Cố Tuyết Trinh Nghe thấy Cố Hải Sâm hùng hồn nói thế, thì tức giận đến mức bật cười.

Cô càng có cảm giác vô cùng vớ vẩn.

“Cố Hải Sâm đây là chuyện của Cố thị, ông dựa vào đâu mà cảm thấy Phong Diệp Chương sẽ giúp ông.”

Đối với lời chất vấn lạnh lùng của cô, Cố Hải Sâm lại thản nhiên trả lời không nghĩ ngợi chút nào: “Dựa vào việc tôi là ba vợ của cậu ta.”

Cố Tuyết Trinh sửng sốt một lát sau đó mới kịp phản ứng lại, cô nở nụ cười mỉa mai.

“Ông đúng là người không biết xấu hổ, những người ba vợ nào giống như ông không, lúc nào cũng muốn chiếm lấy thứ tốt của người ta.”

Cố Hải Sâm bị cô nói thế thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

Ông ta bực mình nói: “Cố Tuyết Trinh, tốt nhất mày phải biết rằng, không phải tao đang thương lượng với mày, mà là đang ra lệnh.”

Cố Tuyết Trinh tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Vậy thì ông phải thất vọng rồi, tôi không giải quyết được chuyện này, cũng không muốn giải quyết.”

Cô nghiến răng nghiến lợi từ chối.

Dường như Cố Hải Sâm đã đoán được cô sẽ từ chối, ông ta lạnh lùng nói: “Làm không được cũng phải làm, đừng quên mẹ của mày vẫn còn đang ở trong tay tao!”

Cố Tuyết Trinh thấy lần nào ông cũng lấy mẹ mình ra để uy hiếp, thì nổi giận đùng đùng.

“Cố Hải Sâm ông vẫn…”

Cô giận giữ mắng to, nhưng còn chưa nói hết lời đã bị Cố Hải Sâm cúp điện thoại.

“Mẹ kiếp!”

Cố Tuyết Trinh trợ trừng mắt lên, lửa giận của cô vẫn chưa tiêu tan hết đã bị cúp điện thoại.

Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu như mình nói ra việc này với Phong Diệp Chương, thì anh sẽ nghĩ thế nào về mình.

Chỉ sợ khi ấy, trong mắt anh cô và nhà họ Cố đều trở thành loại quỷ hút máu tham lam không ngừng đòi hỏi hết cái này đến cái nọ.

Nghĩ vậy cho nên trong lòng Cố Tuyết Trinh hơi kháng cự.

Đặc biệt là khi nghĩ đến, bởi vì chuyện này trong lòng Phong Diệp Chương sẽ chán ghét cô, trái tim đau đớn giống như bị kim đâm vậy.

Nhưng mà nếu cô không nói, thì mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm.

Mấy lần giao tranh trước đó cô đã nhận ra, người đàn ông kia là người khi không đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nhất thời, Cố Tuyết Trinh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.



Cùng lúc đó, ở trong tập đoàn Phong thị.

Hứa Khiêm đã tra ra được người đứng sau sau gây chuyện với nhà họ Cố, trong mắt anh ta đầy vẻ nghi ngờ ờ đi về phía phòng làm việc của Tổng Giám đốc để báo cáo.

“Tổng Giám đốc, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, lần này đúng là nhà họ Cố đã bị người khác tính kế.”

Phong Diệp Chương nghe thấy thế thì dừng công việc trong tay lại, ngước nhìn về phía anh ta.

“Ai là người đứng sau?”

Hứa Khiêm cung kính nói: “Là nhà họ Lục, ba của cô Lục.”

Phong Diệp Chương nhíu mày trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

“Nhà họ Cố đắc tội với nhà họ Lục từ khi nào?”

Hứa Khiêm lắc đầu nói: “Tôi đã điều tra rồi, hai nhà không có bất kỳ mối liên quan nào với nhau cả.”

Nói đến đó, dường như anh ta nghĩ đến điều gì, lại bối rối nói thêm: “A… Nếu như nói đến chuyện không hợp nhau, cũng chỉ có mỗi chuyện ân oán giữa phu nhân và cô Lục thôi. Chẳng lẽ vì chút giận thay cho cô Lục, nên ông Lục đã lôi nhà họ Cố ra để ra tay?”

Phong Diệp Chương nhíu mày, anh cảm thấy khả năng này không lớn lắm.

Chưa nói đến thân phận hiện giờ của ông Lục, nếu tính toán thì phải đối phó với anh mới đúng.

Dù sao anh mới là người đuổi việc Lục Kim Yến

Nghĩ như vậy anh lại nhớ về những lời oán hận mà Lục Kim Yến từng nói với Cố Tuyết Trâm, rồi cảm thật thật ra cũng không thể loại bỏ khả năng này

Đúng lúc anh đang nghĩ lại, thì bên tai lại vang lên tiếng thì thầm của Hứa Khiêm.

“Sao trước đây không nhận ra tổng giám đốc lại có một gương mặt gây họa như thế này nhỉ, phu nhân cũng thật là xui xẻo.”

Cố Hải Sâm nghe thấy loãng thoáng, sắc mặt không khỏi đen lại: “Cậu đang nói cái gì thế?”

Thấy anh đột nhiên lên tiếng, Hứa Khiêm bị doạ cho sợ hãi, vội vàng nói lấp liếm: “Khụ khụ… Tôi không nói gì cả, không có gì cả, Tổng Giám đốc, vậy sau đây chúng ta nên làm gì? Có cần phải giúp đỡ nhà họ Cố hay không?”

Phong Diệp Chương lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đến khi Hứa Khiêm cảm thấy vô cùng chột dạ, anh mới lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Yên lặng theo dõi mọi chuyện, để xem nhà họ Lục muốn làm gì.”

Hứa Khiêm vội vàng gật đầu, lại sợ Phong Diệp Chương còn để bụng mấy lời nói bậy vừa rồi của anh ta, nên hỏi lại anh xem có còn chuyện gì nữa không, sau đó mới đi ra ngoài.

Sao Phong Diệp Chương lại không biết ý nghĩa của anh ta được chứ. Nhưng mà anh cũng không thèm so đo, chỉ xua tay bảo anh ta ra ngoài đi.

Sau khi anh ta ra ngoài thì lập tức sai người nhìn chằm chằm vào nhà họ Lục.

Còn phía nhà họ Lục lại không hề biết đến chuyện này.

Lục Kim Yến thấy nhà họ Cố bắt đầu gặp chuyện không may, thì cuối cùng cơn giận trong lòng cô ta mới tiêu tan đi một chút.

Nhưng mà những điều này vẫn còn chưa đủ!

Cô ta muốn biến con khốn Cố Tuyết Trâm kia trở thành chó nhà có tang!

Bản thân cô ta cũng biết, việc làm hại nhà họ Cố lần này, ít nhiều vẫn phải dựa vào ba cô ta.

“Đi pha cho tôi ấm trà Tân Xuân.”

Tâm trạng cô ta rất tốt nên bảo người giúp việc pha giúp mình một ấm trà mà ba cô ta thích uống, sau đó cô ta bưng trà ngon chạy đến phòng làm việc của ba cô ta.

“Ba.”

Cô ta gõ cửa bước vào phòng, rồi đặt chén trà lên trên bàn, sau đó mỉm cười nhìn ba Lục.

Ba Lục Thủy thế thì nhướng mày lên rồi cười nói: “Nói đi, đến tìm ba có chuyện gì?”

Lục Kim Yến thấy ba đã hiểu hết suy nghĩ trong đầu mình, thì không khách khí chút nào trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Con muốn biết chuyện ba giúp con đối phó với nhà họ Cố có phải sau đó vẫn còn kế hoạch gì nữa không?”

Ba Lục thấy dáng vẻ này của cô ta, thì ánh mắt sáng lên: “Không lâu nữa đâu, chờ đến khi cổ phiếu của nhà họ Cố bị loạn lên, thì nhà họ Phong sẽ không còn coi trọng nhà họ Cố nữa, lúc đó sẽ là cơ hội để con được gả vào nhà họ Phong.”

“Cho nên bước tiếp theo sẽ là việc ba đến nhà họ Phong để nói chuyện kết hôn sao?”

Lục Kim Yến không giấu nổi vui mừng hỏi ba mình, ba Lục gật đầu trả lời.

“Ừ, có điều trước mắt không thể vội vàng được.”

Ông ta nói xong, thì ánh mắt nheo lại có vẻ rất trí tuệ: “Coi như muốn, cũng phải chờ Cố Tuyết Trâm cầu xin Phong Diệp Chương đã, đến lúc đó con lại đến nói vài câu với bà Phong, thì tất cả mọi người trong nhà họ Phong sẽ phản cảm với Cố Tuyết Trâm, sau đó con thể hiện cho tốt một lần, Tất nhiên bà Phong sẽ đồng ý cho con bước vào nhà bà ấy.”

Lục Kim Yến nghe thấy ba cô ta nói thế thì trong mắt đầy về ao ước. Khóe miệng càng không nhịn được khẽ cong lên.

Cứ như thế cô ta đã trông thấy Cố Tuyết Trâm bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong, còn cô ta đã được thế chỗ của Cố Tuyết Trâm trở thành chủ nhà họ Phong vậy.

Nhưng cô ta lại không biết rằng, căn bản Cố Tuyết Trinh không để ý đến chuyện này.

Đêm khuya, vì có việc trong lòng nên Cố Tuyết Trinh không ngủ được, cô lại bỏ giấy bút ra bắt đầu thiết kế.

Hướng bắt đầu làm việc đã làm việc đến tận khuya, mãi cho đến khi Phong Diệp Chương về đến nhà.

“Em vẫn chưa đi ngủ à?”

Anh nhìn Cố Tuyết Trinh nhíu mày lại hỏi.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế thì sắc mặt cứng đờ, sau đó cô cố tỏ ra vẻ không sao cả rồi trả lời anh: “Em không ngủ được, tự dưng lại có linh cảm nên thức dậy làm việc một lát.”

Phong Diệp Chương nhíu mày nhìn Cố Tuyết Trinh một lúc, trong lòng anh cũng không tin tưởng những gì cô vừa nói.

Ngược lại anh còn hiểu lầm,Cố Tuyết Trinh không ngủ là cố ý muốn chờ anh về để nói ra chuyện nhà họ Cố.

Dù sao thì trước đây đây cũng là như vậy.

“Đúng thế không?”

Anh hỏi ngược lại khiến cho Cố Tuyết Trinh sửng sốt.

Không nghi ngờ nhìn sang không hiểu anh có ý gì.

Nhưng mà cô không nhìn ra được điều gì cả từ sắc mặt của Phong Diệp Chương, lại nghĩ đến việc anh về muộn như vậy nên quan tâm hỏi thăm một câu: “A, Anh ăn cơm chưa? Có cần em đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho anh không?”

Phong Diệp Chương nghe thấy thế thì híp mắt lại, hơi không hiểu được cô gái đang đứng trước mặt mình.

Cái người này đã cố ý chờ mình đến tận nửa đêm, thế mà không mở mẹ đề cập đến chuyện kia lại còn hỏi ngược lại xem anh có ăn cơm hay chưa.

Đây là cô định không nói, hay là cô vẫn cảm thấy khi nhà họ Cố gặp chuyện không may thì anh sẽ ra tay giúp đỡ cho nên mới không sợ hãi như vậy?

Phong Diệp Chương cảm thấy khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn một chút.

Nếu không phải vì như vậy, vì sao cô gái này có thể giữ bình tĩnh được như thế, chỉ sợ khi anh vừa về đã vội vàng cầu xin anh rồi.

Nghĩ thế cho nên trong lòng anh sinh ra sự khó chịu không hiểu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play