“Phụ vương, ngươi nghĩ cho kỹ. Ta chết, ngươi còn định đưa đứa con nào lên giường Tần vương?”
_____________________________
Cơ Việt rũ mắt nhìn thanh niên ngoan ngoãn. Hắn đã điều tra Vệ Liễm, tất nhiên biết những ngày ở trong vương cung nước Sở Vệ Liễm sống như thế nào.
Nhưng hắn cũng sẽ không ngây thơ mà tin tưởng.
Đều là kẻ sống sót trong những trận đấu đá của vương thất, tâm tư của Cơ Việt sâu không lường được.
Mỗi người đều có phương thức tự bảo vệ bản thân. Có người hành sự bạo ngược khiến kẻ khác sợ hãi, có người lấy ôn hòa làm mặt nạ ngụy trang chính mình.
Thật ra dưới lớp da bên ngoài không có gì khác nhau.
Đều là những kẻ thông minh, lòng dạ lại ác độc.
_
“Nước Sở sao có thể đối đãi ngươi như thế?” Cơ Việt thương tiếc vuốt ve gương mặt hiền hòa của y, dọc theo viền mặt chậm rãi lướt xuống, “Mỹ nhân như ngươi, hẳn là nên được người nâng trong lòng bàn tay.”
Tay của Cơ Việt thon dài đẹp đẽ, không khác gì tay của kẻ sĩ vũ văn lộng mặc. Chỉ có Vệ Liễm bị chạm vào mới có thể cảm nhận được một chút thô ráp trong lòng bàn tay hắn.
Đó là đôi tay đã kéo cung, đã cầm kiếm, đã giết người.
Hơi thở của Vệ Liễm ngưng lại, thân thể theo bản năng cảnh giác cao độ.
Cái tay kia dịu dàng vuốt ve y, tựa như yêu thương dành cho tình nhân. Mãi khi lướt qua cần cổ mảnh khảnh của Vệ Liễm, năm ngón khép lại, sau đó bóp mạnh cổ họng y!
… Cái gọi là nâng trong lòng bàn tay, vốn chính là nâng thế này đây.
Người bình thường thật đúng là hưởng thụ không nổi.
“Ách!” Vệ Liễm chỉ kịp kêu một tiếng ngắn ngủi, liền bị Cơ Việt bóp lấy cổ họng, năm ngón tay bỗng siết chặt.
—— Nháy mắt đó, Vệ Liễm đã nghĩ đến ít nhất ba phương pháp phản kích.
Nhưng y không làm gì cả, cắn răng kiềm chế bản năng phản ứng, bỏ mặc.
Tùy ý cho Tần vương thử.
Y là công tử Liễm tay trói gà không chặt.
Không phải Vệ Liễm võ công cao cường.
Vệ Liễm mỗi một phút đều luôn nhớ kỹ chuyện này.
Lòng nghi ngờ của Tần vương rất nặng, sẽ không vì đôi câu vài lời mà tin y. Y phải dùng phương thức như vậy để giảm bớt lòng nghi ngờ của Tần vương.
Đầu óc Vệ Liễm còn cực kì tỉnh táo để phân tích, mà sắc mặt đã từ từ tái nhợt.
Y giãy dụa nắm lấy cổ tay Cơ Việt, trong mắt chứa một tia mờ mịt không hiểu, gian nan hỏi, “Thần… Làm sai chỗ nào?”
Cơ Việt mỉm cười, “Cô muốn giết ngươi thì giết thôi, còn cần lý do sao?”
Bạo quân giết người, cần lý do sao?
Không cần.
Đêm qua đối xử với y dịu dàng lưu luyến, sáng nay cũng có thể trở mặt vô tình.
… Hắn thậm chí không cần trở mặt. Chẳng qua là cười cười đối tốt với y, cười cười đưa y đi chết.
Đây mới là Tần vương Cơ Việt.
_
Đồng hồ cát vẫn chảy, thời gian từ từ trôi qua, tay của Cơ Việt vẫn chưa từng buông ra, tựa hồ thật sự muốn giết Vệ Liễm.
Vệ Liễm nhiều lần muốn dứt khoát vặn gãy cổ tay Cơ Việt, mà đều bị y nhịn xuống hết, chỉ là ánh mắt từ từ trở nên thê thảm và tuyệt vọng.
Một trận đấu không tiếng động.
Ngay lúc Vệ Liễm thật sự cho rằng mình sẽ chết trong tay Cơ Việt, một gã cung nhân đột nhiên tiến vào, “Bệ hạ, nên vào triều… A!” Cung nhân vừa thấy cảnh tượng trước mắt, sợ đến khẽ kêu một tiếng, lại không dám kêu lớn, chỉ đành nơm nớp lo sợ cúi đầu.
Cơ Việt liếc cung nhân một cái, đột nhiên buông lỏng tay, ném Vệ Liễm xuống đất.
Vệ Liễm lập tức nằm trên mặt đất ho khan, hít thở từng hơi, dấu tay in hằn trên cổ.
“Khụ khụ…” Thanh niên áo trắng ngã xuống đất, chưa hết sợ hãi vỗ vỗ ngực, tóc đen xõa trên đất, lộ vẻ động lòng người. Ngay cả cung nhân nghe thấy đều lộ vẻ không đành.
“Mỹ nhân như ngươi không nhiều lắm, cô không nỡ giết ngươi.” Cơ Việt nửa ngồi xổm trước mặt y, khẽ thở dài, “Thế nhưng cô cũng không giữ tai họa ngầm bên cạnh.”
Vệ Liễm cúi đầu thở gấp, hơi thở yếu ớt, “Bệ hạ muốn thế nào mới bằng lòng tin thần?”
Cơ Việt đổ ra một viên thuốc từ một bình ngọc nhỏ, “Ngươi ăn cái này, cô sẽ tin.”
“Yên tâm, độc này không chết ngay được.” Cơ Việt thản nhiên nói, “Đây là độc dược mà vương thất dùng để khống chế ám vệ, chỉ cần định kì uống thuốc giải, liền bình yên vô sự. Mà thuốc giải này chỉ có mình cô có. Nếu cô chết, ngươi sẽ chết còn đau đớn hơn cô.”
“Ngươi phải biết thiên hạ này kẻ muốn lấy mạng cô nhiều vô số kể. Cô phải chơi thủ đoạn này, mới dám cho phép người khác đến gần.” Mắt phượng Cơ Việt khẽ nhếch, lơ đãng lộ một chút ngoan lệ, “Cô chỉ tin mạng người, không tin lòng người.”
Vệ Liễm buông mắt, nhận lấy thuốc không chút do dự ăn ngay.
Cơ Việt thấy y ăn rồi, rốt cuộc trong mắt đã lộ vẻ hài lòng.
“Tốt.” Cơ Việt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống y, “Đêm qua ngươi bệnh nặng, cô vẫn chưa chạm vào ngươi. Ngọc Dung Cao để trên đầu giường, còn lại một ít, dùng nó thoa lên cổ ngươi là được. Cô hạ triều về đây không muốn lại nhìn thấy dấu vết trên cổ ngươi.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi. Cung nhân vội vàng đuổi theo, cuối cùng còn lén nhìn sang hướng Vệ Liễm, trong lòng rất kinh ngạc.
Lý công công hầu hạ bệ hạ hôm qua lãnh ba mươi roi, lúc này còn nằm trên giường không dậy nổi, hôm nay mới đổi thành hắn làm nhiệm vụ. Ai ngờ lại nhìn thấy bệ hạ muốn bóp chết tươi vị Vệ thị quân vừa mới bế trở về hôm qua…
Thiên tử giận dữ, thây trải trăm vạn. Cung nhân sợ đầu mình cũng rơi xuống đất, chẳng ngờ Vệ thị quân nháy mắt liền lấy lòng được bệ hạ. Thủ đoạn bực này, quả thật rất cao.
Đương nhiên, cung nhân đứng cách khá xa, không rõ lắm tình huống là chuyện gì xảy ra. Nếu biết được Vệ Liễm dùng điều kiện bị người nắm trong tay dài lâu để đổi lấy bình an trước mắt, chỉ sợ sẽ không cảm thấy y may mắn bao nhiêu.
_
Tần vương và cung nhân đi rồi, Vệ Liễm lại ngồi trên mặt đất một lát, xác định trong tẩm điện không còn bất kỳ người nào, kể cả ám vệ ẩn trong bóng tối, mới mặt không thay đổi đứng dậy.
Y ngồi trở lại trên giường, lấy chút thuốc mỡ thoa lên vết hồng trên cổ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mỉa mai.
Tần vương quả thật rất đa nghi. Vệ Liễm ghét nhất bị người nắm trong tay, bây giờ còn liên lụy cả tự do sau này, thực sự khó chịu muốn chết.
Hiệu quả của Ngọc Dung Cao vô cùng tốt, vết thương trên cổ Vệ Liễm từng chút từng chút phai nhạt đi, sát ý trong lòng thì lại từng chút từng chút nồng nặc.
Y vốn cũng không có ý định ám sát Tần vương.
Trên thực tế, trước khi đi đến nước Tần, khi Sở vương triệu kiến y, đã từng đưa ra yêu cầu này.
_
Một lần cuối cùng Vệ Liễm nhìn thấy Sở vương, cũng là lần đầu tiên trong trí nhớ nhìn thấy phụ thân.
Còn quá khứ khi nhỏ, y thật sự không nhớ rõ.
Cũng đâu phải người quan trọng gì.
Sở vương hiển nhiên cũng chưa từng quan tâm đứa con đứng hàng thứ bảy này, nhìn thấy Vệ Liễm thì kinh ngạc vô cùng. Công tử vương thất mỗi người đều có vẻ ngoài phi phàm, mà Vệ Liễm lại càng thêm xuất chúng. Y không chỉ có dung mạo đẹp đẽ, chỉ bằng vào một thân phong thái như ngọc như ngà, đã ăn đứt toàn bộ Lương thành.
Đáng tiếc hối hận thì đã muộn, công tử Liễm cần phải đưa đi sứ nước Tần. Sở vương dù tiếc nuối, cũng còn muốn nghiền ép cho hết một chút giá trị cuối cùng của Vệ Liễm.
“Cô muốn con, đi ám sát Tần vương.” Sở vương ra lệnh.
Vệ Liễm chỉ nói, “Nhi thần không biết võ công, làm sao ám sát được?”
Thật ra y biết võ, đồng thời còn không kém, nhưng chuyện này Sở vương không biết.
“Con ta có dung mạo bực này, chỉ cần lúc trên giường câu dẫn Tần vương, còn sợ không tìm được cơ hội ra tay sao?” Sở vương nói như chuyện đương nhiên, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, từ xưa đến nay đều là vậy.”
Vệ Liễm bình tĩnh nói, “Thế nhưng phụ vương, nhi thần sẽ chết.”
Chưa nói đến chuyện y có giết được hay không. Một khi ra tay, thành công, y chạy không thoát khỏi quân Tần bao vây. Thất bại, y còn không biết sẽ bị Tần vương dùng loại cực hình nào để xử tử.
Sở vương căn bản không từng lo cho sống chết của y.
Sở vương ra vẻ bi thương nhìn y, “Liễm Nhi, con vì nước vong thân, toàn bộ Đại Sở sẽ ghi nhớ con.”
Vệ Liễm bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau, rốt cuộc cong môi cười giễu cợt, “Phụ vương thật sự là khảy một bàn tính hay. Đáng tiếc, Tần vương không phải ngươi, sẽ không chết trên người nam nhân hoặc nữ nhân.”
Sắc mặt Sở vương chấn động, giận tím mặt, “Láo xược!”
Vệ Liễm châm chọc càng dữ, “Tổ tiên mấy đời dốc lòng xây dựng, mới có nước Sở hùng mạnh hôm nay. Mà ngươi ngu ngốc háo sắc, xa hiền tài thân nịnh thần, kiêng kị Hộ quốc tướng quân công cao chấn chủ liền tru diệt cả nhà trung lương. Khiến khi hai nước giao chiến nước Sở không có người trấn, bị người đánh tới cửa nhà, ngươi cũng chỉ nghĩ đến chuyện đưa con trai lên giường người ta dùng mỹ nhân kế. Vệ Bang, vì nước vì nhà ngươi đều không hề có công tích, cũng còn xứng đảm nhiệm cái ghế đứng đầu một nước hay sao?”
Sở vương tức giận đến đến run người, “Thằng con bất hiếu! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của cô! Người đâu, mang tên súc sinh này xuống ——”
“Chém đầu hay là lăng trì?” Vệ Liễm không sợ còn cười, “Phụ vương, ngươi nghĩ cho kỹ. Ta chết, ngươi còn định đưa đứa con nào lên giường Tần vương?”
Sở vương, “…”
Sau đó, Vệ Liễm bị đưa tới nước Tần làm con tin. Y vốn đã chuẩn bị tâm lý hi sinh cho đất nước, không phải vì đám vương thất thối nát, mà vì để thiên hạ tạm thời thái bình.
Y cũng không nghĩ tới chuyện giết Tần vương.
Tần vương tàn bạo, lại có quan hệ gì với y đâu? Chí ít mỗi quyết sách chính trị Tần vương đưa ra đều lợi nước lợi dân. Vệ Liễm đi tới nước Tần, một đường đều thấy quận huyện nước Tần phồn vinh, giàu có và đông đúc, dân chúng an cư lạc nghiệp, ca ngợi Tần vương là minh quân.
Hắn là Diêm La của sáu nước, cũng là thần minh của nước Tần.
Nếu tình thế thiên hạ là phân lâu tất hợp, để Tần vương đảm nhiệm vị trí đứng đầu này thì có làm sao.
Vệ Liễm tương đối lý trí.
… Chỉ là, sau khi y mới tiếp xúc Tần vương còn chưa vượt quá mười hai canh giờ, đã vừa bị phạt quỳ, vừa bị bóp cổ, còn bị đút độc dược.