“Trường Thọ, ngươi nói ta trông đẹp mắt như vậy, xác suất được Tần vương sủng có lớn không?”
______________________________
Tần Sưởng vương năm thứ mười hai, mùa đông.
Tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ.
Không khí tràn ngập hơi lạnh, khắp đường đi lối lại trong cung, cung nhân mặc những bộ trang phục dày nặng đang quét tuyết, thỉnh thoảng xoa xoa hai lòng bàn tay, trong miệng phả ra từng đám khói trắng.
Băng tuyết đè những nhành mai mới nở hoa cong oằn xuống, kết thành một tầng băng dày.
Trong phòng cũng chẳng ấm áp gì mấy, than trong bếp lò đã bị đốt sạch. Hơi lạnh thấm vào kẽ xương, khiến người cóng đến mức tay chân cứng ngắc.
Thanh niên khoác áo lông cừu trắng như tuyết ngồi bên cửa sổ, cốc trà vốn còn nóng trong tay cũng bị gió tuyết thổi vào phòng làm lạnh ngắt. Ngón tay thon dài ngọc ngà, khớp xương rõ ràng, hết sức dễ nhìn.
Trường Thọ dè dặt đi tới, “Công tử, bên ngoài trời lạnh, cho nô đóng cửa sổ đi thôi.”
Thanh niên nghe vậy, xoay đầu lại, để lộ gương mặt đoan chính xinh đẹp tuyệt trần, mặt mày tuyệt diễm.
Coi như là công chúa Trọng Hoa của nước Yến được tôn làm đệ nhất mỹ nhân của bảy nước, nhìn thấy y chỉ sợ là cũng tự ti mặc cảm. Sắc đẹp khuynh thành, mà rốt cuộc vẫn chẳng bì được dung mạo một người nam tử.
Vệ Liễm mỉm cười, “Mở cửa sổ, tạ còn có thể nhìn thấy gió tuyết ở cố hương. Đóng cửa rồi, thì chẳng thể thấy gì được nữa.”
Thanh âm của y nhẹ nhàng, trong veo như ngọc, nét mặt chứa ba phần ý cười. Cho dù ai nhìn thấy đều cảm thấy đây chỉ là một quý công tử thản nhiên ngắm tuyết, trong sáng vô tư.
Trường Thọ nghe lại cảm thấy mũi xót xót, suýt nữa rơi nước mắt.
Nước Sở nhiều tuyết. Công tử đây là nhớ nhà.
Thế nhưng bây giờ làm con tin ở nước Tần, công tử e rằng cả đời này… Cũng chẳng thể quay về được nữa.
Công tử bây giờ mới mười chín, những năm tháng còn lại của cuộc đời lại đều phải bỏ phí ở dị quốc.
Trường Thọ lấy ngón tay lau khóe mắt, lời nói ra cũng đã nghẹn ngào, “Công tử cần phải giữ gìn thân thể, nếu để nhiễm phong hàn, chỉ sợ…”
Chỉ sợ người Tần ngay cả một người khám bệnh cũng không mời đến cho công tử.
Công tử là vương thất nước Sở, lại rơi xuống đến tình cảnh như thế này.
_
Thiên hạ hiện nay phân làm bảy phần, Tần, Sở, Yến, Lỗ, Lương, Trần, Hạ, mỗi bên cát cứ một phương, đều tự xưng là vương.
Tần Sưởng vương Cơ Việt bảy tuổi lên ngôi, cho đến nay đã có mười hai năm. Đó là một kẻ dũng mãnh thiện chiến lại giỏi bày mưu tính kế, lấy bạo ngược tàn độc làm tiếng. Trị vì mười hai năm, phát động chín cuộc chiến tranh, chiếm đoạt vô số tòa thành trì, khiến năm nước thần phục, hàng năm tiến cống.
Nước Hạ nhỏ yếu nhất, cách diệt quốc chỉ còn một bước.
Nước Sở cũng là cường quốc, xung đột vũ trang với Tần nhiều, năm nước khác đã quy hàng, duy chỉ còn nước Sở cố chống đến bây giờ.
Chẳng may lúc này trận chiến ở dãy núi Yến thua thảm, Tần liên tiếp phá ba đạo phòng tuyến lớn. Mắt thấy có nguy cơ mất nước, nước Sở liền đưa công tử Liễm đến nước Tần làm con tin, lại hứa hẹn cống vàng bạc châu báu, tiền tài ngựa quý, tỏ vẻ thần phục.
Nói là làm con tin, thật ra chính là đi chịu chết. Tần Sở giao chiến nhiều, hai bên đều hận thấu xương đối phương. Một công tử nước Sở đi đến nước Tần, chẳng khác nào dê vào miệng cọp, cho dù lập tức bị treo cổ xé xác, cũng là chuyện bình thường.
Y là đứa con mà nước Sở vứt bỏ.
Mẹ ruột của Vệ Liễm chỉ là một người cung nữ, sinh hạ một mình y. Y tuy rằng có danh công tử, lại cũng nếm hết lòng người ấm lạnh. Đối với vận mệnh của mình, y hiểu rõ từ lâu.
Sứ thần nước Sở vào kinh, nhưng chưa được Tần vương tiếp kiến, chỉ nhận được một câu truyền lời, “Công tử Liễm ở lại, những người còn lại dẹp đường về nước. Cô không muốn gặp.”
Cứ như vậy, sứ thần nước Sở rời đi, Vệ Liễm bị giữ lại. Cùng ở lại với y, chỉ có Trường Sinh, Trường Thọ – hai người nội thị từ nhỏ phụng dưỡng bên cạnh.
Vệ Liễm đợi hai ngày ở dịch quán, cũng không đợi được một lệnh truyền gặp nào.
Y thật ra vẫn còn bình thản ung dung, Trường Sinh và Trường Thọ cũng đã vội đến cuống cuồng. Trường Sinh thậm chí còn nói, “Công tử, chúng ta trốn đi thôi.”
Hai người tâm phúc bên cạnh y đây, Trường Thọ tay chân lanh lẹ, nói chuyện dễ nghe, thường ngày phụ trách bưng trà rót nước, hầu hạ theo người, Vệ Liễm thường xuyên trêu ghẹo hắn, coi như thân cận hơn. Trường Sinh võ nghệ cao cường, không quen nói cười, đối xử với Vệ Liễm cung kính, không có nửa phần vượt quy củ, cũng là người Vệ Liễm chân chính có thể yên tâm giao phó việc lớn.
Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có Trường Sinh biết được, công tử Liễm thanh tú yếu đuối, thật ra võ nghệ còn cao hơn hắn. Muốn chạy khỏi nước Tần, không phải không thể.
“Trốn?” Vệ Liễm lơ đãng cầm kéo tỉa cành hoa, “Ta có thể chạy trốn đi đâu?”
“Thiên hạ to lớn, chỉ cần ra khỏi Vĩnh Bình, công tử đi đâu mà không tiêu dao tự tại? Lấy bản lĩnh của công tử, nhất định không đến mức bó tay chịu trói!”
“Trong thiên hạ, không nơi nào không là đất của vua.” Vệ Liễm cắt tỉa cành hoa thành một hình dáng đẹp mắt, hài lòng buông kéo, “Cho dù ta có thể chạy khỏi Vĩnh Bình, cũng trốn không thoát khỏi nước Tần. Chạy khỏi nước Tần, chỉ cần Tần vương hắn ra lệnh một tiếng, sáu cái thủ đô sẽ giúp đỡ bắt lấy ta tên tội nhân này, ngay cả nước mẹ của ta cũng không khác. Một là công tử Liễm một thân một mình, một là Tần vương cầm binh trăm vạn. Trường Sinh, bọn họ biết nên lấy lòng ai.”
Trường Sinh nghe xong, trong lòng dấy lên một cảm giác bất lực, “Nhưng công tử… Ngài không trốn thì chỉ có một cửa chết… Tần vương mấy ngày nay không có động tĩnh, ai biết ngày mai có thể lập tức truyền chỉ, mang ngài đi xử tử, lấy đó dẹp yên phẫn nộ của người Tần đối với người Sở hay không?”
Vệ Liễm nói nhẹ như mây gió, “Vậy thì ta chết thôi.”
Trường Sinh ngẩn ra, “Ngài nói gì cơ?”
“Hoặc lăng trì, hoặc là ngũ xe phanh thây, có lẽ Tần vương hắn còn từ bi ban cho ta một ly rượu độc.” Vệ Liễm giương mắt cười nói, “Dù sao đi nữa cũng là chết, sợ gì chứ?”
Trường Sinh buông mí mắt, “Công tử rõ ràng… Không phải kiểu người ngồi chờ chết.”
“Trường Sinh.” Vệ Liễm mỉm cười, “Ta có thể trốn chứ. Nhưng nếu ta chạy trốn, nước Sở làm sao bây giờ?”
Trường Sinh buồn bực nói, “Nước Sở bỏ rơi ngài, ngài hà tất nhớ mãi!”
“Ta không lưu luyến gì. Vương cung nước Sở cũng giống như nước Tần, chẳng hề ấm áp.” Vệ Liễm nhẹ nhàng lắc đầu, “Nước Sở đưa ta tới đây, là vì đình chiến. Ta nếu chạy trốn, Tần vương nổi giận, lần thứ hai phát động chiến tranh, người chết sẽ là ngàn vạn tướng sĩ và con dân nước Sở. Ta dùng một cái mạng đổi lấy ngàn vạn tính mạng của bọn họ, đáng giá.”
Trường Sinh nghẹn họng không trả lời được. Một lúc lâu, hai đầu gối quỳ xuống đất, làm một đại lễ theo tập tục nước Sở với y.
Vệ Liễm bật cười, “Ta đây còn chưa chết, ngươi làm một bộ tiễn đưa như vầy là muốn làm gì? Sự tình còn chưa chắc sẽ đến trường hợp xấu nhất.”
—— Ngày thứ ba, ý chỉ của Tần vương truyền đến, cũng không phải là xử tử, mà là… Phong Vệ Liễm làm thị quân, vào cung bầu bạn.
Thị quân… tức là hầu hạ, hầu hạ cái gì chứ?
Tần vương năm nay hai mươi mốt, vì mấy năm liên tục chinh chiến, vội vàng mở mang bờ cõi, hậu cung thùng rỗng kêu to. Không chỉ chưa từng sắc phong vương hậu, ngay cả cơ thiếp còn chưa nạp.
Một lần đầu tiên nạp người… Lại nạp một nam nhân.
Thứ bậc trong hậu cung, dưới vương hậu, có bốn phi, ba phu nhân, cơ thiếp vô số. Thị quân tính là gì? Không danh không phận, cùng cấp với cơ thiếp.
Một tên thị thiếp.
Đây tuyệt đối là nhục nhã —— dù là công tử nước Sở thì thế nào, tới nước Tần, cũng chỉ có thể làm một tên nam sủng, một món đồ chơi.
Các đại thần nước Tần hiển nhiên đều nghĩ vậy, cho nên không hề dị nghị phản đối việc bệ hạ phong một nam nhân vào hậu cung, thậm chí còn vỗ tay tỏ vẻ vui mừng. Giết người trước giết tâm, khiến một nam tử phải nằm xuống như đàn bà, còn thống khổ hơn giết người.
Bệ hạ quả thực anh minh.
Trường Sinh Trường Thọ vừa nghe được tin cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang. Trường Thọ lúc này hai mắt đã đỏ, “Công tử, Tần Vương khinh người quá đáng, lại dám làm nhục ngài như vậy!”
Vệ Liễm nói, “Này không phải tốt sao? Chí ít giữ được mạng rồi.”
Trường Thọ khóc ròng, “Sống tạm bợ như thế, còn không bằng chết cho rồi!”
Vệ Liễm, “… Ngươi đừng như vậy, ta còn muốn sống.”
Vệ Liễm vẫn theo vào cung.
Người người trong cung đều biết hiểu bệ hạ phong cho vị này làm thị quân, không phải ân sủng mà là nhục nhã, đối đãi với y tất nhiên cũng không cho thái độ tốt lành gì. Chờ liên tiếp nửa tháng bệ hạ cũng không triệu hạnh, mọi người càng vững tin địa vị của Vệ Liễm chẳng là gì.
Không người điều động cung nhân hầu hạ, Vệ Liễm và Trường Sinh Trường Thọ ba người ở cũng thanh nhàn dễ chịu. Cơm canh đưa tới qua loa, mà chỉ cần không lạnh không thiu, cũng miễn cưỡng nuốt được. Chỉ là chống chịu mùa đông thật gian nan.
Mùa đông lạnh lẽo, lượng than lửa chia về trong cung của Vệ Liễm còn không bằng cung nữ, cũng không có đệm chăn dày, chỉ có một tấm chăn mỏng. Nếu không nhờ bản thân Vệ Liễm có võ công, nam tử bình thường thật đúng là chịu không nổi ngày đông giá rét.
Trường Thọ đi Phủ Nội Vụ lãnh chăn, bị chế nhạo đuổi ra.
Mỗi ngày đều thật gian nan.
“Công tử, trà nguội rồi, nô đi đổi một ấm khác.” Trường Thọ mới mười tám, lại luôn lo trước lo sau. Lá trà đưa đến Thanh Trúc Các hạ đẳng thấp kém, cũng không dùng để uống, nấu một bình trà nóng là để cầm ấm tay mà thôi.
Vệ Liễm liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt đọng lại, “Tay ngươi bị sao vậy?”
Trường Thọ cuống quít rụt tay vào trong tay áo, lại bị Vệ Liễm đè chặt cổ tay.
Mười ngón sưng tấy, nứt da vỡ toạt.
Vệ Liễm và Trường Sinh có võ công trong người, không sợ ngày đông lạnh. Trường Thọ lại không chịu nổi.
Trường Thọ vội la lên, “Công tử, không sao…”
“Chỗ ta còn ít thuốc mỡ.” Đôi mắt Vệ Liễm hơi rũ, “Ô tủ thứ ba ở đầu giường, ngươi lấy dùng đi.”
Trường Thọ lắc đầu liên tục, “Không được, công tử, thuốc mỡ kia ngài giữ lại để mình dùng đi. Đám người bên Thái y Viện kia mặc kệ chúng ta, thuốc mỡ dùng bao nhiêu lại ít đi bấy nhiêu, không thể lãng phí trên người nô.”
“Lắm lời, đây là lệnh của ta.” Vệ Liễm không cho phản đối, “Nhanh đi.”
Trường Thọ che miệng, bộ dạng muốn khóc mà không dám, thi lễ một cái rồi đi vào buồng trong lấy thuốc.
Vệ Liễm ngẩn người nhìn bình trà nguội lạnh một lúc lâu.
Sau đó đứng dậy đóng cửa sổ.
Bên trong phòng thoáng ấm lên đôi chút.
Trường Thọ đi ra, thấy cửa sổ đóng, trong lòng rất cảm động.
Công tử đang săn sóc hắn không chịu lạnh nổi đây.
Mặc dù chút độ ấm này trong tiết trời đông rét chẳng là gì, trong phòng vẫn lạnh thấu xương.
Trường Thọ lại cảm thấy cả trái tim đều ấm áp.
_
Bữa tối theo thường lệ ba người cùng nhau ăn.
Đang ở dị quốc, tình cảnh gian nan, Vệ Liễm cũng không xem trọng chủ tớ phân biệt, trực tiếp bắt hai người ngồi cùng bàn ăn. Trường Sinh Trường Thọ ban đầu còn có chút dè dặt, thời gian dài cũng dần thoải mái.
Tình cảnh bọn họ hiện tại, đồ ăn tất nhiên không thể có người chuyên đưa tới, phải tự mình đi lấy. Trước đây toàn lấy được màn thầu mì lạnh, Vệ Liễm không kén chọn, ăn uống coi như thoải mái.
Hôm nay Trường Thọ lại đỏ mắt trở về.
“Ngươi sao lại khóc?” Trường Sinh nhíu mày, “Có phải đám người Ngự Thiện Phòng bắt nạt ngươi không?”
“Bọn họ nói ta đến chậm, chỉ còn những thứ này… Rõ ràng là ta đến sớm nhất!” Trường Thọ khổ sở nói, “Thứ này làm sao có thể đưa công tử ăn được chứ!”
Trường Sinh mở hộp thức ăn ra xem, lập tức bị mùi thiu xông tới mức đậy ngay hộp lại.
… Cơm này rốt cuộc để mấy đêm rồi?
Người Tần lại khi dễ công tử táo tợn hơn, ngay cả cơm nước đều càng ngày càng qua quýt.
“Nực cười!” Trường Sinh cắn răng, “Ta đi tìm bọn họ ——?”
“Tìm ai?” Vệ Liễm từ trong nhà đi ra, thấy hai người cận thị đứng ở cửa.
Trường Sinh Trường Thọ nhất thời nghẹn lời.
Vệ Liễm nhìn hộp đựng thức ăn, vừa mở ra, chỉ thấy cơm thừa canh cặn khó coi, còn có mùi thiu xộc vào mũi.
Y không đổi sắc mặt đậy nắp lại, giọng nói lạnh lùng, “Không ăn.”
Trường Thọ khóc không ra nước mắt, “Thế nhưng công tử, bọn họ nếu mỗi ngày đều làm vậy, chúng ta cũng không thể mỗi này không ăn cơm.”
Vệ Liễm khẽ thở dài, “Bọn họ dám khinh thường như thế, chẳng qua là do ta không được sủng.”
“Ta quá biết điều rồi. Vào cung nửa tháng, còn chưa biết dáng dấp Tần vương ra sao. Tiếp tục như vậy không được.” Vệ Liễm thấp giọng lầm bầm, đột nhiên nói, “Trường Thọ, ngươi nói ta trông đẹp mắt như vậy, xác suất được Tần vương sủng có lớn không?”
Trường Thọ, “…”
Trường Thọ gào khóc, “Công tử ngài không thể tạm nhân nhượng vì lợi ích mà đem thân cho Tần vương được!”
Trường Sinh cũng đang một bộ kiềm chế tột cùng.
Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục. Công tử là huyết mạch vương tộc, sao có thể…
“Ta không oan ức gì nha.” Vệ Liễm lười biếng xoay người, “Người người đều muốn sống ngày sung sướng, ta cũng muốn.”
“Làm người thì luôn muốn được chết một cách thoải mái, sống một cách sung suống. Ta không muốn chịu đựng uất ức như vầy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT