Bà Phong nghe thế thì lập tức nhảy dựng lên, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặt liền chạy về phía tân phòng.

Phong Tú theo sát ở phía sau, nói như thế nào thì đây cũng là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Phong bọn họ.

“Kim Yến, con sao vậy, bác sĩ đâu rồi, gọi bác sĩ tới chưa!”

Bà Phong vừa mới bước vào phòng thì liền lo lắng hỏi thăm.

“Dì minh à, dì đừng lo lắng, đã gọi bác sĩ rồi.”

Lục Kim Yến nhìn vẻ mặt quan tâm của bà Phong, cô ta liền thấy cảm động nhẹ giọng an ủi.

Bà Phong nghe thấy thì thở một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng, dò hỏi: “Đang yên đang lành, sao đột nhiên con lại ngã vậy?”

Lục Kim Yến nghe nói như thế, đau khổ gục đầu xuống.

Mặc dù là cô ta không nói chuyện, nhưng mà sự đau lòng đang phát tán ra thì sao bà Phong có thể không hiểu được.

“Kim Yến, con đừng đau khổ nữa, để bây giờ dì kêu Diệp Chương trở về.”

Bà ta an ủi Lục Kim Yến, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Phong Diệp Chương.

“Có chuyện gì vậy?”

Không đầy một lát sau, trong điện thoại liền vang lên chất giọng khàn khàn và lạnh lùng của Phong Diệp Chương, giống như là vừa mới tỉnh ngủ.

Mà sự thật cũng đúng là như vậy.

Lúc này, anh với Cố Tuyết Trinh đang nghỉ ngơi.

Bởi vì cuộc điện thoại này, hai người đều bị đánh thức.

Bà Phong cũng không hề biết, nghe thấy anh hỏi thì trực tiếp nói thẳng mục đích ra.

“Lúc nãy Kim Yến vừa mới bị ngã một cái, người không thoải mái, bây giờ con lập tức trở về đi.”

Phong Diệp Chương nhíu mày, không hề nghĩ ngợi gì từ chối: “Cô ta khó chịu thì có liên quan gì tới con, không về.”

Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc mà anh đang chuẩn bị để điện thoại di động xuống, anh cảm giác được áo ngủ bị người ta giật giật.

Hóa ra là Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh đã mơ hồ nghe được một chút.

Nếu như nói Lục Kim Yến thật sự té ngã, cô không tin đâu.

Nhưng mà cô biết rất rõ đây chính là thủ đoạn của hai người bọn họ ép Phong Diệp Chương phải trở về.

Nếu như bọn họ còn từ chối, chỉ sợ là mấy người đó còn nghĩ ra cách khác, còn không bằng trực tiếp trở về nhìn xem như ý nguyện của bọn họ.

Nghĩ như vậy, cô không khỏi khuyên: “Diệp Chương, chúng ta trở về xem một chút đi.”

Phong Diệp Chương không biết suy nghĩ ở trong lòng của cô, nghe nói như thế thì lông mày cau chặt lại.

“Sao vậy? Em muốn tôi trở về à.”

Cố Tuyết Trinh nghìn ra được cảm xúc bất mãn ở trong mắt của anh, cười nói: “Yên tâm đi, không phải là một mình anh về, em cũng trở về cùng với anh. Hơn nữa lần này chúng ta không đến đó, sau này chắc chắn là bọn họ sẽ nghĩ ra những cách khác để anh trở về, còn không bằng về nhìn thử một chút.”

Cô nói xong, bắt đầu đứng dậy sửa soạn mình.

Phong Diệp Chương nghe thấy lời này thì cũng cảm thấy có lý, mặc áo khoác dẫn theo cô trở về cùng với mình, quả thật cũng đã không từ chối như trước đó nữa.



Cùng lúc đó, ở nhà họ Phong.

Bà Phong bị cúp điện thoại, sắc mặt cực kỳ không tốt.

Lục Kim Yến vẫn luôn chú ý đến bà ta, đương nhiên cũng phát hiện sắc mặt của bà ta khó coi, trong lòng cảm thấy nặng nề.

Hiển nhiên là anh Diệp Chương đã từ chối yêu cầu về nhà của dì Minh.

Đang suy nghĩ, bác sĩ cũng đã đến.

Lục Kim Yến mang theo gương mặt mệt mỏi phối hợp với kiểm tra.

“Cô Lục không có gì đáng ngại, chắc là không cẩn thận bị ngã, động thai khí, để một lát nữa tôi kê thuốc dưỡng thai là được rồi.”

Bác sĩ báo cáo đơn giản, lúc này bà Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng ở trong lòng cũng đã thả lỏng.

Vào lúc bà ta đang chuẩn bị an ủi Lục Kim Yến dưỡng thai cho tốt, thím Vương chạy vào từ bên ngoài.

“Bà chủ, cậu chủ đã về rồi.”

Ngay khi những lời này vừa được nói ra, tinh thần ủ rũ của Lục Kim Yến cũng vực dậy.

Cô ta vô thức nhìn về phía người giúp việc, trong mắt tràn đầy tán thưởng đối với bà ta.

Lúc này sắc mặt âm trầm của bà Phong cũng đã hòa hoãn không ít, lầm bầm nói: “Coi như là thằng nhóc này vẫn còn có chút lương tâm.”

Đang nói, Phong Diệp Chương dẫn theo Cố Tuyết Trinh vào nhà.

“Anh Diệp Chương… Cố Tuyết Trâm, tại sao cô cũng ở đây vậy hả?”

Giọng nói nũng nịu của Lục Kim Yến vẫn còn chưa nói xong thì lại trở nên bén nhọn.

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, hận không thể lập tức để cho người phụ nữ trước mắt này biến mất.

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, trong lòng lại cười lạnh không ngừng.

Người phụ nữ này cũng thật thú vị nha, nghiêm túc mà nói hiện tại thì cô vẫn chính là mợ chủ của nhà họ Phong, nhưng mà người phụ nữ này lại nghiễm nhiên xem mình như là nữ chủ nhân của nhà họ Phong.

Nghĩ như vậy, Cố Tuyết Trinh vô thức nhìn về phía Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương phát giác được tầm mắt của cô, lại nhìn về phía Lục Kim Yến như là không có việc gì, giọng nói lạnh lùng: “À, nói chuyện có khí thế như vậy, xem bộ dạng chắc là không có việc gì.”

Lục Kim Yến nghe thấy lời châm chọc này làm cho giật mình, sau đó kịp phản ứng lại, yếu đuối nhìn về phía bà Phong.

“Dì Minh…”

Bà Phong thấy thế, tức giận quát lớn: “Diệp Chương, con bị cái gì vậy hả? Biết rõ Kim Yến không thoải mái, không thể bị kích thích, còn dẫn cô ta tới đây để làm cái gì?”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, quả thật sắp bị độ vô sỉ mặt dày của bọn họ làm cho tức cười.

Cô không đợi Phong Diệp Chương nói chuyện giúp cho cô, bước lên phía trước châm chọc nói: “Mẹ à, lời nói này của mẹ cũng không đúng đâu, nếu như con nhớ không lầm thì đây vốn chính là nhà của con với Diệp Chương, bây giờ con vẫn còn là vợ của Diệp Chương, cho dù con có muốn ở lại đây thì cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Hơn nữa, hiện tại con cũng chỉ là về nhà cùng với Diệp Chương thôi à, tại sao ngay cả cái này cũng không được chứ.”

Lời nói này vừa nói xong, sắc mặt của bà Phong lập tức bị nghẹn đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Trinh không nói ra được lời phản bác.

Đến cuối cùng, bà ta cũng chỉ có thể dựa vào thân phận mà răn dạy.

“Cố Tuyết Trâm đây là thái độ nói chuyện với tôi của cô đó hả?”

Cố Tuyết Trinh mỉm cười không nói, ngược lại là Phong Diệp Chương không nhìn được nữa.

Anh lạnh lùng nhìn Lục Kim Yến một chút, trầm giọng nói: “Nếu như các người đã không chào đón, vậy thì tôi sẽ dẫn theo Tuyết Trâm đi khỏi, về phần căn nhà này, mẹ thích cho ai ở thì cứ cho người đó ở, con không có ý kiến gì đâu.”

Dứt lời, anh nắm tay Cố Tuyết Trinh, bộ dạng muốn đi.

Lục Kim Yến thấy vậy thì không khỏi sốt ruột, từ phía trên lao xuống muốn níu lấy cánh tay của Phong Diệp Chương lại.

“Anh Diệp Chương, đừng đi có được hay không? Chẳng lẽ anh không thèm quan tâm tới con của chúng ta chút nào hay sao, thiếu chút nữa là nó đã không còn nữa đó.”

Sắc mặt của cô ta bi thương nhìn Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương lạnh nhạt, mặt không đổi sắc mà nhìn cô ta, cũng không tức giận, chỉ là chậm rãi rút cánh tay về.

“Cô Lục à, tôi nghĩ là trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như con là của tôi, đương nhiên là tôi phải quan tâm, nhưng căn bản nó không phải là của tôi.”

Nói đến đây thì anh dừng lại, sau đó tiếp tục nói tiếp: “Đương nhiên thì tất cả những chuyện này vẫn còn chưa chắc, chờ qua một đoạn thời gian nữa thì sẽ biết được thôi, bây giờ cô vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Mà đã vào đây ở rồi, muốn cái gì thì cứ dặn dò với quản gia, trước tiên cứ dưỡng thân thể của mình cho khỏe rồi lại nói.”

Anh nói xong, cũng mặc kệ Lục Kim Yến có chuyện gì hay không, kéo Cố Tuyết Trinh trực tiếp đi khỏi.

Lục Kim Yến nhìn bóng lưng đi khỏi của bọn họ, cả người đều ngơ ngác.

Bà Phong có chút lo lắng cho cô ta, bước lên gọi

“Kim Yến, con không sao đó chứ?”

Lục Kim Yến hoàn hồn lại, mắt nhìn về phía hành lang đã không có bóng người, lúc này mới cười yếu ớt đáp lại: “Dì Minh, con không sao đâu.”

Cô ta nói xong thì quay người đi đến bên giường.

Bà Phong thấy thế, cho là cô ta đang đau khổ, muốn mở miệng an ủi, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.

Nhưng mà không biết rằng ở nơi mà bà ta không nhìn thấy được, trong đáy mắt của Lục Kim Yến xuất hiện một tia kiên định.

Đương nhiên con phải là của anh Diệp Chương… cho dù không phải thì cô ta cũng muốn là của anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play