Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức không tốt.

Cô khó tin nhìn Phong Diệp Chương, tức giận toàn thân run rẩy.

“Khốn kiếp!”

Cô thẹn quá hóa giận, giơ tay làm động tác muốn đánh người.

Nhưng không đợi cô đánh xuống, cánh tay đã bị Phong Diệp Chương giữ chặt.

“Thế nào, cảm thấy tôi nói không đúng sao?”

Phong Diệp Chương nhìn biểu cảm thịnh nộ của cô, mặt cũng đầy tức giận.

Anh cảm thấy đến bây giờ Cố Tuyết Trinh vẫn còn diễn kịch trước mặt anh.

“Em dám nói trước đây em không lêu lổng với họ, cả đêm không về?”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, sắc mặt sững sốt, sau đó cho rằng anh muốn tính nợ cũ với cô, sắc mặt càng thêm khó coi.

Chỉ là không đợi cô nói gì, Phong Diệp Chương thấy cô xụ mặt không nói, khẽ nhướn mày tiếp tục nói: “Không nói chuyện? Hay là không còn lời nào để nói? Nếu là vậy, em cút về nhà họ Cố cho tôi, Phong Diệp Chương tôi muốn loại phụ nữ nào mà không có.”

Cố Tuyết Trinh hồi thần, bị lời nói tuyệt tình của anh đâm đau lòng, sắc mặt cũng thoáng chốc trắng bệch.

Cô muốn dưới cơn tức giận rời khỏi nhà họ Phong, không chịu những tức giận này nữa.

Nhưng hiện thực không cho phép cô làm vậy.

Nếu cô thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Phong, chỉ sợ Cố Hải Sâm là người đầu tiên không bỏ qua cho cô.

Đặc biệt là cô nghĩ tới chuyện lần này, còn là bị người nhà họ Phong bọn họ tính kế.

Nghĩ tới những thứ này, cô tức giận toàn thân khẽ run rẩy, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, phẫn nộ trừng mắt Phong Diệp Chương.

“Phong Diệp Chương, anh có ý gì? Muốn ly hôn với tôi sao?”

Phong Diệp Chương nghe thấy hai chữ ly hôn, bất giác nhíu mày.

Anh vốn không có ý này, thậm chí có chút phản cảm với hai chữ đó.

Hơn nữa, hôn sự giữa anh và Cố Tuyết Trâm là do ông nội định ra, muốn ly hôn cũng cần thông qua sự đồng ý của ông cụ.

Chính vào lúc anh chuẩn bị nói gì đó, Cố Tuyết Trinh lại cắt ngang lời anh trước.

“Ha, nếu anh muốn ly hôn, thì tự mình nói với ông nội, Cố Tuyết Trâm tôi cũng không phải kẻ mặt dày! Còn nữa, anh cho rằng tôi muốn tới chỗ này sao? Nếu không phải cô út nói anh ở đây, muốn tôi tới đón anh về, anh cho rằng tôi sẽ tới sao?”

Thực ra Cố Tuyết Trinh nói câu này cũng mang theo tâm cơ.

Cô biết Phong Diệp Chương tuyệt đối không thể nào nhắc tới chuyện ly hôn với ông cụ, cho nên cô dùng lời này để làm bia đỡ đạn, nói ra lời giải thích phía sau.

Nếu không, dựa theo tính tình của người đàn ông này, cho dù cô nói ra sự thực, anh cũng sẽ không tin.

Trên thực tế, cũng quả thực như cô suy nghĩ.

Phong Diệp Chương nghe thấy lời nói kích động của cô, quả thực rất tức giận, nhưng lời sau đó của cô vửa nói ra, anh bất giác sững sờ.

Chính vào lúc anh chuẩn bị chất vấn Cố Tuyết Trinh, Cố Tuyết Trinh giằng tay anh ra, tức giận đùng đùng rời đi.

Phong Diệp Chương muốn đuổi theo, chỉ là bước chân vừa đưa ra đã bị anh thu lại.

Rõ ràng Cố Tuyết Trâm đang tức giận, cho dù anh đuổi theo cũng không hỏi được kết quả mình mong muốn.

Nghĩ vậy, anh dời ánh mắt về phía Hứa Khiêm đang từ phía sau đuổi tới.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Hứa Khiêm cảm thấy lửa giận của tổng giám đốc nhà mình, nơm nớp lo sợ nói ra lần nữa quá trình trước sau.

“Em cũng không rõ lắm, vừa rồi gặp cô năm trên hành lang, nói là mợ chủ ở phòng bao đó, kêu em đến thông báo với anh.”

Phong Diệp Chương nghe vậy, mày cau chặt.

Anh nghĩ tới lời nói trước khi đi của Cố Tuyết Trinh, trầm giọng nói: “Cậu đi phòng bao tìm người hỏi thử xem, cuộc tụ họp tối nay là do ai tổ chức.”

“Dạ!”

Hứa Khiêm nhận lệnh, không dám chậm trễ đi đến phòng bao.

Trong phòng bao, bầu không khí quanh mọi người đã khôi phục.

Người uống rượu thì uống rượu, kẻ nói cười thì nói cười.

Nhưng đối với chuyện vừa rồi, không ít người vẫn không nhịn được bàn tán.

“Tôi còn cho rằng Cố Tuyết Trâm lâu như vậy cũng không ra là do đổi tính rồi, bây giờ xem ra, e là sợ hãi vị kia nhà cô ta.”

“Còn không phải sao, ánh mắt của Phong tổng đó vừa rồi hận không thể ăn sạch chúng ta.”

“Tôi thấy, đó mới gọi là đàn ông, không hổ là nhân vật số một kinh thành, tràn đầy khí thế, đáng tiếc phối với người phụ nữ như Cố Tuyết Trâm.”

Đang nói, cửa phòng bao lại bị đẩy ra.

Mọi người bất giác nhìn sang.

Không ít người còn cho rằng là Phong Diệp Chương quay lại tính sổ, sau đó thấy không phải Phong Diệp Chương thì thở phào.

“Chào anh, anh tìm ai?”

Thấy Hứa Khiêm xa lạ, có người chủ động hỏi.

Hứa Khiếm lướt nhìn đám người, khóe miệng cười nhạt bước vào phòng bao tự giới thiệu: “Ngại quá, làm phiền mọi người vài phút, tổng giám đốc của chúng tôi phái tôi đến hỏi vài vấn đề, à, tổng giám đốc chúng tôi là Phong Diệp Chương, hi vọng mọi người có thể phối hợp với tôi.”

Mọi người nghe thấy lời này, mặt nhìn nhau.

“Phong tổng muốn hỏi gì?”

Họ không dám đắc tội Phong Diệp Chương, chỉ có thể phối hợp, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ.

Chỉ sợ Phong Diệp Chương vì Cố Tuyết Trâm mà tính sổ với họ.

Chính vào lúc mọi người đều bất an, Hứa Khiêm đặt câu hỏi.

“Tổng giám đốc chúng tôi muốn biết buổi tụ họp hôm nay là do ai tổ chức? Mợ chủ chúng tôi do ai dẫn tới?”

Mọi người nghe thấy câu hỏi này không nhịn được có chút kỳ quái.

Nhưng họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao không tìm họ tính sổ là đã tốt lắm rồi.

“Nói ra thì buổi tụ họp này là do cô út của Phong tổng tổ chức, nói là đã lâu không họp mặt, kêu chúng tôi cùng tới tụ tập.”

“Về phần mợ chủ của các anh, lúc chúng tôi tới thì cô ấy đã ở cùng cô Phong và cô Lục rồi, nghĩ hẳn là cùng họ tới.”

Mọi người mồm năm miệng mười trả lời, lại khiến Hứa Khiêm thu thập được không ít tin tức có ích.

Mà những tin tức này cũng khiến sắc mặt cậu ta khẽ thay đổi.

Chỉ vì những lời cậu ta nghe thấy, và lời cô năm nói với cậu ta trước đó khác biệt rất lớn.

“Quấy rầy mọi người rồi, mọi người tiếp tục đi.”

Cậu ta mặt lễ phép rời phòng bao, tiếp đó đi tới cạnh Phong Diệp Chương.

“Tổng giám đốc, đã hỏi rõ ràng rồi, chúng ta dường như đã oan uổng cho mợ chủ.”

Phong Diệp Chương nghe vậy, mặt trầm xuống.

“Chuyện thế nào?”

“Người bên trong nói cho em biết, buổi tụ họp này là do cô năm tổ chức, hơn nữa mợ chủ cũng là do cô năm và cô Lục dẫn tới.”

Hứa Khiêm cẩn thận trả lời: “Chúng ta có lẽ đã vu oan cho mợ chủ.”

Đương nhiên còn có một câu cậu ta không dám nói.

Chuyện này rõ ràng là do cô năm cố ý thiết kế, chỉ sợ là để nhắm vào mợ chủ.

Lại không biết dù cậu ta không nói, nhưng Phong Diệp Chương cũng có thể nghĩ tới, vì vậy mặt đen lại.

Kết hợp với lời nói khi rời đi của Cố Tuyết Trinh ban nãy, anh đã biết đây là kế sách của Phong Thùy Bích.

Về phần tại sao Phong Thùy Bích muốn làm vậy, trong lòng anh biết, sợ là xả giận thay cho Lục Kim Yến.

Dù sao lúc Lục Kim Yến ở nhà họ Phong, tình cảm với cô ta tốt nhất.

Nghĩ tới đây, anh nhớ tới tủi thân của Cố Tuyết Trinh lúc rời đi khi nãy, nhất thời trong lòng không biết là cảm giác gì.

Là anh vu oan cho cô, còn nói nhiều lời quá đáng như vậy.

Cũng khó trách cô lại tức giận muốn đánh mình.

Hứa Khiêm cũng biết tổng giám đốc của họ đã oan uổng cho mợ chủ, lúc này thấy sắc mặt khó coi của anh, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Phong Diệp Chương nghe vậy, liếc nhìn cậu ta.

“Cậu đi nói với chủ tịch Vương một tiếng, hợp tác đổi ngày khác lại bàn bạc, hôm nay tôi có việc, phải rời đi.”

Hứa Khiêm gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Cậu ta nhận lệnh xong, Phong Diệp Chương mím môi đi về phía cửa chính câu lạc bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play