Tề phu nhân tức giận lên quát: “Tề Bách Hào năm đó em là vì quá yêu nên mới trở nên tàn độc như thế đó…em hy sinh mấy chục năm tuổi thọ cũng chỉ để được sống bên cạnh anh thôi nhưng anh thì sao chứ lúc nào anh cũng để con trai anh lên trên tình cảm của chúng ta hết”.
Tề Bách Hào cau mày: “Em nói vậy là có ý gì hả?”.
“Còn không phải sao? Lăng Hạo và Cẩm Giang đều là con của anh nhưng mà anh để Lăng Hạo thừa kế tập đoàn Hoàng Kim còn Cẩm Giang thì được cái gì chứ?”.
Tề Bách Hào híp mắt lại khẽ cười nhạt trên môi: “Hóa ra là em vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng em nên nhớ em chỉ là kẻ mượn thân phận của người khác mới có ngày hôm nay mà thôi em đừng có nghĩ sẽ tranh giành gia sản với Lăng Hạo”.
Tề phu nhân liền rơi nước mắt: “Tề Bách Hào lúc em nằm trên bàn phẫu thuật cũng không thấy đau như cảm giác mà anh vừa nói với em đâu”.
Tề Bách Hào nhìn thấy Tề phu nhân khóc thì cũng cảm thấy chạnh lòng liền tiếng: “Anh xin lỗi anh hơi quá lời rồi nhưng mà Uyển Vũ vô tội sao em cứ phải nhắm vào con bé chứ”.
Tề phu nhân liền quay mặt đi chỗ khác: “Thôi đủ rồi suy cho cùng thì cô ta là con dâu của anh còn em là người ngoài thôi, nếu anh đã nghĩ em hại con bé đó thì cứ cho là vậy đi”.
Tề Bách Hào thở dài: “Khó khăn lắm gia đình mới có bình yên ngày hôm nay anh hy vọng là em đừng nghĩ cách hại người nữa nên tích chút phước đức cho Cẩm Giang đi”.
Mạc Hy Nhi trở về phòng riêng liền đập phá đồ trong phòng với vẻ mặt vô cùng tức giận hằn hộc: “Tại sao chứ? Tại sao lại chỉ có một mình tôi phải gánh tội thật là không công bằng chút nào hết a….a….a”.
Ánh mắt của Mạc Hy Nhi trở nên sắc lạnh nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả mối thù này cho dì đó dì à”.
Qua hôm sau, Tề Bách Hào và Tề phu nhân vào bệnh viên thăm Kiều Uyển Vũ thì thấy một dàn vệ sĩ mặc đồ vest đen đứng chắn lại trước cửa, một người trong bọn họ lên tiếng: “Dạ xin lỗi nhưng mà thiếu gia đã dặn là chỉ để Chủ tịch vào trong thôi ạ”.
Tề Bách Hào cau mày: “Tại sao lại như vậy chứ tôi và phu nhân đến thăm con dâu tại sao nó làm vậy chứ?”.
“Dạ chuyện này thì Chủ tịch nên tự vào trong hỏi thiếu gia sẽ rõ hơn ạ, chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh mong Chủ tịch hiểu cho”.
Tề Bách Hào cau mày quay sang nói với Tề phu nhân: “Em đứng ở ngoài đợi anh một lát đi” sau đó ông đi vào trong phòng bệnh vip của Kiều Uyển Vũ.
Kiều Uyển Vũ nhìn thấy Tề Bách Hào đi vào liền chống tay ngồi dậy: “Thưa ba mới tới ạ”.
“Cứ nằm yên đó nghỉ ngơi đừng ngồi dậy”.
Tề Bách Hào tỏ vẻ quan tâm lên tiếng hỏi Kiều Uyển Vũ: “Con thấy trong người sao rồi hả đã khỏe hơn chưa?”.
Kiều Uyển Vũ lên tiếng đáp: “Dạ con ổn rồi thưa ba”.
Tề Bách Hào quay sang thấy Tề Lăng Hạo đang ngồi bên sofa nhìn chằm chằm vào màn hình laptop thi thoảng thì gõ phím mấy cái, ông lên tiếng hỏi: “Mẹ con đến thăm Uyển Vũ tại sao con lại không cho vào vậy hả Lăng Hạo?”.
Dường như chỉ chờ điều đó mà thôi Tề Lăng Hạo gấp laptop lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề Bách Hào: “Con là không muốn bà ta có cơ hội ra tay hãm hại vợ con nữa, không chỉ hôm nay mà từ nay về sau bà ta không được đến gần Uyển Vũ dù chỉ là nửa bước chân”.
“Con đang ăn nói hàm hồ gì vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày tỏ vẻ nguy hiểm: “Ba đừng tưởng là con không biết gì hết vụ việc Uyển Vũ bị Mạc Hy Nhi đẩy ngã xuống hồ là một âm mưu từ trước chứ không phải là sự cố bất ngờ”.
Tề Bách Hào đắn đo suy nghĩ sau đó ông quyết định sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu của Mạc Hy Nhi: “Lăng Hạo à, tất cả những chuyện này nên trách ba thì đúng hơn cũng tại từ nhỏ ba đã gieo giắc vào đầu của Hy Nhi ý nghĩ nó sẽ trở thành vợ của con nhưng đến cuối cùng con lại cưới người khác nên nó vẫn không chấp nhận được mà gây ra chuyện vừa rồi với Uyển Vũ…nhưng mà ba đã nói chuyện với Hy Nhi rồi nó đã nhận lỗi và hứa là sẽ không bao giờ tái phạm nữa vì vậy vụ việc lần này không hề liên quan đến mẹ con đâu”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười lạnh lẽo: “Ba cũng thật tàn nhẫn ha, vì người phụ nữ của mình mà đổ hết tội lỗi lên đầu người khác như thế nhưng mà con đã điều tra rõ ràng từ nhân viên bên khách sạn rồi hàng rào gỗ, biển cảnh báo nguy hiểm không đột nhiên biến mất mà là do vợ của ba đã bảo họ mang đi hết đó”.
Sắc mặt của Tề Bách Hào liền biến sắc ông đã căn dặn bên nhân viên Hoàng Kim Vịnh Thần là không nói ra việc kia nhưng rốt cuộc cũng không qua mắt được Tề Lăng Hạo.
“Thật ra mẹ con cũng chỉ là muốn buổi tiệc của bà thật là hoành tráng và hài hòa với thiên nhiên nên mới bảo nhân viên bên khách sạn cất hàng rào gỗ, biển cảnh báo đi thôi”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng bắt bẽ: “Là muốn hòa hợp với thiên nhiên hay là để dễ hại người thì chỉ có bản thân bà ta mới biết nhưng mà việc bà ta muốn hại Uyển Vũ thì Mạc Hy Nhi đã thừa nhận với cô ấy trước lúc cô ta đẩy Uyển Vũ xuống hồ rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT