Cố Tuyết Trinh không biết trong lòng anh nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt anh bỗng nhiên trầm xuống, lông mày nhíu lại thì trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Sao anh lại đột nhiên không vui như vậy.
Cô cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, không nghĩ ra mình có nói lời nào chọc đến anh không, lập tức cảm thấy người này đúng là sáng nắng chiều mưa.
Cô mím môi, cũng không để ý đến anh nữa mà tiết tục thu dọn bản vẽ trên bàn.
Thế nhưng không nghĩ đến dáng vẻ tùy ý này của cô càng khiến Phong Diệp Chương phiền muộn hơn.
Cứ như vậy, một người giận dỗi, một người ấm ức mà yên ổn vô sự vượt qua một đêm này.
Hai ngày kế tiếp, tuy rằng Cố Tuyết Trinh không tìm đến Phong Diệp Chương để nhờ giúp đỡ nữa, nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng.
Dù sao tính mạng của mẹ vẫn còn nằm trong tay Cố Hải Sâm.
Tuy nhiên hai ngày sau vẫn không thấy Cố Hải Sâm thúc giục, cô được dịp thở phào một hơi.
Nếu mọi chuyện đúng như Cố Hải Sâm nói thì quả thật rất nghiêm trọng, chỉ sợ là mỗi ngày một cuộc gọi uy hiếp thúc giục.
Nhưng bây giờ đã hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm đến cô, có lẽ mọi chuyện cũng không tệ đến như vậy.
Nghĩ như thế, cô cũng không quá để ý đến nó nữa.
Lại không biết rằng, Cố Hải Sâm bên này vẫn luôn chờ tin tức của cô.
Ông ta nghĩ đã dùng đến Đinh Hương Lan, Cố Tuyết Trinh nhất định sẽ nhanh chóng làm chuyện này.
Dù sao lúc trước đều là như vậy.
Nhưng ai biết lần này ông ta chờ trái chờ phải, chờ mãi cũng không chờ được tin tức của Cố Tuyết Trinh, ngược lại tình hình trong công ty ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Chủ tịch, tổ hạng mục vừa báo lại đây, vì tài chính dự phòng không đủ trong thời gian dài nên mấy hạng mục lúc trước đàm phán hợp tác thanh công đều đã bị chuyển cho công ty khác rồi.”
Trợ lý tiến lên báo cáo, vẻ mặt anh ta khá xanh xao, nói xong những lời này thì không dám nhìn mặt Cố Hải Sâm nữa.
Cố Hải Sâm thấy dáng vẻ cong người cụp mắt này của anh ta thì vô cùng tức giận.
“Sao lại thế này? Không phải nói cậu đi thương lượng với bọn họ, chờ vài ngày nữa là sẽ có kinh phí à?”
Trợ lý bị quát lớn thì cảm thấy mình rất vô tội.
Anh ta nghĩ đến còn tin tức khác vẫn chưa báo, bèn kiên trì nói: “Tôi đều nói những điều này rồi, nhưng mà họ không muốn chờ, hơn nữa không chỉ những hạng mục chưa ký hợp đồng, mà cả những công ty đang có hạng mục hợp tác chung với chúng ta cũng có ý hủy hợp đồng để chuyển giao cho người khác, tránh thất bại trong tay chúng ta.”
Cố Hải Sâm nghe được những lời này thì tức giận đến mức cả người run rẩy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì công ty cũng phải phá sản.
Ông ta ép mình phải bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhìn lại trợ lý đang cẩn thận đứng trước mặt, trầm giọng căn dặn: “Cậu nói bên dưới sử dụng hết khả năng để trấn an phía hợp tác, nói với bọn họ, hạng mục ở trong tay chúng ta tuyệt đối sẽ không thấy bại, về phần Cố thị, tôi sẽ giải quyết nó trong vài ngày tới, nói bọn họ không cần tin những lời đồn bên ngoài.”
Trợ lý vâng lời, lập tức rời đi làm việc.
Sau khi anh ta rời đi, Cố Hải Sâm cũng không nhàn rỗi.
Ông ta cầm lấy chìa khóa xe để trên bàn, lập tức xuống lầu tự mình đi tìm Cố Tuyết Trinh hỏi tiến triển.
Bên phía Cố Tuyết Trinh, vốn cô không có ý định gặp mặt
Thế như Cố Hải Sâm đa mưu túc trí, sớm đoán được cô sẽ không đến nên đã nói lời ngoan độc, làm cho Cố Tuyết Trinh không thể không đi gặp ông ta.
“Chuyện hai ngày trước tôi muốn cô làm, cô làm đến đâu rồi?”
Cố Hải Sâm vừa nhìn thấy cô hỏi ngay vào chuyện chính.
Cố Tuyết Trinh nhìn vẻ mặt sốt ruột của ông ta thì trong mắt đều là không kiên nhẫn.
“Tôi vẫn chưa nói.”
Cô nói thẳng, khiến cho Cố Hải Sâm mở to hai mắt, khó nén được tức giận.
“Cô chưa nói? Vì sao lại chưa nói? Cô có biết bây giờ Cố thị khó khăn như thế nào không?”
Cố Tuyết Trinh nghe tiếng quát chói tai của ông ta thì mím môi nói: “Tôi không biết, cũng không muốn biết, hơn nữa tôi sẽ không làm chuyện này, lúc trước vì ông luôn mở miệng đòi, bây giờ người nhà họ Phong rất phản cảm với tôi, nếu ông còn muốn sau khi Cố Tuyết Trâm trở về có cuộc sống yên bình ở nhà họ Phong thì tốt nhất đừng ép tôi.”
Cố Hải Sâm bị lời nói này của cô thổi bùng lửa giận.
“A, đây là uy hiếp tôi?”
Ông ta cười lạnh, ánh mắt nhìn Cố Tuyết Trinh đều là lạnh lùng.
“Đừng nghĩ dùng Cố Tuyết Trâm để uy hiếp tôi, nên biết rằng Cố Tuyết Trâm ưu tú hơn cô cả ngàn lần, tôi tin tưởng con bé có thể xử lý tốt quan hệ với nhà họ Phong.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng.
Đang lúc cô chuẩn bị nói lời châm chọc thì lời nói kế tiếp của Cố Hải Sâm thật sự làm cô nổi giận đùng đùng.
“Tôi mặc kệ cô lấy cớ gì, chuyện lần này cô nhất định phải làm cho tôi, trừ phi cô không cần mạng của mẹ cô nữa!”
“Cố Hải Sâm.”
Cố Tuyết Trinh tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
Cố Hải Sâm căn bản không để ở trong lòng, ông ta lạnh lùng nói: “Cô nên hiểu được, ở trước mặt tôi, cô vĩnh viễn không có tư cách đàm phán, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, đừng nói cứu mẹ cô, đời này cô muốn gặp lại bà ta cũng không thể!”
Cố Tuyết Trinh bị ông ta chọc giận đến run người, hai tay nắm chặt lại.
“Ông có còn là con người không?”
Cô lớn tiếng chất vấn, Cố Hải Sâm nhếch miệng cười châm chọc.
Cố Tuyết Trinh vô cùng tức giận: “Cố Hải Sâm, ông cũng thật đê tiện, lợi dụng một người yếu đuối bệnh tật, tốt xấu gì bà ấy cũng là vợ trước của ông!”
“Cũng chỉ là vợ trước mà thôi.”
Cố Hải Sâm khinh thường nói.
Ánh mắt khinh miệt kia làm cho cả người Cố Tuyết Trinh cứng đờ, khí lạnh chạy dọc từ bàn chân lan ra khắp người.
Giờ phút này, cô mới thật sự nhìn rõ người đàn ông này rốt cuộc bội tình bạc nghĩa đến mức nào.
Hoặc nói chính xác hơn, ngay từ đầu ông ta đã xếp đặt sẵn vị trí cho mẹ con cô, hai người chỉ là quân cờ trên tay ông ta.
Kể từ khi cô đồng ý với yêu cầu của ông ta, cô đã không thể nào phản kháng được nữa.
Bởi vì điểm yếu của cô vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của ông ta.
Cũng bởi vậy, Cố Tuyết Trinh không thể không tiếp tục thỏa hiệp.
Cô về lại nhà họ Phong, sắc mặt vô cùng khó coi, nghĩ đến lời nói của Cố Hải Sâm thì tâm trạng càng kém hơn, ngay cả cơm cũng ăn không vào, cô nhốt chính mình vào phòng, tự hỏi phải mở miệng như thế nào với Phong Diệp Chương.
Nhưng mặc kệ cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ cần nói ra lời đó, nhất định rước lấy sự chán ghét của Phong Diệp Chương.
Không nói cũng không được, nhất thời, cô rơi vào tình thế khó xử, trong lòng sốt ruột không thôi.
Cũng không biết có phải vì cảm xúc xao động quá lớn hay không, hay là do không ăn cơm mà dột nhiên dạ dày cô đau lên từng cơn.
Lúc này, quản gia đến báo cho cô Phong Diệp Chương đã trở lại.
“Tôi biết rồi.”
Cô nhíu mày, cố nén cảm giác khó chịu rồi đi ra phòng khách.
Khi Phong Diệp Chương đi vào nhà, cô làm ra vẻ không có việc gì tiến lên đón anh: “Đã về rồi?”
Phong Diệp Chương liếc ánh mắt nặng nề về phía cô, không nói gì cả mà chỉ gật đầu một cái, tính toán đi lên tầng luôn.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, vội vàng đuổi theo, cắn răng nói: “Cái kia, Phong Diệp Chương, có thể cho em chút thời gian được không, em có chuyện muốn nói với anh.”
Phong Diệp Chương nghe vậy thì hơi khựng lại.
Anh ta xoay người đánh giá Cố Tuyết Trinh, ánh mắt như có ánh sáng xẹt qua.
“Đến phòng làm việc.”
Dứt lời, anh ta đi về phía phòng làm việc trước.
Cố Tuyết Trinh thấy bóng dáng rời đi của anh ta bèn vội vàng đuổi theo.
Dọc theo đường đi, Cố Tuyết Trinh vô cùng căng thẳng, lại không biết Phong Diệp Chương sớm đã đoán được cô muốn nói gì.
Tuy rằng ngày đó cô chưa nói, nhưng trong lòng anh lại rõ ràng, việc này sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm tới anh.
Dù sao hiện giờ cũng chỉ có anh mới có thể giúp được Cố thị.
Không mất bao lâu, hai người đã tới phòng làm việc rồi.
Phong Diệp Chương ngồi xuống bàn làm việc, hỏi cô: “Nói đi, có chuyện gì?”
Cố Tuyêt Trinh thấy thế, lòng đột nhiên đau nhói, cô nói thẳng: “Anh có thể huy động một ít tài chính để cho Cố thị quay vòng vốn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT