Tề phu nhân thấy mấy vị phu nhân và Mạc Hy Nhi đang đứng cùng nhau nên bước qua tươi cười lên tiếng: “Mọi người đang nói chuyện gì mà vui quá vậy hả?”.
Mã phu nhân hằn hộc quay sang nhìn Tề phu nhân rồi lên tiếng đáp: “Cháu gái của chị vừa mới nói về vấn nạn mấy ông chồng dạo này hay bao nuôi mấy sugarbaby đó mà, chủ đề này đang rất nóng không biết Tề phu nhân có hứng thú cùng tán gẫu hay không thì ngồi xuống chúng ta nói tiếp”.
Sắc mặt của Tề phu nhân có gì đó không đúng rất là gượng gạo bởi vì bản thân của bà ta cũng là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác rồi mạo nhận thân phận sống trong sự vay mượn lén lút cả đời.
“Mấy chuyện này tôi quả thật không có hứng thú đâu” Tề phu nhân liền xua tay lên tiếng từ chối.
Tề phu nhân lại lên tiếng hỏi: “À mấy vị phu nhân thấy thức ăn hôm nay có hợp khẩu vị không vậy hả?”.
Mã phu nhân cười nửa môi rồi đứng dậy lên tiếng đáp: “Cháu gái của Tề phu nhân đúng là biết cách ăn nói vừa mới mở miệng nói mấy câu đã khiến tôi no ngang hông rồi không ăn được gì nữa hết…tôi xin phép về trước đây”.
Mã phu nhân tức giận giãy nãy rời đi, Tề phu nhân có đuổi theo nhưng mà không khuyên can được gì hết.
Tề phu nhân quay vào kéo tay Mạc Hy Nhi ra một góc rồi cau mày lên tiếng hỏi: “Con đã làm gì mà Mã phu nhân giận dỗi bỏ về khi buổi tiệc còn chưa kết thúc vậy hả?”.
Mạc Hy Nhi nhướng mày lên tiếng đáp: “Chồng bà ta ngoại tình với gái trẻ là sự thật ai ở Vịnh Xuyên mà chẳng biết có cần làm quá lên vậy không chứ?”.
Tề phu nhân liền tức giận lên tiếng mắng: “Con đúng là không mang theo não mà…dù cả thế giới có biết thì cũng không nên đem những chuyện tế nhị như thế này ra bàn luận ở những buổi tiệc thượng lưu như thế này, hôm nay con liên tiếp phạm phải sai lầm thật là thành sự thì ít mà hỏng chuyện thì có thừa”.
Sau khi mắng Mạc Hy Nhi một trận, Tề phu nhân bỏ đi vào trong cùng Tề Bách Hào chào hỏi bạn bè trong giới làm ăn mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm.
Mạc Hy Nhi tức tối đến cực hạn bao nhiêu năm nay cô nhẫn nhịn ở Tề gia như một con chó cũng chỉ vì muốn chiếm được thiện cảm của Tề Bách Hào và Tề phu nhân để họ ủng hộ hôn sự của cô và Tề Lăng Hạo mà thôi.
Đến thời điểm này Tề Lăng Hạo thì đã kết hôn với một cô gái khác còn tỏ thái độ căm ghét cô ra mặt vậy mà Tề phu nhân vẫn dửng dưng chẳng những vậy còn dám nói cô không mang theo não, cục tức này khó mà nuốt trôi được.
Mạc Hy Nhi ngồi một góc nhìn Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ tình tứ bên nhau bằng ánh mắt lạnh lẽo độc ác đến cực độ, cô ta thầm nghĩ trong đầu “Chờ ngày mà tôi làm chủ mẫu của Tề gia tôi nhất định bắt cô trả giá gấp vạn lần đó Kiều Uyển Vũ”.
Tề Lăng Hạo vốn biết Kiều Uyển Vũ không thích mấy buổi tiệc như thế này nên cố tình giả vờ say rồi mệt nên muốn về sớm.
Tề Kỳ Nam nghe theo chủ ý của Tề Lăng Hạo nên đỡ anh giống như là Tề Lăng Hạo say lắm rồi không tự đi được nữa.
Kiều Uyển Vũ nói với Tề Bách Hào và Tề phu nhân: “Thưa ba mẹ, anh Hạo say rồi nên con xin phép đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi ạ”.
Tề Bách Hào nhíu mày: “Cái thằng nhóc này sao lại uống dỡ như thế chứ, tiệc còn chưa tàn mà đã say mất rồi”.
Tề phu nhân liền lên tiếng tỏ vẻ quan tâm nói với Kiều Uyển Vũ: “Lăng Hạo cũng say lắm rồi hay là để Kỳ Nam đỡ nó lên phòng nghỉ ngơi đi, tối nay hai đứa ngủ lại Tề Trạch Viên một đêm rồi ngày mai hẳn về”.
Giọng của Tề Lăng Hạo mè nheo vang lên: “Uyển Vũ, anh muốn về Hoàng Kim Uyển Cảnh chúng ta mau đi thôi”.
Kiều Uyển Vũ liền đáp: “Dạ em biết rồi, em đưa anh về Hoàng Kim Uyển Cảnh ngay đây anh ráng một chút nha”.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Tề Bách Hào và Tề phu nhân bằng vẻ mặt áy náy: “Lăng Hạo đã muốn về nhà riêng của bọn con rồi nên chắc là con không nghe theo lời của mẹ được ạ”.
Tề Bách Hào khẽ lắc đầu: “Thôi Kỳ Nam à con phụ chị dâu đưa Lăng Hạo ra xe đi”.
Tề Kỳ Nam liền nhanh nhảu gật đầu đáp: “Dạ bác hai”.
Kiều Uyển Vũ đi phía trước rồi mở cửa ghế lái phụ ra cho Tề Kỳ Nam đỡ Tề Lăng Hạo vào xe.
Tề Kỳ Nam quay sang hỏi Kiều Uyển Vũ: “Chị lái xe được không hả hay là để em lái xe đưa hai người về Hoàng Kim Uyển Cảnh”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười lên tiếng đáp: “Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng mà tôi lái xe đi làm hằng ngày mà nên không sao đâu cứ để tôi lái xe đưa Lăng Hạo về được rồi, hơn nữa nếu cậu giúp tôi thì xe của cậu quăn ở đâu”.
Tề Kỳ Nam liền nhướng mày: “Em cứ để ở Tề Trạch Viên thôi, đố thằng nào đám động vào đấy”.
Nhìn cái dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạng của Tề Kỳ Nam, Kiều Uyển Vũ nhất thời đưa tay đỡ trán cái tên này và Tề Lăng Hạo đúng là bá đạo có thừa mà.
Kiều Uyển Vũ đưa tay mở cửa xe ra: “Thôi tôi đưa Lăng Hạo về đây cảm ơn cậu nha”.
Tề Kỳ Nam liền đưa tay đỡ gáy tỏ vẻ xấu hổ: “Chị dâu cứ khách sáo hoài em đã nói chúng ta là người một nhà rồi mà”.
“Được rồi tạm biết người một nhà nha”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT