Vệ Liễm từng phải bẻ hết kiêu ngạo, chịu nhục dưới quần kẻ khác, chỉ vì đòi một miếng cơm ăn.

___________________________

Tỉnh lại lần nữa, nắng sớm đã lên.

Vệ Liễm tối hôm qua giả vờ bất tỉnh. Sức quan sát của Tần vương rất nhạy cảm, y lại tỏ ra sợ hãi nữa sẽ lộ sơ hở, dứt khoát ngất xỉu luôn, được Tần vương bế một đường trở lại.

Hai người ngủ cùng một giường, đắp hai bộ đệm chăn riêng biệt. Vệ Liễm ban đầu còn âm thầm cảnh giác, song y phát sốt cũng không phải giả vờ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, dần dà liền thật sự ngủ say.

Sau đó vừa tỉnh lại liền đối diện với gương mặt Tần vương.

… Nói thật, mới sáng sớm, còn rất dọa người.

Vẻ ngoài Tần vương thật tuấn mỹ, ngũ quan không thể bắt bẻ. Lông mi thật dài, từng cọng rõ ràng. Mũi cao thẳng, môi nhạt màu lại mỏng, hình dáng vừa đẹp.

Vệ Liễm nhìn chăm chăm một lúc, Cơ Việt liền mở mắt, lộ ra một đôi mắt thật dễ nhìn.

Giọng nói hắn vì sáng sớm mới tỉnh còn khàn khàn, mắt phượng hơi xếch đầy tỉnh táo, “Bộ dạng cô có hợp ý ngươi?”

Vệ Liễm hết hồn.

Đến khi phản ứng kịp, lập tức giở chăn ra, quỳ lên cúi đầu trên giường, thanh âm mang vẻ khẩn trương, “Tần vương.”

Cơ Việt lười biếng chống người lên, tóc đen dài thả xuống, dáng vẻ thật hấp dẫn người.

Hắn thật hứng thú quan sát thanh niên đang quỳ lạy trước mặt, “Xem ra lúc này là tỉnh thật.”

Vệ Liễm thấp giọng, “Vệ Liễm đêm qua… Có mạo phạm chăng?”

Sao lại không có. Y ngày hôm qua kéo tay áo hắn không buông, ôm hắn gọi mẹ, còn lau hết nước mắt lên trên người hắn.

Tám trăm năm còn không có người nào dám làm vậy với hắn.

Cơ Việt không trả lời, trái lại đùa cợt bảo, “Mạo phạm thì chưa từng, ngươi hầu hạ cô rất khá.”

Dáng vẻ thanh niên khi tỉnh táo thật sự quá nghiêm chỉnh, hoàn toàn khác với nét mơ hồ đáng yêu tối hôm qua. Cơ Việt không khỏi nảy sinh chút hứng thú ác liệt, muốn đùa cho y đỏ mặt xem sao.

Trên mặt Vệ Liễm quả nhiên lộ ra vẻ mờ mịt.

… Hầu hạ?

Cơ Việt cong môi, “Ngươi đêm qua bệnh hơi nặng, đúng là không nhớ rõ. Trên long tháp này, cô đã lâm hạnh ngươi.”

Vệ Liễm, “…”

Chậc, nếu không phải y còn nhớ rõ ràng đêm qua rốt cuộc đã phát sinh những gì, thì suýt nữa đã tin thật.

Bản lĩnh trợn mắt nói mò của Tần vương thật sự là đứng đầu.

Tần vương thích diễn, Vệ Liễm cũng phối hợp luôn.

Vệ Liễm nháy mắt lộ vẻ khiếp sợ, hai gò má hơi ửng hồng, tỏ ra hơi luống cuống.

“Xấu hổ?” Cơ Việt đột nhiên chồm người tới, sợi tóc rơi trên mặt Vệ Liễm, hơi ngứa.

Vệ Liễm đột nhiên ngước mắt, trong mắt đầy hoảng loạn, muốn nói gì đó, “Ngài…”

Lại bị Tần vương nắm lấy cằm.

Cơ Việt nheo đôi mắt phượng hẹp dài, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt Vệ Liễm, khen ngợi, “Đúng là mỹ nhân.”

“Một mỹ nhân như ngươi, trời sinh nên được nhét vào hậu cung, nằm dưới thân nam nhân chịu sủng. Sở vương thật sự là coi ngọc sáng thành mắt cá, khiến ngươi ở trong vương cung Sở chịu long đong nhiều năm như vậy. Cô nếu là hắn, đã sớm nếm thử ngươi.” Lời nói tràn ngập ý nhục nhã từ trongg miệng Cơ Việt ngả ngớn nói ra, từng chữ đều là sỉ nhục.

Vệ Liễm nghĩ Cơ Việt nói cũng có chỗ hợp lý, mình quả thật là một mỹ nhân. Điểm này y hoàn toàn đồng ý.

Còn về những lời phía sau, y chẳng thèm để một chữ trong lòng.

Chuyện Sở vương dâm loạn, trong bảy nước đã không phải là bí mật. Sở vương háo sắc, đã từng còn cướp vợ của bề tôi, cướp vào hậu cung rồi lại quẳng như giày rách. Tiên vương từng có một vị Như phu nhân, vốn nên trở thành thái phi, Sở vương lại đại nghịch bất đạo phong làm phu nhân, chiếm lấy phi tử của phụ vương mình.

Huynh đệ tặng cơ thiếp cho nhau càng là chuyện thường thấy. Hiện giờ thịnh hành nam phong, có mấy người đại thần quý tộc chơi trò luyến đồng, chơi chán rồi thì chuyển tặng cho người khác. Sở vương từng nhận được một nam sủng trong tay đại thần, sủng hạnh rồi mới biết người này là đệ đệ của một cơ thiếp trong hậu cung. Tỷ đệ cùng hầu hạ một chồng, có thể coi là một câu chuyện tươi đẹp của vương thất.

Đủ loại quan hệ rắc rối phức tạp, chuyện ly kì hơn cũng có. Vệ Liễm thờ ơ trong vương cung nước Sở nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng thu hết trong đáy mắt, chỉ là không nói một lời.

Y gần như chưa từng gặp cái vị gọi là phụ vương kia, cũng vẫn chú ý giấu đi dung mạo của mình. Bằng không lấy tính tình không bằng cầm thú của Sở vương, sẽ ra tay luôn với con ruột mình cũng chưa biết chừng.

Nói đến cũng buồn cười, chỉ đến khi gần ngày đi sứ nước Tần, Sở vương mới chính thức gặp y một lần. Khi nhìn đến dáng vẻ tuyệt sắc của Vệ Liễm, trên mặt rõ ràng lướt qua vẻ hối hận cùng dâm tà.

Khiến trong mắt Vệ Liễm chứa đầy mỉa mai.

Quân vương hoa mắt ù tai đến mức này, Sở bại vào tay Tần, là chuyện đương nhiên.

_

Tần vương có ý dùng ngôn từ làm nhục y, lại không biết da mặt Vệ Liễm sớm đã dày như tường thành, nghe xong nội tâm chẳng hề gợn sóng, thậm chí có hơi muốn cười.

Song y vẫn phải diễn ra vẻ da mặt mỏng, nhẫn nhịn lại xấu hổ, “Tần vương…”

“Ngươi đã vào Tần, liền không còn là công tử Liễm nước Sở, mà là Vệ thị quân trong vương cung Tần ta.” Cơ Việt vuốt ve gò má y, “Nhớ kỹ thân phận của mình. Ngươi nên gọi cô là gì?”

Vệ Liễm đắng chát gọi, “… Bệ hạ.”

Cơ Việt buông tay, “Tốt.”

Vệ Liễm lại cúi đầu, “Vệ Liễm…”

“Ngươi không nên tự xưng như vậy.”

Vệ Liễm ngẩn ra.

Tự xưng? Tự xưng thế nào?

Dựa theo quy củ trong Tần cung, vương hậu và bốn phi ba phu nhân tự xưng là thiếp, cơ tự xưng là tỳ.

Thị quân cùng cấp với cơ thiếp.

Nhưng y là nam tử.

Chẳng lẽ phải tự xưng là nô sao?

Một tên công tử mang dòng máu vương tộc, lại lưu lạc đến mức làm nô?

Hàng mi dài của Vệ Liễm buông xuống, trông có chút yếu đuối.

Y rũ mắt để che đi một tia nguy hiểm trong đáy mắt.

Bất luận thế nào cũng không chịu nói ra một từ thấp hèn.

Vệ Liễm y co được dãn được, lại có một ranh giới cuối cùng. Y nguyện ý câu dẫn Tần vương, là vì muốn sống tốt hơn, nguyện nằm dưới hầu hạ người, vì dù sao bản thân mình cũng có thể thoải mái. Tính ra cũng không thiệt thòi.

Nhưng làm nô, y không muốn.

Huống hồ, nếu thật sự trăm bề nghe theo Tần vương, phỏng chừng Tần vương chẳng mấy chốc sẽ mất đi hứng thú đối với y.

Vệ Liễm cân nhắc trong chốc lát, kính cẩn nói, “Thần nhớ rõ.”

_

Y tự xưng là thần.

Cơ Việt “Ồ” một tiếng, âm cuối cao lên, “Cô vốn tưởng rằng, ngươi bình thường không thú vị bằng tối hôm qua. Là cô nghĩ sai rồi.”

“Vệ thị quân, ngươi thật là một người thú vị.” Cơ Việt không biết đang mỉa mai hay khen ngợi, “Gan dạ sáng suốt hơn người.”

Vệ Liễm nhẹ giọng, “Bệ hạ khen quá.”

Cơ Việt cười cười không nói, cũng không tính toán chuyện xưng hô của Vệ Liễm đã vượt quá giới hạn.

Hắn đứng dậy xuống khỏi giường, hai tay duỗi ngang, “Thay quần áo cho cô.”

Tần vương nên vào triều.

Vệ Liễm im lặng không lên tiếng xuống giường. Nghỉ ngơi một đêm, thân thể y vốn khỏe, lúc này đã không còn mệt mỏi.

Thân hình y gầy yếu, mà vóc người thì không chênh lệch bao nhiêu với Tần vương, ngoan ngoãn làm theo, tránh khỏi đối diện với Tần vương.

Triều phục rất nặng, động tác của Vệ Liễm trúc trắc, khó tránh khỏi vài lần va chạm.

“Chưa từng hầu hạ người?” Cơ Việt nhướng mày.

Vệ Liễm khẽ lắc đầu, “Chưa từng.”

Y là công tử một nước, mặc dù là thời điểm còn bị bắt nạt vô cùng tàn nhẫn, cũng không có ai dám bắt y hầu hạ thay quần áo.

Đám hoạn quan tâm lý vặn vẹo, cả gan làm loạn nhưng cũng nhát gan nhu nhược, dám đạp y ngã vào nước bùn, cũng không dám thật sự tùy ý sai khiến y.

Y đang cúi đầu cột vạt áo cho Tần vương, Tần vương bỗng nhiên nắm lấy tay y, “Đôi tay này của Vệ lang thật là xinh đẹp.”

Hai chữ “Vệ lang”, suýt nữa khiến Vệ Liễm nổi da gà đầy người.

Vệ Liễm muốn rút tay về, Tần vương lại nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay y, hỏi tiếp, “Chỉ là tại sao lại có vết chai?”

Vệ Liễm khựng lại, nhẹ giọng nói, “Thần tuy là công tử, song lúc ở trong vương cung nước Sở thì sống cũng không tốt. Lúc đó thường giúp thái giám trong cung làm việc để đổi lấy thức ăn và ngân lượng… Những vết chai này là mài ra do làm việc khi đó.”

Y nói nửa thật nửa giả.

Y quả thật đã từng gian nan như vậy, thậm chí còn thê thảm hơn những gì y nói.

Y sống gian nan đến mức làm việc thay thái giám, da thịt không thể nào non mịn như đám con em quý tộc.

Khi đó lòng bàn tay đứa nhỏ còn non nớt, đã thường xuyên bị mài đến rách da, máu chảy đầm đìa, cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng. Đám người thấp hèn như bùn này lấy việc làm nhục công tử cao quý làm vui, buộc y tự xưng là nô, ép y cúi đầu quỳ xuống.

Vệ Liễm từng phải bẻ hết kiêu ngạo, chịu nhục dưới quần kẻ khác, chỉ vì đòi một miếng cơm ăn.

Để sống sót.

Chỉ có đi tới nơi tối nhất hiểm nhất, mới có thể luyện ra tâm cảnh cứng nhất dẻo nhất.

Sau đó… Đôi tay này cầm kiếm.

Thân kiếm nhuốm máu, giết hết những kẻ ngày xưa bắt nạt y.

Những người đó chết lặng yên không một tiếng động, không một người biết là do y gây nên.

Người đời đều nói, Tần Sưởng vương, bạo tàn độc ác, nụ cười giấu dao, giết người không chớp mắt.

Lại không biết, công tử Liễm, ôn hòa như ngọc, quân tử đoan trang ——

Cũng giết người như ngóe.

_______________________

Lén phén chém chồng luôn chứ chẳng chơi:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play