Kiều Uyển Vũ lái xe rời khỏi Tề Trạch Viên đi được một quãng đường ngắn thì Tề Lăng Hạo mở mắt ra ngồi ngay ngắn lại làm cho cô ngạc nhiên vô độ.

“Dừng xe lại đi đổi tài, để anh lái xe cho” giọng nói trầm của Tề Lăng Hạo vang lên.

Kiều Uyển Vũ lắp bắp: “Chẳng phải…chẳng phải…anh say lắm rồi sao?”.

Tề Lăng Hạo liền mỉm cười lên tiếng đáp: “Say hồi nào mà say chứ? Chẳng qua anh không thích nơi ồn ào náo nhiệt lại mang bầu không khí giả tạo của những kẻ lúc nào mở miệng ra cũng nói mình là người của giới thượng lưu cho nên mới giả vờ say để đưa em rời khỏi đó mà thôi”.

Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng trêu chọc Tề Lăng Hạo: “Biết vậy hồi nãy em đã anh nghỉ ngơi lại ở Tề Trạch Viên rồi”.

Tề Lăng Hạo liền nở nụ cười giang manh lém lĩnh trên môi: “Em nghĩ để anh ở lại thì có thể toàn mạng rời khỏi Tề Trạch Viên hay sao”.

Tề Lăng Hạo giơ ngón tay trở lên lắc lắc rồi nói: “Không hề đâu nha, nếu mà anh ở lại thì cũng nhất định kéo em ở lại cùng đến lúc đó chúng ta có thể thử cảm giác mới lạ ở Tề Trạch Viên đúng không?”.

Kiều Uyển Vũ đạp thắng gấp rồi lại nhấn ga chạy đi thật nhanh làm cho Tề Lăng Hạo trở tay không kịp vừa mới nhào cả người về phía lại bị giật lùi về phía sau.

“Này Kiều Uyển Vũ em tính mưu sát chồng đó hả?” Tề Lăng Hạo bày ra vẻ mặt oan mặt kêu lên.

Kiều Uyển Vũ cong môi lên mỉm cười đắc ý đáp: “Ai bảo anh dám chọc ghẹo em trước làm gì”.

“Đùa xíu cho em vui thôi, để anh lái xe cho”.

Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Anh tuy là không có say nhưng mà cũng đã uống không ít đi lỡ bị kiểm tra nồng độ cồn thì biết làm sao tốt nhất là để em lái đi…hay là anh không tin tưởng giao mạng mình cho em hả?”.

Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt trong trẻo chứa đầy sự thâm tình rồi lên tiếng đáp: “Từ lần đầu tiên gặp em anh nghĩ là mình đã trao cả cuộc đời và cả sinh mạng của mình cho em mất rồi đó Uyển Vũ à”.

Kiều Uyển Vũ bị khựng lại mấy giây, cô bối rối lên tiếng đáp: “Vậy thì tốt, nhắm mắt dưỡng thần một lát đi em nhất định sẽ đưa anh về nhà an toàn”.

Tề Lăng Hạo gật đầu: “Được”.

Lúc về đến Hoàng Kim Uyển Cảnh thì cũng đã khuya lắm rồi, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đi bộ về phòng nhìn sương đêm buông xuống vô cùng hư ảo.

Về đến phòng ngủ Kiều Uyển Vũ liền bước qua sofa ngồi xuống rồi cởi đôi giày cao gót ra, hôm nay cô đứng hơi nhiều và lâu nên gót chân đã sưng đỏ hết cả lên.

Tề Lăng Hạo nhìn thấy phần sau nhượng chân của Kiều Uyển Vũ bị trầy bông cả da liền cau mày lên tiếng hỏi: “Chân em có sao không vậy Uyển Vũ?”.

Kiều Uyển Vũ lắc đầu vẻ mặt trông khá mệt mỏi: “Không có gì chỉ là em đứng hơi lâu nên hơi đau thôi”.

Tề Lăng Hạo ngồi xổm xuống xem qua vết thương của Kiều Uyển Vũ rồi đau lòng lên tiếng: “Sau này em đừng mang giày cao gót nữa nhìn chân em như vậy anh rất là xót đó Uyển Vũ à”.

Kiều Uyển Vũ khẽ cười: “Không sao đâu, em cũng quen rồi với lại tham dự tiệc mà không mang giày cao gót làm sao coi được em đi cùng anh cho nên không thể làm anh mất mặt được đâu”.

Tề Lăng Hạo vội mở hộp cứu thương lấy thuốc đến bôi vào chỗ bị xước trên chân của Kiều Uyển Vũ, cô nhíu mày cố gắng không kêu đau nhưng anh vẫn cảm nhận được nên nâng chân cô lên rồi thổi nhẹ vào vết thương, một luồng gió nhẹ lan tỏa làm cho sự đau rát giảm dần.

Trái tim của Kiều Uyển Vũ lại rung chấn trong lòng ngực trái trước hành động nhỏ mà ấm áp của Tề Lăng Hạo.

“Cảm ơn anh nha Lăng Hạo”.

Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt ngây ngô rồi lên tiếng hỏi: “Em cảm ơn anh vì chuyện gì vậy hả?”.

Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng như nước mùa xuân đáp lại: “Cảm ơn anh vì lúc nào cũng đối xử với em thật là ấm áp”.

“Vậy thì em nên trân trọng anh mới đúng đó nha”.

Kiều Uyển Vũ nghĩ gì đó rồi lên tiếng đáp trả: “Thì em vẫn đang trân trọng mà”.

Tâm trạng của Tề Lăng Hạo hôm nay cực kỳ tốt anh mỉm cười với Kiều Uyển Vũ rồi đứng dậy đưa tay chạm vào gò má cô: “Anh thấy em cũng mệt lắm rồi đó chúng ta đi nghỉ ngơi thôi”.

“Được”.

Tề Bách Hào ngày hôm nay nhìn thấy những cử chỉ đoan trang dịu dàng của Kiều Uyển Vũ ở buổi tiệc tại Tề Trạch Viên thì cũng tỏ vẻ hài lòng, một hành động của cô điều nằm trong khuôn khổ của một vị thiếu phu nhân cao quý rất phù hợp ở những buổi tiệc sang trọng như vậy.

Tề Bách Hào nói với Tề phu nhân: “Theo anh thấy thì Kiều Uyển Vũ cũng không tệ hôm nay nhìn cách ứng xử của nó đã chứng minh khí chất cao quý của bản thân nó rồi, anh tính một dịp nào đó thích hợp sẽ bảo Lăng Hạo công khai thân phận của con bé với bên truyền thông”.

Tề phu nhân nghe như vậy liền cảm thấy rất lo lắng trong lòng, từ trước đến giờ bà chỉ muốn Tề Lăng Hạo cưới Mạc Hy Nhi để cũng cố thêm thế lực của mình ở Tề gia cũng nhờ Tề Bách Hào phản đối cuộc hôn giữa Tề Lăng Hạo với Kiều Uyển Vũ.

Tề phu nhân tự tin một ngày nào đó có thể thâu tóm Tề Lăng Hạo thông qua bàn tay của Mạc Hy Nhi nhưng giờ Tề Bách Hào đã có ý chấp nhận Kiều Uyển Vũ làm con dâu rồi thì bà ta chắc chắn sẽ thất bại.

“Uyển Vũ đúng là một cô gái hiểu chuyện nhưng để trở thành chủ mẫu tương lai của Tề gia thì em cảm thấy con bé vẫn còn thua kém Hy Nhi rất nhiều” Tề phu nhân chần chừ một lúc rồi lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play