Phong Diệp Chương nghe xong lời nói của Nam Cung Triệt, gần như là trong nháy mắt sắc mặt của anh trở nên âm trầm.

Cho nên căn bản cũng không phải là do Cố Tuyết Trâm không sinh được con, mà là do cô đã bị người khác âm thầm bỏ thuốc tránh thai.

Về phần người đã bỏ thuốc này, anh không cần đoán thì cũng đã biết được là người nào.

Ngoại trừ mẹ của anh, anh cũng không biết nghĩ tới ai.

Anh nghĩ đến điều này thì khuôn mặt của anh càng trở nên ảm đạm hơn.

Đặc biệt là lần nào mẹ cũng nhắc đến chuyện Cố Tuyết Trâm không thể mang thai ra mà nói, chỉ sợ tất cả những thứ này đều đã nằm trong kế hoạch của bà ta rồi.

Cố Tuyết Trinh không biết là Phong Diệp Chương đã biết được vấn đề của canh bồi bổ.

Có lẽ vì ban ngày đã ngủ quá nhiều, cô nằm ở trên giường lật qua lật lại, lật như thế nào cũng không ngủ được, còn muốn ăn hoa quả.

Cô đi vào trong phòng bếp, cắt một đĩa hoa quả, tự mình ăn một chút, sau đó nghĩ đến hồi sáng này Phong Diệp Chương đã chăm sóc cho mình cả một ngày, lúc này vẫn còn đang làm việc ở trong phòng làm việc, cho nên cô muốn mang chút hoa quả tới cho anh.

Đi đến phòng làm việc, cô gõ cửa bước vào.

“Anh làm xong chưa?”

Cô hỏi rất là tự nhiên, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.

Phong Diệp Chương nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên, nhưng mà vẫn lắc đầu trả lời: “Vẫn còn chưa.”

Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, trong nháy mắt khiến cho Cố Tuyết Trinh cảm thấy là không đúng.

“Anh sao vậy? Trông sắc mặt của anh cũng không phải là rất tốt, đã xảy ra chuyện gì ư?”

Cô vô thức quan tâm hỏi thăm.

Phong Diệp Chương nhìn ánh mắt lo lắng của cô, trong đáy mắt lướt qua một chút phức tạp.

“Không có chuyện gì đâu, một vài vấn đề của công ty thôi.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy câu trả lời qua loa này, trong lòng biết là anh không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều nữa, cô đặt đĩa trái cây ở trong tay lên trên bàn.

“Vậy em không quấy rầy anh nữa, anh nhớ ăn chút trái cây này nha, đừng làm quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Phong Diệp Chương gật đầu.

Thấy thế, Cố Tuyết Trinh quay người rời đi.



Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh cảm giác mình đã khỏe hơn nhiều, cho nên cô thức dậy cùng lúc với Phong Diệp Chương dự định đi đến công ty.

Phong Diệp Chương nhìn thấy sắc mặt của cô quả thật là tốt hơn so với ngày hôm qua, anh cũng không ngăn cản.

Dù sao thì hiện tại Cố Tuyết Trinh cũng là tổng giám của công ty, còn là nhà thiết kế cấp cao của công ty, công việc mà cô cần phải quản lý còn có rất nhiều.

“Nếu như sức khỏe còn có chỗ nào khó chịu thì nhớ là phải gọi điện thoại cho tôi đó, đừng cậy mạnh.”

Phong Diệp Chương mượn cớ đưa Cố Tuyết Trinh đến chi nhánh, đưa mắt nhìn cô bước xuống xe, cũng không quên căn dặn.

Cố Tuyết Trinh nghe ra được sự quan tâm của anh, trong lòng như được rót mật ngọt lịm.

“Em biết rồi.”

Cô gật đầu đáp lại, Phong Diệp Chương cũng không nói cái gì nữa, quay ngược đầu xe rồi đi về phía tổng công ty.

Cố Tuyết Trinh nhìn xe của anh biến mất ở trên con đường, cô cũng quay người lại đi vào trong công ty.

Đã không đến công ty hai ngày liên tiếp, công việc tích tụ lại làm cho Cố Tuyết Trinh loay hoay tới trưa giống như là một con quay, di chuyển không ngừng, không có một giây nào là rảnh rỗi.

Cũng may là đến buổi trưa, đa số mọi chuyện đã được xử lý gần xong rồi, lúc này cô mới có thể thở một hơi.

Thả lỏng mình, Cố Tuyết Trinh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Cô nhìn về phía Thích Tiểu Bát ở bên cạnh, dò hỏi: “Tiểu Bát à, em có cảm thấy là ngày hôm nay thiếu cái gì đó hay không?”

Thích Tiểu Bát nghe câu hỏi như vậy thì lại cảm thấy thắc mắc.

“Cô, cô cảm thấy thiếu cái gì vậy ạ?”

Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, chần chờ rồi nói: “Em không cảm thấy là sáng hôm nay quá yên tĩnh hả?”

Thích Tiểu Bát chớp chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng sáng ngày hôm nay với cảnh tượng của trước đó, bật cười nói: “Cô à, cô đây là bị cô Tô gây chuyện đến nghiện rồi hả, hiếm khi người ta không đến đây, cô thì lại không quen.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời trêu chọc này của cô ta, lúc này mới kịp phản ứng lại, thứ mà cô cảm thấy thiếu đó chính là cảm giác gây chuyện của Tô Đế.

Trong lúc cô đang muốn hỏi tình huống hai ngày nay của Tô Đế thì đã nghe thấy Thích Tiểu Bát chủ động nhắc tới.

“Nói đến thì kể từ lần đó, hình như là cô Tô đã thu lại sự bén nhọn của mình, rất ít khi tìm chúng ta để gây phiền toái.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Mặc dù là cô không tin chỉ trong thời gian ngắn mà Tô Đế lại thay đổi tính tình, có điều yên phận rồi thì cũng tốt.

Nếu không cứ để cho cô ta gây chuyện, toàn bộ công ty này đều không có an bình.

Cứ như vậy, Cố Tuyết Trinh liền quên mất chuyện này, lại nhập tâm vào trong công việc một lần nữa.

Trước đó cũng đã nói rồi, thiết kế của sản phẩm mới đã được hoàn thành, việc quan trọng nhất bây giờ chính là vị trí của cửa hàng.

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy mấy địa chỉ không tệ, buổi chiều ngày hôm đó cô liền lôi kéo Tô Đế đi xem cùng.

“Thiết kế Tô, tôi thấy địa chỉ này chính là một cái tốt nhất trong những cái mà chúng ta đã lựa chọn, nam bắc người đông đúc, hơn nữa có ánh sáng vừa đủ, tầm nhìn cũng không tệ, có thể liếc mắt là nhìn thấy ngay.”

Sau khi đi dạo ở một vài địa điểm, rốt cuộc Cố Tuyết Trinh cũng đã vừa ý với một cửa hàng, thương lượng với Tô Đế: “Cô cảm thấy như thế nào?”

Bởi vì chuyện lúc trước, Tô Đế vẫn còn có chút khó chịu với Cố Tuyết Trinh, nhưng mà lúc này là liên quan tới công việc, cô ta cũng không trộn lẫn ân oán cá nhân vào, nghiêm túc quan sát cửa hàng.

Có thể nói ngay cả người thích bắt bẻ như cô ta mà cũng không thể tìm ra được vấn đề gì từ cửa hàng này.

Giống như lời người phụ nữ này đã nói, cho dù là thiên thời địa lợi thì cửa hàng này đều chiếm không tệ, nếu như sản phẩm được trưng bày ở nơi đây, chắc chắn chính là một điểm sáng.

“Tôi không có ý kiến.”

Cô ta nhìn xung quanh một vòng, đồng ý nói.

Câu trả lời dứt khoát này của cô ta lại để cho Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút.

Nhưng mà nghĩ đến lời nói buổi sáng Thích Tiểu Bát nói cho cô nghe, cô liền hoàn hồn rất nhanh, liên hệ với người phụ trách của cửa hàng này, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để bàn chuyện hợp đồng thuê.

Chờ sau khi làm xong những chuyện này, cô mới mang hợp đồng trở về dự định cho các ban ngành liên quan phê duyệt.

Trên đường đi, cô xem hợp đồng tới lui kỹ càng mấy lần, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì và lỗ hổng nào thì mới yên tâm.

Tô Đế nhìn tất cả hành động này của cô ở trong mắt.

Tuy nói là người phụ nữ này có nhiều nơi khiến cho cô ta cảm thấy chướng mắt, nhưng mà bàn về thái độ làm việc thì cô ta không thể không khen ngợi một câu, người phụ nữ này còn tỉnh táo hơn so với cô ta nhiều.

Cố Tuyết Trinh không biết là hình ảnh của mình đang dần dần thay đổi ở trong lòng của Tô Đế, cô trở về công ty nộp hết tất cả những tài liệu cần nộp lên trên sau đó trở lại phòng làm việc và tiếp tục xử lý công việc của mình.

Trời chập tối, cô tan làm trở về, Phong Diệp Chương đã về nhà rồi.

Hai người tắm rửa đơn giản, sau đó ngồi ở trong phòng ăn dùng cơm với nhau.

“Tiểu Mỹ, hôm nay canh bổ của tôi đâu rồi?”

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy ở bên cạnh của cô thiếu một bát canh, không khỏi dò hỏi.

Chỉ là không đợi Tiểu Mỹ trả lời, Phong Diệp Chương liền nói trước: “Anh đã cho người bỏ lại rồi, em vừa mới khỏi bệnh, Nam Cung Triệt nói là không nên bồi bổ quá mức.”

Cố Tuyết Trinh sửng sờ, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng Phong Diệp Chương đã nhận ra được sự kỳ lạ trong bát canh, nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói phía sau của anh, cô liền bỏ suy nghĩ này đi.



Cùng lúc đó, ở nhà họ Phong.

Lục Kim Yến cứ trông coi tân phòng trống trơn trong hai ngày liên tiếp, trong lòng của cô ta cực kỳ không thoải mái.

Đặc biệt là khi nghĩ đến anh Diệp Chương của cô ta mang theo con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó đi ra ngoài ăn chơi vui sướng, cô ta liền muốn nổi điên.

Chắc là trong lòng của con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó đang đắc ý không ngừng.

Cô ta càng nghĩ thì càng không cam tâm, nhưng mà cô ta lại không có cách nào làm gì được Diệp Chương.

Trong lúc cô ta không biết phải làm như thế nào cho tốt, nữ giúp việc trung thành của cô ta bước về phía cô ta.

“Cô Kim Yến, tuy là cậu chủ không trở lại đây, nhưng mà chúng ta có thể dùng khổ nhục kế để lừa gạt cậu chủ trở về mà.”

Lục Kim Yến nghe được chủ ý của cô ta, ánh mắt loé lên vẻ tính toán.

Mười giờ tối, nhìn thấy một người giúp việc nữ đột nhiên lão đảo ngã nghiêng chạy về phía nhà chính.

“Bà chủ, không hay rồi, cô Lục bị ngã một cái, vẫn luôn kêu đau bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play