông ấy thích những thứ gì, những bài hát ông ấy đã dạy ta –”
Khi cô liệt kê những thứ cô muốn viết, cô cảm thấy nước mắt dâng lên trong cổ họng mình, và cô phải dừng lại.
Cha. Cô nhớ lại gương mặt buồn bã, nhợt nhạt của ông từ đêm trước. Sự than khóc của ông về số phận bị nguyền rủa lang thang trong bóng tối bên ngoài ranh giới của người sống –
Cô phải tìm hiểu điều đó đã xảy ra như thế nào. Cô phải biết làm sao cô có thể cứu được linh hồn ông ấy.
Thầy Suhal xoa vai Yorda bằng một cử chỉ ân cần. “Công chúa, người đau buồn là đúng. Linh hồn của cha người đã đến gia nhập với đấng Sáng tạo. Ông ấy đã đi lên thiên đường, được dẫn lên bởi một ánh sáng rực rỡ.”
Cô muốn hét lên, Thầy sai rồi! Ông ấy chưa lên thiên đường. Ông ấy là một hồn ma, một cái bóng, bị trói buộc trong đau đớn với trái đất. Cô muốn siết chặt hai vai ông lão và lắc ông, gào thét. Tất cả là lỗi của mẹ ta! Nữ hoàng đã làm điều này!
“Ta xin lỗi,” cô nói. “Ta thật ngu ngốc.” Lấy tay mình lau đi một giọt nước mắt, Yorda đánh bạo nở một nụ cười. “Bất cứ lúc nào ta nghĩ về cha mình, ánh sáng lấp đầu trái tim ta. Tuy nhiên, ta sợ, nó cũng mang theo những giọt nước mắt. Ta yêu cha mình, Thầy Suhal. Và trước khi tên trộm độc ác là thời gian đánh cắp đi những ký ức của ta về ông ấy, ta muốn ghi chúng lại để chúng có thể tồn tại vĩnh viễn.”
Thầy Suhal chậm chạp gật đầu. “Thần hiểu, vâng, dĩ nhiên. Công chúa, người chỉ cần nói với thần làm sao thần có thể giúp người, và thần sẵn sàng phục vụ người.”
Yorda siết chặt hai bàn tay mình lại với nhau và sau đó nắm lấy hai tay học giả. “Cảm ơn, Thầy Suhal. Sự giúp đỡ của thầy sẽ là vô giá với ta. Bởi vì ta nhận ra khi ta bắt đầu cân nhắc kế hoạch này có nhiều điều ta không biết về cha mình. Ta không biết gì về việc ông ấy trải qua thời trẻ của mình như thế nào, chẳng hạn. Ta chưa bao giờ nghe kể về đám cưới của ông với mẹ ta, ta cũng không nghe về việc hai người họ gặp nhau như thế nào. Và đó chỉ là sự bắt đầu –”
Phần tiếp theo này là phần quan trọng nhất. Yorda mở to đôi mắt mình và làm trống rỗng trái tim cô khỏi sự thật để nó sẽ không lộ ra khi cô nhìn vào mắt học giả.
“Thậm chí ta không biết ông ấy chết như thế nào. Lúc đó ta chỉ mới sáu tuổi. Ta nhớ người ta nói với ta rằng Cha đã bị ốm, rằng ta không thể gặp ông ấy hay đứng bên ông. Sau đó, không hơn mười ngày sau, ta nghe thấy rằng cha mình đã qua đời. Lần tiếp theo ta nhìn thấy gương mặt ông là khi cơ thể ông nằm trong quan tài, ngay trước khi người ta mang ông đến nơi an nghỉ ở đền thờ nơi tang lễ được cữ hành – và sau đó chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất.”
Gương mặt vị học giả già tối sầm lại.
“Bây giờ khi ta nghĩ về điều đó,” Yorda nhấn mạnh, “thậm chí ta không chắc ông ấy chết vì bệnh gì. Không ai nói với ta bất cứ điều gì về những ngày cuối cùng của ông ấy. Thầy hẳn hiểu là điều này khiến ta cảm thấy cô độc như thế nào vì là đứa con duy nhất của ông ấy. Ta muốn biết tất cả những điều này, nhưng ta có thể hỏi ai? Thầy có biết bất cứ điều gì không, thưa Thầy?”
Trong đôi tay mảnh khảnh của Yorda, những ngón tay khô quắt và tong teo trở nên lạnh lẽo. Chỗ những nếp nhăn trên gương mặt ông thường kể một câu chuyện chi tiết như bất cứ cuốn sách truyện nào, bây giờ chúng trống rỗng và vô hồn. Đôi mắt ông đã mất đi sự lấp lánh của chúng. Những năm tháng qua đi đã cướp lấy tuổi trẻ của ông, tuy nhiên bây giờ thậm chí ông còn thiếu đi chủ nghĩa khắc kỷ hà khắc đến cùng với tuổi tác. Ông có lẽ là một mẩu gỗ bị mặt trời tẩy trắng, trôi dạt trên biển.
“Công chúa,” ông nói bằng giọng nghiêm nghị ông thường để dành cho các bài giảng. Điều biến mất là dòng nhiệt huyết ông có khi ông nói về những cuốn sách. “Các thành viên của gia đình hoàng gia phải cố gắng giữ bản thân không liên quan đến sự vấy bẩn của chái chết mọi lúc – ngay cả khi nó rơi vào trong chính gia đình của họ. Sẽ không thích hợp cho người, là công chúa, biết những chi tiết về sự qua đời của cha người.”
“Ý thầy muốn nói, thưa Thầy, là ta không thể biết và không thể hỏi về điều đó ư?”
“Người không thể.” Những lời đó đánh vào Yorda như một cái tát. “Thậm chí người không nên nghĩ về những điều như thế. Tiểu thư Yorda, hãy suy xét vị trí của người. Hãy nhớ rằng một ngày nào đó người sẽ ngồi trên ngai vàng. Nếu nguyên tắc của người là rộng lượng , trái tim người phải thuần khiết.”
Yorda van xin, giải thích – thậm chí ra lệnh – nhưng Thầy Suhal không suy chuyển. Kiệt sức bởi cố gắng, cuối cùng Yorda từ bỏ. Không có tác dụng. Cô sẽ không có được sự thật từ miệng của Thầy Suhal. Mình phải nghĩ về một cách khác.
“Ta xin lỗi,” cuối cùng cô nói. “Xin hãy tha thứ cho hành động khinh suất của ta.”
Yorda đứng dậy, cúi đầu cộc lốc với học giả, và sau đó rời đi, nhẹ nhàng bước giữa những chồng sách. Thầy Suhal không cố gắng ngăn cô lại. Ông có vẻ đã già đi một thế kỷ qua diễn biến của cuộc nói chuyện của họ. Khi ông đứng dậy xem cô rời đi, ông nặng nề dựa vào lưng chiếc ghế tựa của mình và gần như lảo đảo vài lần.
Yorda đi trở lại qua giữa thư viện, gây nên một trận huyên náo khác giữa các học giả và học viên theo gót chân của cô. Yorda mỉm cười với mỗi người bọn họ khi cô bước qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT