Lại nói tình hình của Cố Tuyết Trinh, sau khi rời khỏi câu lạc bộ, dạ dày của cô bắt đầu đau nhói.

Cô ngồi sụp bên vệ đường, gương mặt toát ra vẻ đau đớn, trong ánh mắt lộ ra vẻ tủi thân và khó chịu.

Nhất là khi nghĩ đến những chuyện xảy ra trong câu lạc bộ hồi nãy, lòng cô lại thấy đau như bị kim đâm phải.

Cô nhìn con đường rực rỡ ánh đèn, đột nhiên có cảm thấy không còn nơi để dung thân.

Khi nãy Phong Diệp Chương ăn nói khó nghe như thế, khiến cho cô không hề muốn về nhà họ Phong.

Nhưng cô càng không dám về nhà họ Cố.

Cô ngồi xổm bên vệ đường một hồi lâu, cơn đau ở dạ dày càng lúc càng khó nhịn.

Cô cũng hết cách, cảm thấy mình không thể làm tình làm tội cơ thể mình được.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn trở về nhà họ Phong.

Vốn dĩ cô định quay về phòng tìm thuốc uống, nào ngờ vừa bước chân vào trong đã cảm thấy mắt mình đen lòm, đau đến muốn ngất đi.

Cũng không thể trách cô yếu ớt như thế được.

Vốn dĩ dạ dày của cô đã không khỏe, còn bị chuốc rượu, lại ngồi bên đường lâu đến thế, có thể gắng gượng về được đến giờ đã là cực hạn của cô rồi.

Cùng lúc đó, Phong Diệp Chương cũng theo chân cô đi vào trong căn tân phòng.

Anh không hề biết Cố Tuyết Trinh đã ngất xỉu, lúc đứng ngoài vườn hoa nhìn thấy căn phòng sáng đèn, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Anh cứ ngỡ sau khi cãi nhau với anh, Cố Tuyết Trâm sẽ không quay về nên đã lo lắng suốt cả dọc đường.

Có điều đợi đến lúc anh đến cửa phòng, nỗi lo lắng đã biến thành do dự.

Dù gì anh đã trách oan Cố Tuyết Trâm về chuyện ấy, còn ăn nói quá đáng như vậy nữa, vào lúc bước chân vào trong, anh cảm thấy hết sức kỳ quặc.

Hơn nữa cả đời này anh chưa từng xin lỗi bất kỳ một ai cả, trước giờ toàn là người khác đón ý lấy lòng anh.

Nhất thời, anh không thể xuống nước xin lỗi cô nổi.

Sau khi băn khăn một lúc, anh định đến thư phòng ngủ một đêm.

Nghĩ rằng đợi đến ngày mai cho cô ấy bớt giận, đến lúc ấy, anh sẽ bảo Hứa Khiêm tặng cho cô vài món cô yêu thích, xem như là quà xin lỗi của anh.

Anh nghĩ như thế, rồi định quay người bỏ đi.

Có điều vừa mới đi hai bước, lại không khỏi khựng lại.

Bởi vì đột nhiên anh cảm thấy hình như mình sợ người phụ nữ ấy.

Đó là phòng của anh kia mà, tại sao anh phải đến thư phòng tạm lánh kia chứ?

Hơn nữa lúc ban đầu người phụ nữ ấy cũng có giải thích cho rõ ràng đâu, xét về tình thì anh hiểu lầm cũng có thể hiểu mà nhỉ?

Anh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, cảm thấy bản thân mình không cần phải sợ người phụ nữ ấy, thế là bèn đột ngột quay người đi vào trong thư phòng.

Nhưng anh lại quên mất rằng trước đó mình không hề cho Cố Tuyết Trinh cơ hội để giải thích.

Sau khi anh bước qua cửa phòng, mặc dù đã xốc hết dũng khí lên, nhưng bàn tay đặt trên tay nắm cửa vẫn không khỏi ngập ngừng.

Anh đang nghĩ lát nữa vào trong phải đánh tiếng với Cố Tuyết Trâm như thế nào.

Nói anh về rồi sao?

Lỡ mà Cố Tuyết Trâm bơ anh thì phải làm sao?

Anh ngập ngừng ngoài cửa suốt một lúc mà cũng không ra ý gì hay ho, cuối cùng dứt khoát không buồn quan tâm đến nữa, cứ vào đã rồi tính tiếp.

Anh nghĩ như thế, rồi đột nhiên mở cửa ra, nhưng không ngờ cơ thể lại cứng đờ.

Anh vốn nghĩ rằng sau khi bước chân vào phòng sẽ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Cố Tuyết Trâm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô hôn mê trên mặt đất.

“Cố Tuyết Trâm!”

Anh hốt hoảng ôm cô ấy từ dưới đất lên.

Gương mặt của cô trắng bệch, vầng trán nhíu lại thật chặt, mồ hồi đầm đìa.

Cho dù đang hôn mê, trông cô vẫn có vẻ rất đau đớn.

Phong Diệp Chương nhìn thấy thế, anh vội vàng gọi quản gia chuẩn bị xe rồi lập tức liên hệ với bệnh viện, ôm cô chạy về phía bệnh viện.

Bên này của anh rất ầm ĩ, đã kinh động đến bên nhà chính rồi.

Bà Phong gọi quản gia đến hỏi: “Tân phòng làm sao thế? Nửa đêm nửa hôm mà ồn ào ầm ĩ, có phải Cố Tuyết Trâm đã làm gì khiến cho Diệp Chương tức giận không?”

Nói đến cuối cùng, bà ta lại có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Thưa bà chủ, không phải cậu chủ cãi nhau với cô chủ, hình như cô chủ bị bệnh nên cậu chủ đưa cô ấy vào bệnh viện.”

Quản gia trả lời một cách cung kính, bà Phong nghe thấy thế bèn nhíu mày.

“Sao lại bị bệnh, sao ngày nào cũng đổ bệnh thế, kỳ dị.”

Bà ta lầm bầm, không tin tưởng nhưng cũng chẳng hỏi thêm bất kỳ thứ gì, chỉ phất tay kêu quản gia đi xuống.

Sau khi Phong Thủy Bích nhận được tin tức, cô ta cũng không tin rằng Cố Tuyết Trâm thật sự bị bệnh.

Cô ta đã nghe nói sau khi cô ta bỏ đi, Phong Diệp Chương đã dạy dỗ người phụ nữ ấy một chặp.

Chỉ sợ rằng người phụ nữ ấy giả vờ bệnh để khiến cho Diệp Chương thương hại mình, trốn tránh chuyện này.

Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi hừ lạnh.

Người phụ nữ tên Cố Tuyết Trâm ấy cũng giỏi toan tính thật.

Không được, cô phải nghĩ cho ra kế hoạch, tuyệt đối không thể để cô ả lừa lọc Phong Diệp Chương được!

Trong bệnh viện, Cố Tuyết Trinh vẫn không biết kế hoạch nhằm vào cô vẫn còn chưa kết thúc.

Sau khi cô được Phong Diệp Chương đưa vào bệnh viện, cô vào phòng cấp cứu ngay.

Còn Phong Diệp Chương lại chờ đợi ở bên ngoài trong cơn sốt ruột.

Cũng không biết đã trông qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ và y tá đẩy Cố Tuyết Trinh ra.

“Cô ấy sao rồi?”

Phong Diệp Chương nhìn thấy thế bèn vội vàng đến hỏi thăm.

“Tạm thời người bệnh không có chuyện gì nghiêm trọng cả, có điều sau này phải để ý đến thói quen sinh hoạt của cô ấy, bệnh đau dạ dày của người bệnh rất nghiêm trọng, lần này vì uống rượu quá mức nên dạ dày mới bị bỏng, gây ra căn bệnh viêm dạ dày cấp, nếu như không biết quan tâm đến vấn đề này, mai sau sẽ từ từ trở thành ung thư dạ dày, đến khi đó muốn cứu chữa thì còn phiền phức hơn nữa.”

Bác sĩ chỉ nói về tình hình của Cố Tuyết Trinh một cách đơn giản, nhưng lại khiến cho Phong Diệp Chương sững sờ.

Còn chưa để anh kịp nghĩ ngợi nhiều, bác sĩ lại dặn dò: “Hai hôm nay tạm thời nhập viện để quan sát trước đã.”

Lúc đang nói chuyện, Hứa Khiêm vội vàng chạy đến.

“Tổng giám đốc, mợ chủ không sao chứ ạ?”

Anh ta lễ độ hỏi thăm.

“Không sao, cậu đi làm thủ tục nhập viện trước đi.”

Phong Diệp Chương lạnh giọng căn dặn, rồi mới đi theo y tá vào trong phòng bệnh VIP, sắp xếp ổn thỏa cho Cố Tuyết Trinh.

Đợi đến khi y tá đều đã đi hết, anh đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên gường, đôi mắt anh sâu thăm thẳm khiến cho người khác không biết anh đang suy nghĩ gì.

Vào lúc này, Hứa Khiêm cũng đã đăng ký thủ tục xong xuôi, anh ta bước về phòng bệnh.

“Quái thật, không ngờ mợ chủ lại bị viêm dạ dày vì uống rượu quá nhiều, chẳng phải đã bảo mợ chủ không thể uống rượu à?”

Anh ta nhìn người phụ nữ nằm trên giường với ánh mắt ngạc nhiên: “Hơn nữa trước kia em có nghe nói bọn họ không uống rượu quá mạnh, chỉ uống một vài chai cốc tai mà thôi.”

Sau khi nghe anh ta nói dứt lời, ánh mắt Phong Diệp Chương trở nên tăm tối.

Anh chớp mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, đột nhiên nhớ lại bữa tiệc trong buổi tối hôm qua, hình như người phụ nữ này cũng chỉ uống có ba ly rượu trắng là đã bất tỉnh nhân sự.

“Cậu chắc chắn là điều tra không có sai sót gì chứ?”

Anh nhớ đến những thông tin mình biết về Cố Tuyết Trâm, cảm thấy có rất nhiều chỗ không khớp, kỳ lạ đến nỗi khó mà không khiến cho người khác nghi ngờ được.

“Tổng giám đốc, anh kêu em điều tra hai lần, lần nào cũng ra cùng một kết quả như vậy thôi, sai thế nào được chứ?”

Trợ lý cũng phát hiện ra chỗ kỳ quặc, cậu ta hiểu ý của tổng giám đốc của mình, chỉ biết lên tiếng một cách bất đắc dĩ.

Phong Diệp Chương nghe thấy thế, lông mày anh nhíu lại thật chặt.

“Cậu đi điều tra thêm cho tôi, thậm chí còn không khớp với tư liệu hai lần trước nữa kìa, rõ là trong này có tình huống gì đặc biệt.”

Sau khi nói dứt lời, anh lại nói tiếp như thể nhớ đến chuyện gì đó: “Cậu tìm cách thâm nhập vào nhà họ Cố, còn có trường học cũ của Cố Tuyết Trâm, bạn bè của cô ấy, phải điều tra rõ ngọn ngành cho tôi!”

Anh thường cảm thấy người phụ nữ tên Cố Tuyết Trâm này có bí mật gì đó giấu giếm mình, khiến cho anh có cảm giác khó lòng thích ứng nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play