Ozuma đứng nhìn xa xăm bên ngoài chiếc xe đẩy cũ.

“Tôi tin vào điều tiểu thư đã thấy,” ông nói mà không nhìn đi, “là một đoàn sứ thần được gửi đến từ Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh hai mươi lăm năm trước.”

Hôm đó những cơn gió biển yên ả một cách dị thường. Sự ấm áp của mặt trời trên những tảng đá cạnh chiếc xe đẩy khiến tạo nên một buổi chiều mà người ta muốn chợp mắt một lát.

Yorda run rẩy. “Bà ấy đã biến họ thành đá mà thậm chí không nói chuyện với họ,” cô nói. “Một điều kỳ lạ là nó không dẫn đến chiến tranh ngay lập tức,” cô bổ sung bằng một tiếng thì thầm.

“Buồn thay, nó không bao giờ đơn giản như thế,” Ozuma thừa nhận. “Những sứ thần đó hẳn có một động cơ phía sau mà mẹ tiểu thư đã đúng khi nghi ngờ. Vùng đất giàu có và người dân chăm chỉ của đất nước cô là một sự cám dỗ với các hàng xóm của cô. Không kể tới những tài liệu gì mà các sứ thần mang theo trong túi họ, hoặc những điều vụn vặt gì họ chuẩn bị sẵn trên đầu môi, những ý định của họ không hoàn toàn thuần túy.” Ông mỉm cười với Yorda. “Có thể rằng mẹ cô biến họ thành đá vì vậy điều tồi tệ hơn có thể được tránh khỏi – để bảo vệ đất nước của bà ấy.”

Yorda cân nhắc điều đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu, vì lợi ích của cuộc tranh luận, mẹ cô không phải là một người con của Thần Bóng tối mà đã giành được sức mạnh của bà qua những phương pháp nào đó khác? Vậy thì Yorda sẽ tán dương khả năng lãnh đạo của bà ấy ư? Chiến tranh là chiến tranh. Điều gì khác biệt giữa việc biến toàn bộ một đoàn người thành đá bằng phép thuật và gửi đi một ngọn cờ của các hiệp sĩ để họ đi chết chứ?

Ngay cả không có sự đe dọa của một “sứ giả của bóng tối” để thúc đẩy họ hành động, Zagreda-Sol là một vị hoàng đế, và tất cả các đế quốc tiến hành chiến tranh để mở rộng biên giới của họ. Nó chỉ là tự nhiên cho những điều đó với đất đai và quyền lực để ham muốn thêm. Vậy thì mưu đồ của Thần Bóng tối để thống trị thế giới qua mẹ cô khác biệt như thế nào với những mưu đồ của một vị hoàng đế chứ? Những mong muốn của ông ấy khác biệt như thế nào với những mong muốn của một người phàm chứ?

“Là một người phải bảo vệ người dân của mình,” Yorda nói bằng một giọng yên lặng, “thật xấu hổ để ta phải thừa nhận điều này. Nhưng điều làm ta đau buồn hơn bất cứ điều gì khác là số phận của chính cha mình.”

Ozuma quan sát cô trong im lặng.

“Mẹ ta đã lấy đi cuộc sống của cha ta, và ngay cả bây giờ khi ông ấy đã chết, bà ấy đã trói buộc ông với Phong Tháp. Ta sẽ giải phóng cho ông ấy.”

“Điều đó không có gì phải xấu hổ.”

Yorda lắc đầu. “Tại sao bà ấy lại làm thế? Ta muốn biết – không. Ta phải biết. Cha ta sẽ không lại xuất hiện trước mặt ta trừ khi ta hành động. Bây giờ nỗi sợ hãi bị phát hiện của ông ấy rất lớn. Ta phải đến Phong Tháp và tìm ra một cách để mở những cánh cửa.”

“Tôi sẽ tham gia cùng tiểu thư,” Ozuma thông báo. “Tuy nhiên, mặc dù con mắt đích thực của cô có lẽ được mở ra rồi, Tiểu thư Yorda, tôi không nghĩ cô có thể phá vỡ bùa chú chặn trên những cánh cửa của Phong Tháp đâu.”

“Vậy ta phải làm gì?”

“Đó là điều mà cô phải hỏi cha mình. Tôi tin ông ấy, và không ai khác, giữ chìa khóa. Hãy cầu nguyện ở Phong Tháp, nói chuyện với ông ấy. Tôi sẽ bảo vệ cô trong khi cô làm điều này.”

Yorda nhướng một bên lông mày lên. “Ngài Ozuma, những cái bóng trong ngọn tháp có đe dọa ta không? Cha ta đã nói với ta rằng ông ấy là chủ nhân trong ngọn tháp. Nếu những cái bóng chú ý đến chủ nhân của chúng, tại sao ông ấy không bảo vệ ta?”

Với một chuyển động chuyên nghiệp, Ozuma vung thanh kiếm dài ở thắt lưng mình qua một bên và quỳ xuống gần cô hơn. “Như tiểu thư nói, tuy nhiên –” Giọng ông ngập ngừng.

“Làm ơn hãy nói đi,” Yorda giục. “Ta đã nói với ngài, ta không sợ.”

Ozuma đưa mắt nhìn xuống trong một lúc và chậm rãi nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ của mình. “Tiểu thư Yorda. Những cái bóng cư ngụ trong ngọn tháp, giống như cha cô, là những linh hồn bị giam cầm ở đó bởi sức mạnh của nữ hoàng. Những sinh vật đáng thương đó rất sợ mẹ cô, gần như nhiều như chúng phẫn nộ với bà ấy. Tiểu thư Yorda, cô mang dòng máu của nữ hoàng trong huyết quản.”

“Ý ngài muốn nói là những cái bóng sẽ ghét ta vì những gì bà ấy đã làm. Dĩ nhiên. Làm sao chúng có thể không ghét chứ?”

“Đó là lý do tại sao cha cô là chìa khóa,” Ozuma nói. “Để cô vào Phong Tháp, cô phải có dấu hiệu gì đó, thứ gì đó chứng minh mối quan hệ của cô với ông ấy. Cô có thể nói là sự cho phép của ông ấy. Tôi tin rằng đó là chiếc chìa khóa sẽ mở các cánh cửa.”

“Nhưng điều đó có thể là gì được?”

“Đó, tôi không thể nói. Cô phải gọi ông ấy, Tiểu thư Yorda. Chỉ sau đó chúng ta có thể tìm thấy điều chúng ta cần là gì.”

Yorda đứng dậy. “Vậy thì cùng đi thôi.”

Ngay cả vào một ngày yên lặng như này, gió quanh ngọn tháp ở cực bắc kêu rít dữ dội đến nỗi thậm chí chim biển còn chẳng dám tới.

Yorda quỳ trước những cánh cửa bị khóa, hai tay đan lại cầu nguyện. Cô phác họa cha mình trong đầu và gọi ông. Làm ơn, Cha, hãy xuất hiện trước con một lần nữa. Hãy hướng dẫn cho con. Làm sao con có thể gặp cha? Làm sao con có thể mở những cánh cửa vào ngọn tháp này? Làm ơn hãy nói với con.

Khi cô cầu nguyện, Yorda cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ bao bọc lấy cơ thể cô. Khi cô mở mắt ra, cô thấy những cái bóng tràn ra từ những ô cửa sổ ngọn tháp, trải dài bóng tối xuống những bức tường của nó, đi xuống phía cô. Ngay cả khi cô nhắm mắt lại cô vẫn có thể cảm thấy cái nhìn chằm chằm của chúng lên cô, những mũi kim lạnh lẽo trên da cô.

Ozuma đứng cạnh cô, được giấu đi khỏi tầm mắt mà theo đó ông đã ở trong một nơi, tuy nhiên không  đó. Cô có thể cảm nhận ông đẩy lùi những cái bóng qua nặng lượng trong suốt của ý chí, ngăn cản chúng tấn công Yorda, đuổi chúng về lại sự buồn bã của chúng, cơn giận dữ của chúng; về lại bóng tối.

Cha Nhân từ, Yorda gọi ông. Hãy cho con mượn sức mạnh của cha. Với sự giúp đỡ của cha, con có thể làm điều này.

Sau đó cô nghe thấy giọng ông, đến với cô giống như tiếng sấm ở xa.

Yorda. Tối nay hãy đến nơi mà những ký ức của con về ta mạnh mất.

Yorda bồn chồn và nhìn lên. Những cái bóng bao bọc lấy những bức tường của ngọn tháp giống như rêu cổ, quá nhiều để đếm được, những đôi mắt phát sáng của chúng nhìn chằm chằm cô.

“Đừng lo lắng,” Ozuma thì thầm. “Những cái bóng không thể đứng lâu trước ánh sáng.” Ozuma vung thanh kiếm dài của mình, và mặt trời phản chiếu từ thép làm những cái bóng đau khổ tránh đi.

“Con xin lỗi,” Yorda thì thầm, đôi mắt cô nhắm lại và đầu cúi thấp. “Xin hãy tha thứ cho con. Con sẽ giải thoát cha từ nhà tù này nếu con có thể. Tất cả con cần là thời gian.”

Yorda… Hãy để ánh trăng dẫn đường cho con. Hãy đến nơi của những ký ức…

Giọng nói trở nên xa xăm hơn đến khi nó mờ nhạt đi hoàn toàn. Yorda từ từ đứng dậy và bắt đầu đi khỏi ngọn tháp.

Đêm đó mặt trăng tròn vành vạnh.

Khi mặt trời lặn, những vị trí của lính gác hoàng gia và những tuyến đường họ tuần tra thay đổi, nhưng Yorda biết tường tận lịch trình của họ. Nhẹ nhàng lẻn khỏi phòng mình, cô nhanh chóng chạy nhanh đến nơi đến của mình, đi len lỏi theo những hành lang và đi dọc theo mép của những căn phòng mà cô biết các lính gác sẽ không bao giờ bắt gặp cô.

Nơi của những ký ức cha cô nói đến phải là chiếc xe đẩy. Khi còn là một đứa trẻ, cô yêu thích cưỡi trên chiếc xe đẩy, cảm nhận gió trong tóc mình. Tối nay cô mặc một chiếc áo choàng đen, gương mặt cô giấu trong chiếc mũ trùm đầu sâu. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô vang vọng xuống những hành lang đá khi cô chạy.

Cô nhớ lại điều Ozuma đã nói với cô lúc trước hôm đó khi cô nói với ông kế hoạch của cô, và câu hỏi kỳ lại ông đã hỏi cô.

“Người cha quá cố của tiểu thư được sinh ra trong vương quốc này ư?”

“Cha ta là con cháu của một gia đình bộ trưởng họ đã ở gần với gia đình hoàng gia từ xa xưa,” cô nói với ông. “Đó là lý do tại sao, mặc dù ông không có họ hàng với gia đình hoàng gia, ông được trao cho một tước vị và một huy chương riêng của mình.”

Ozuma gật đầu. “Tôi nghĩ, có lẽ, là ông ấy đã đến từ một dòng dõi của các thầy tu.”

“Thực ra,” sau đó Yorda nói, nhớ lại, “gia đình của cha ta thuộc giới tăng lữ, bên phía mẹ của ông ấy. Như ta nhớ được, một trong những tổ tiên của ta thăng tiến trở thành cao tăng của vương quốc. Có lẽ đó là lý do tại sao cha ta lại quá sùng đạo, mặc dù bản thân ông ấy là một kiếm sĩ.” Yorda rùng mình, tưởng tượng mẹ cô cưới một người đàn ông mà chính cha bà đã chọn cho bà, vờ như đi theo lòng trung thành của chồng bà – sau đó giết ông để biến bản thân thành một nữ hoàng góa phụ và thúc đẩy những kế hoạch của Thần Bóng tối.

Ozuma nói, “Vậy ra tôi tin đã rõ ràng vì sao nữ hoàng giết cha cô, và tại sao bà ấy giam giữ linh hồn của ông ấy trong Phong Tháp. Bất kể cô biết được sự thật gì từ cha cô tối nay, cô không được lung lay quyết tâm của mình, Tiểu thư Yorda. Không bao giờ được quên rằng dù cho cô có thể là bất cứ điều gì khác, dòng máu của một thầy tu của Sol Ravel cũng chảy trong huyết quản của cô.”

Sự tĩnh mịch treo trên chiếc xe đẩy vào đêm thâm trầm đến nỗi Yorda có thể đã đi về phía đáy của biển cả, tuy nhiên ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng chiếu sáng đường ray như thể nó là ban ngày. Khoảng nửa đêm gió mạnh lên. Yorda cầm chặt áo choàng của mình với một bàn tay run rẩy khi cô tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của cha cô.

Cô nghe thấy một tiếng cọt kẹt đến từ cái bục gỗ của chiếc xe đẩy. Yorda nhìn và thấy cái đòn bẩy han gỉ đu đưa tới lui nhẹ nhàng. Gần như như thể ai đó đang kiểm tra nó để xem liệu nó vẫn hoạt động.

Cha!

Không một chút do dự, Yorda nhảy lên chiếc xe đẩy, tóm lấy tay cầm và bắt đầu đẩy, những ký ức của thời thơ ấu của cô lấp đầy cô. Mặc dù đường ray đỏ ối với gỉ sắt, dưới ánh trăng chúng lấp lánh ánh sáng bạc rực rỡ. Như thể thời gian đã trôi trở lại khi chiếc xe đẩy chạy mỗi ngày, mang Yorda trở về với nó. Đây là một kiểu phép thuật khác. Yorda hân hoan.

Với một tiếng cọt kẹt lớn, tay cầm trượt về phía trước và chiếc xe đẩy lắc lư chuyển động. Đầu tiên nó nghiêng một chút về một bên, sau đó bên kia, nhưng nó nhanh chóng chạy thẳng, những bánh xe xoay êm ả.

Yorda ngẩng đầu lên và nắm vào thanh rào chắn, gõ nhẹ nó một cái bằng khủy tay để đẩy chiếc xe đẩy chạy. “Thế đấy, đấy là một cô bé. Đi nhanh, giống như ngươi đã từng.”

Chiếc xe đẩy có vẻ nghe thấy lời đề nghị của cô và nhanh chóng tăng tốc. Cưỡi trên ngọn gió, những ký ức của Yorda chạy trước cô. Cô có thể thấy cha cô đang đứng đó bên cạnh cô, tiếng cười của chính cô trong tai cô.

Con vẫn yêu người, Cha.

Chiếc xe đẩy chạy đua, gió rít qua tóc Yorda. Giống như những song sắt óng ánh như bạc căng ra vào bầu trời đêm, rằng chúng sẽ chạy và chạy, mang Yorda từ lâu đài vào tự do.

Khi cô phóng nhanh về phía trước, Yorda nhanh chóng đến nơi đường ray rẽ phải, theo bức tường bên ngoài của lâu đài. Ở đây có một chỗ khác nơi mà người ta có thể lên và xuống xe đẩy. Cô kéo thanh đòn bẩy lại, giảm tốc độ, và nhìn lên bên kia của đường ray.

Yorda nín thở. Trên mép đá hẹp cạnh đường ray, cô thấy ba hình dáng đen đang đứng, những cái bóng mà không có người.

Cái bóng ở giữa xoay sang cô, giơ một tay lên. Yorda liều lĩnh tóm lấy tay cầm, tập trung tất cả sức mạnh của cô để làm chiếc xe đẩy chậm lại. Những bánh xe kêu rít và những tia lửa phóng ra. Chiếc xe đẩy lắc lư, nghiêng ra ngoài dường ray, nhưng nó không chậm lại ngay lập tức. Yorda quan sát khi cô vượt qua những cái bóng đang đứng.

Cái bóng cao nhất gần như chắc chắn là cha cô – nhưng hai người kia đứng cạnh ông là ai?

Cô đã nhìn thoáng qua chúng chỉ một khoảnh khắc, nhưng mặt trăng nhân từ thắp sáng nét đặc trưng của chúng rõ ràng. Những gương mặt quen thuộc, đang náo động những ký ức xa xôi trong cô. Hai người đàn ông là hai người cố vấn được tin tưởng nhất của cha cô, một người là một học giả, người kia là một người lính. Họ đã đi theo cha cô từ quê nhà của ông khi ông đến lâu đài, và ông luôn luôn đánh giá cao lời khuyên của họ trong những vấn đề của đất nước.

Bất cứ khi nào Yorda nhỏ đến thăm văn phòng của cha mình, cô sẽ gặp họ ở đó. Khi cha cô quá bận rộn để chơi đùa, họ sẽ là những người an ủi cô. Bây giờ khi cô nghĩ về điều đó, cô nhận ra họ thường ở đó khi cha cô đưa cô đi lái xe đẩy. Họ sẽ mỉm cười và vẫy, tránh khỏi cho đến khi đến lúc trở về bên trong, khi họ sẽ giúp Yorda khi cô bước xuống xe đẩy.

Họ là những quý ông tử tế, với đầu óc thông minh và một ý thức trung thành sâu như biển. Chỉ bây giờ cô mới nhận ra rằng họ đã biến mất khỏi lâu đài sau cái chết của cha cô. Yorda đã còn quá nhỏ lúc đó để ngay cả thắc mắc họ đã đi đâu, và không ai bận tâm giải thích cho một đứa trẻ điều gì xảy đến với những người cố vấn khi người ta không còn cần họ nữa. Thậm chí cô đã nhận ra, cú sốc vì mất đi cha mình quá lớn, cô không còn nước mắt cho họ nữa.

Nhưng bây giờ cô thấy ở họp lại với cha cô. Lời nguyền của mẹ cô cũng đã trói buộc họ vào Phong Tháp.

Cuối cùng, chiếc xe đẩy dừng lại. Yorda nhảy ra và chạy ngược lại theo đường ray, về phía bục cô đã vượt qua. Cô vấp ngã một lần nhưng không cảm thấy nỗi đau. Cái bục dường như xa tít tắp phía sau.

“Cha, Cha!” cô gọi lớn, lê bước trên những tảng đá.

Nhưng những cái bóng đã biến mất.

Thở hổn hển để lấy lại hơi, Yorda nhìn quanh. Những vật liệu bị bỏ hoang chất thành đống, và một và một người tạo thành của thứ gì đó đứng ở một góc, tạo nên một cái bóng tò mò tên những tảng đá.

Khi cô hạ mắt xuống, nản lòng, cô bắt được một ánh sáng le lói ở một khoảng cách ngắn. Thứ gì đó lấp lánh như vàng. Cô tiến đến và từ từ quỳ xuống, vươn hai tay ra.

Tia sáng vàng le lói không mờ đi. Vật đó có cảm giác cứng với những ngón tay của Yorda. Cô nhặt nó lên và đặt nó trong lòng bàn tay mình.

Nó là chiếc nhẫn ấn của cha cô.

Yorda.

Giọng cha cô lấp đầy tâm trí cô.

Đó là một bằng chứng của tình yêu một khi được thề bằng sự chân thành, ngay cả khi nó là bằng chứng của một lời hứa bị phá vỡ, một bia mộ cho một linh hồn hy sinh. Chiếc nhẫn sẽ mở lối vào ngọn tháp.

Yorda siết chặt chiếc nhẫn.

Con gái yêu thương. Đây sẽ là lần cuối cùng ta có thể mạo hiểm đi ra khỏi ngọn tháp để xuất hiện trước con. Nữ hoàng đã cảm nhận được sự hiện diện của ta bên ngoài nhà tù bà ấy xây cho ta. Ta càng đến gần con, ta càng đặt con vào nguy hiểm hơn. Ta xin lỗi ta không thể tự mình chỉ đường cho con hay cho con mượn sự trợ giúp xa hơn. Xin hãy tha thứ cho cha của con.

“Cha!”

Yorda hét vào màn đêm trống rỗng. Cô bắt được giọng của cha cô lần nữa, xa gần trong gió.

Con sẽ đối mặt với nhiều sự thật khó chịu trong ngọn tháp. Điều khó khăn nhất của những điều này sẽ là sự thật rằng cha con không còn là người đàn ông trước đây.

Là chủ nhân của ngọn tháp, ta không còn sở hữu đức tính cao quý trước đây và một chút lí trí của ta. Bị chặn khỏi việc tiến vào âm phủ và bị cắt đứt khỏi những điều vui vẻ của cuộc sống trong khi vẫn bị trói buộc với thế giới này, là một người bị giam cầm, một cái bóng, ta sống trong sự đau đớn vĩnh viễn. Với ta trong ngọn tháp, con sẽ không phải là một người con gái thương yêu, mà là con mồi để bị ám và bị ăn ngấu nghiến. Đó là điều mẹ con, người vợ đã thề thốt lời thề tình yêu vĩnh cửu của bà, đã tạo nên ta.

Bây giờ chiếc nhẫn con cầm là thứ vũ khí duy nhất nhờ đó con có thể phòng ngừa được những cái bóng phụng sự ta. Nó sẽ mở đường cho con và bảo vệ con. Hãy giữ nó gần người con và đừng bao giờ để mất nó.

Yorda nắm chặt chiếc nhẫn ấn vàng của cha cô vào ngực mình. Cố gắng không khóc, cô đứng thẳng dậy và nói, giọng cô đâm thủng sự tĩnh mịch của ánh trăng. “Con hiểu, Cha. Con sẽ đến Phong Tháp. Và con sẽ giải thoát cho cha!”

Thật độc ác làm sao khi một người cha như ta phải yêu cầu con thử thách này. Con phải làm hơn việc giải thoát cho ta, con phải giải thoát cho toàn bộ vương quốc này khỏi nanh vuốt của Thần Bóng tối. Con gái gan dạ của ta, con phải trèo lên Phong Tháp và ở đó tuyên bố ánh sáng chân chính.

“Ánh sáng chân chính?”

Đó là lần đầu tiên cô nghe những lời đó. “Đó là thứ gì? Nó là thứ gì đó trong Phong Tháp ư? Nó có nắm giữ sức mạnh nào đó vượt qua Thần Bóng tối – vượt qua mẹ con không?”

Trong sự tĩnh mịch đi theo, sự thuyết phục của Yorda tăng lên. Nó hẳn là đúng. Đó là lý do tại sao sự đau đớn của cha cô lại sâu sắc đến thế. Ông muốn cô tiêu diệt chính mẹ của cô.

Ánh sáng tìm đến con, giọng cha cô nói từ xa. Hãy cẩn thận, Yorda. Nữ hoàng rất cảnh giác. Bà ấy không được theo dõi khi con đến ngọn tháp.

… Bao nhiêu lần trái tim ta nói với ta rằng con tốt hơn không nên biết, con mắt đích thực của con đóng lại, sống những ngày yên bình.

“Không cha, điều đó không đúng. Con mừng rằng con biết sự thật.”

Vậy thì ta cầu nguyện đấng Sáng tạo sẽ bảo vệ con và cho con lòng dũng cảm. Và, cha cô bổ sung bằng một giọng trở nên mỏng và yếu, mặc dù không phải ta mong ước gặp lại con như thế nào, ta vui rằng chúng ta có thể gặp lại thêm lần nữa, Yorda. Ta yêu con.

Sau đó Yorda cảm thấy sự hiện diện của ông rời đi, nhanh chóng lùi xa dần vào distance.

Đây là lời tạm biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play