Nhiếp Thần với vẻ mặt ai oán đưa tay đỡ trán lên tiếng: “Nè đây là phòng cấp cứu của bệnh viện đó hai người đừng có đùa như thế được không hả? Lần trước cậu cũng bắt tôi nói dối về bệnh tình của cậu rồi mà”.

Tề Lăng Hạo vỗ vai Nhiếp Thần một cái: “Xem như là giúp đỡ tôi lần này đi mà, tại có người cố ý muốn hại Uyển Vũ chứ bộ, đã diễn rồi thì phải diễn cho giống một chút”.

Nhiếp Thần khoanh hai tay trước ngực rồi chễm chệ lên tiếng hỏi: “Thế bây giờ muốn tôi làm sao đây hả?”.

Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng đáp: “Thì cứ nói là tôi hôn mê bất tỉnh đi”.

Nhiếp Thần thầm kêu gào thảm thiết trong lòng “Lại là hôn mê bất tỉnh, riết không coi viện trưởng này ra cái gì hết à”.

Mặc dù tâm hồn kêu gào thảm thiết nhưng mà Nhiếp Thần vẫn phải gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi để tôi cho người ta thông báo với mợ của cậu để mợ cậu về nghỉ trước đi chẳng lẽ để mợ cậu ngồi đợi hay sao”.

Tề Lăng Hạo rút điện thoại ra gọi cho Lý Tương Cầm, bà liền nôn nóng hỏi: “Uyển Vũ sao rồi con?”.

“Dạ Uyển Vũ đã qua tình trạng nguy hiểm rồi mà vẫn chưa tỉnh lại nên phải theo dõi thêm mợ cứ về nghỉ ngơi trước Uyển Vũ cứ để con lo được rồi, mợ nói cho cả nhà biết giùm con để mọi người đừng lo lắng nữa nhé”.

Lý Tương Cầm chần chừ rồi đáp: “Thôi được rồi vậy mợ về nhà trước khi nào Uyển Vũ tỉnh lại thì phải báo cho mợ biết đấy nhé”.

“Dạ con biết rồi ạ”.

Sau khi trở về từ tiệc mừng thọ của Bạch lão phu nhân thì Tề Bách Hào lên tiếng hỏi tội của Mạc Hy Nhi tại Tề Trạch Viên: “Con giải thích cho rõ đi rốt cuộc là tại sao lại

đẩy Uyển Vũ xuống hồ nước con có biết hồ nước đó nguy hiểm thế nào không hả?”.

Tiếng quát của Tề Bách Hào làm cho Mạc Hy Nhi giật cả mình: “Dạ thưa dượng con không có đẩy Uyển Vũ xuống nước mà là do cô ta tự mình ngã xuống đó thôi ạ không liên quan đến con”.

Tề Cẩm Giang liền lên tiếng: “Cô đừng tưởng ai cũng ngu như cô nha”.

Mạc Hy Nhi oan ức cố gắng giải thích với Tề Bách Hào: “Dượng tin con đi mà quả thật là con không có làm chuyện đó mà”.

Tề Bách Hào tức giận ra mặt: “Thôi đủ rồi, là chính mắt dượng nhìn thấy con đẩy Uyển Vũ xuống nước con còn dám nói là không có làm”.

Mạc Hy Nhi nhất thời câm nín bởi vì cô biết có giải thích thế nào thì cũng chẳng ai tin cô hết.

Tề phu nhân liền lên tiếng nói với Mạc Hy Nhi: “Thôi Hy Nhi à, chuyện cũng đã rồi thì con nên nhận lỗi đi đừng ngoan cố nữa”.

Mạc Hy Nhi nhìn Tề phu nhân bằng mắt căm phẫn đến phát khóc, cô ta đang chịu oan ức vậy mà người chủ mưu thật sự lại bình thản như chẳng có chuyện gì hết còn bắt cô một mình nhận hết tội.

Nếu Tề phu nhân không bày ra trò này thì bây giờ Mạc Hy Nhi cô cũng đâu có rơi vào bế tắc như thế này chứ nhưng ngặt nỗi Tề phu nhân lại là chỗ dựa vững chắc của cô ở Tề gia này nên không thể trở mặt được.

Mạc Hy Nhi nuốt nước mắt vào trong lòng giọng yếu ớt vang lên: “Con xin lỗi dì dượng, thật ra trong lòng con vẫn còn rất là yêu anh Hạo con ganh tị với hạnh phúc của Uyển Vũ cho nên mới có hành động ngu xuẩn như thế ạ”.

Tề Cẩm Giang liền hừ nhẹ một tiếng: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi cô đúng là độc ác hết phần thiên hạ mà”.

Mạc Hy Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm cô gắng kìm nén không phản kháng lại nếu không cô sẽ nói ra chủ mưu là Tề phu nhân mất.

Tề phu nhân lên tiếng nói đỡ với Tề Bách Hào: “Anh à con bé cũng nhận sai rồi anh đừng trách nó nữa mà”.

Mạc Hy Nhi khóc lóc lên tiếng cầu xin: “Dượng à, dượng đừng giận nữa mà con hứa sau này sẽ không làm như thế nữa đâu”.

Tề Bách Hào ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt tức giận: “Nếu mà Uyển Vũ có mệnh hệ nào thì Lăng Hạo nó nhất định không để yên đâu, còn nữa con nên biết thân biết phận của mình một chút đi bây giờ Uyển Vũ là con dâu của Tề gia cả Vịnh Xuyên ai cũng biết hết thái độ của con với Uyển Vũ nên khách sáo kính nhường một chút đi”.

Móng tay của Mạc Hy Nhi đã ghim vào lòng bàn tay đến bật máu vì tức giận nhưng cô ta vẫn phải ngoan ngoãn đáp: “Dạ con biết rồi thưa dượng”.

Tề Bách Hào đứng dậy bỏ đi lên phòng Tề phu nhân cũng vội chạy theo phía sau: “Anh đừng giận nữa mà không tốt cho sức khỏe đâu”.

Vào phòng đóng cửa lại rồi Tề Bách Hào mới quay sang Tề phu nhân rồi lên tiếng: “Chuyện ngày hôm nay em cũng có liên quan có đúng không hả?”.

Sắc mặt của Tề phu nhân liền tái méc lại qua vài giây bà ta giả lả lên tiếng: “Em có làm gì đâu chứ?”.

“Đừng có mà qua mặt anh, chính em là người đã bảo nhân viên bên Hoàng Kim Hoa Thần dẹp hàng rào gỗ, biển cảnh báo và camera khu vực đó đi”.

Tề phu nhân giật thốt cả người nhưng mà bà ta vẫn không thừa nhận: “Là ai nói với anh như thế chứ?”.

“Nếu em không có liên quan thì mắc mớ gì phải làm những hành động đó, anh cảnh cáo em đừng có để chuyện trong quá khứ lập lại lần nữa nếu không đừng có trách anh vô tình…khó khăn lắm Lăng Hạo nó mới chịu về Vịnh Xuyên định cư luôn em đừng vì những suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà làm hại người vô tội nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play