Phó Thần bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Hai hình ảnh chờ vờn trong đầu hắn. Một là lời dặn của Thiệu Di Nhiên trước lúc chết, muốn hắn hản sống thật tốt dù có chuyện gì xảy ra. Còn một là nụ hôn nhẹ như lông vũ ở Cảnh Dương cung.

Hắn còn chưa chết được.......

Còn một người hắn không nỡ bỏ. Chính là người kia.....

Hắn muốn bảo vệ đất nước này, bảo vệ nam nhân đó, giúp ý đạt được những gì y mong ước.

Nếu là trước khi mất trí nhớ, Phó Thần sẽ không có ý chí cầu sinh mãnh liệt như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn đã bị một nam nhân ngoan cố nhất trên đời xen vào cuộc sống. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi vợ con chết đi, hắn muốn dùng hết sức mình để bảo vệ một người, muốn yêu thêm lần nữa.

Hắn muốn biến chút rung động hiện giờ thành tình yêu để đáp lại người kia. Nếu đó là điều y khao khát, sao hắn không thử một chút?

Hắn vẫn muốn gặp lại Thiệu Hoa Trì lần nữa!

A Tứ ca, Lý Ngộ lại làm huynh thất vọng rồi.

Bảo ta mai danh ẩn tích ở đây cho đến khi mọi chuyện kết thúc, ta không làm được.

Ta muốn....toàn bộ người của Lý phái phải hối hận vì đã đặt chân lên mảnh đất này!

Phó Thần gắng sức mở mắt ra. Đằng kia vẫn còn một mật thất nữa, nhưng thân thể hắn nặng nề, không thể ngồi dậy nổi.

Hắn không dám nhìn lại vũng máu đã hóa nâu đen bên ngoài. Trâm trạng nặng nề vẫn chưa nguôi, dù đã qua một cơn mê mà không vơi bớt chút nào.

Hắn kiểm tra trên người mình, quả nhiên không có thuốc độc, Huyết Lân điệp,ám khí, chủy thủ gì hết.

Võ công của hắn đều thừa kế từ Lý Biến Thiên và các hộ vệ, cho nên A Tứ biết rõ hắn giấu vũ khí ở đâu.

Có lẽ A Tứ sợ hắn dùng những thứ này để chạy trốn hoặc tự sát, tránh rơi vào tay những người còn lại của Đệ Bát quân.

A Tứ ca thật là hiểu ta.

Phó Thần chống người dậy, chậm rãi bò xuống giường, vòng qua mấy điểm mà hắn nghi ngờ có cạm bẫy, cuối cùng đến nơi mà A Tứ nói là chỗ để thức ăn. Hắn mò lên tìm tòi thiết bị trên cây đuốc, mở cửa cơ quan. Hầm vừa mở ra, tro bụi đã ồ ạt xông thẳng vào mặt Phó Thần. A Tứ chế tạo nơi này thành một kho lương, trải tro than bên dưới. Thời đại này, tro than có rất nhiều công dụng, thường được dùng thay chất tẩy rửa, là thứ rất cần thiết cho nữ giới mỗi lần đến tháng. Bọn họ bọc tro than vào những cái túi, dùng xong lại giặt sạch vải, phơi nắng sát khuẩn, sau đó lại thay tro mới, cứ thế lặp đi lặp lại. Tro than đã được tiêu độc ở nhiệt độ cao, tương đối sạch sẽ, an toàn với sinh lý phụ nữ.

Nó thậm chí còn được dùng để trị bệnh xương khớp. Rồi việc bả quản lương thực cũng có tác dụng không nhỏ. Phía trên lớp tro là ván gỗ và chiếu, để cách cẩm cách nhiệt, đồ ăn được đặt ở chính giữa. Bình thường, để bảo quản lương thực lâu dài, cần phủ thêm mấy tầng chiếu, dù là mùa hạ hay mùa đông đều mát lạnh, duy trì nhiệt độ ổn định, nguyên lý khá giống với ấm giữ nhiệt thời hiện đại. Với cách bảo tồn này, lương thực có thể dùng được từ năm đến mười năm, đến ngày nay vẫn được áp dụng.

A Tứ chuẩn bị cho hắn rất nhiều loại quân lương bình thường như bánh mì, lương khô. Mấy loại bánh chấm nước này có thể bảo quản rất lâu. Quân đội luôn phải hành quân đường dài, thứ này là đồ ăn chủ yếu của đám người Lý phái. Vì thời gian cấp bách, A Tứ chỉ có thể chuẩn bị cho Lý Ngộ những thứ cơ bản này. Nói là đủ dùng trong hai tháng, nhưng thật ra nếu tiết kiệm thì có thể sống sót đến nửa năm.

Phó Thần lấy một bát nước trong vại nước, ngâm miếng bánh cho phồng lên rồi bẻ từng mẩu. Bánh không bị nước làm bở nát, lúc nuốt vào vẫn cứng như cào xé cổ họng, nhất là khi trước đó, Phó Thần còn tự làm đau cổ mình để lừa Lục Hào Thất Hào dính bẫy.

Hắn vừa ăn mấy miếng đã ho sằng sặc.

Nước mắt sinh lý ướt khóe mi. Những hình ảnh lại xuất hiện trong đầu, càng lúc càng chi tiết.

Bát mì trường thọ.....

Rõ ràng Thụy vương đã ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị mà lại yêu thích bát mì hắn nấu đến thế. Ban đầu hắn chỉ có ấn tượng sơ sơ về chuyện này, nhưng bây giờ mọi thứ lại hiện lên rõ ràng như thể sừng sững trước mắt. Ngay cả gương mặt nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi nhỏ giọt ướt đầm cả cánh tay hắn cũng tràn ngập trong đầu.

Theo thời gian, những ký ức của hắn và Phó Thần kia dần dần hòa làm một.

Những chuyện trước đó chỉ mơ mơ hồ hồ đang càng rõ ràng hơn. Hắn chính thức trải nghiệm sự xúc động mà không biết làm sao để đáp lại của Phó Thần kia.

Phó Thần lặng lẽ nhét đồ ăn vào miệng.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có hai chữ: Phải sống.

Một con chuột chạy ngang qua. Phó Thần vừa mới hồi sức một chút, dùng đồ đạc chặn đường nó lại. Con chuột hét lên thê lương, bị Phó Thần dùng ta xé rách da thịt. Máu nóng chảy vào cổ họng, khiến thân thể lạnh lẽo của Phó Thần ấm lên một chút.

Lúc này hắn không quan tâm liệu nó có ký sinh trùng gì hay không. Hắn cần bổ sung nhiệt lượng.

Hắn lại chậm rãi bò ra khỏi kho lương, bắt đầu lần từng viên gạch trên tường để tìm ra một cơ quan có thể giúp hắn chạy khỏi đây. Do vẫn còn trúng dược nên động tác của hắn cực kỳ lề mề. Đầu óc ra lệnh cho thân thể nhanh lên, nhưng tay chân vẫn không chịu làm theo.

Một canh giờ qua đi, hắn đã tìm được mười hai chỗ có cơ quan. Hắn không dám tự ý động vào. Phi Khanh đã tìm đến các bậc thầy chế tạo cơ quan trong dân gian đến để thiết kế chúng, sơ sẩy một chút là có thể mắc kẹt bên trong cả đời.

Hắn dùng cục gạch, vẽ sơ đồ đơn giản của mật thất này, đánh dấu vị trí của các cơ quan, định liên hệ thử xem chúng có tác dụng gì không. Khi đánh dấu đến cái thứ mười ba, Phó Thần ngửi thấy mùi khét.

Hắn bò lên giường, nhìn ra bên ngoài mật thất bằng mắt quan sát. Có ánh lửa đang bập bùng.

Hỏa hoạn?

Không đúng, sao lại khéo thế chứ? Có kẻ phóng hỏa.

Bên ngoài Quan Tinh Lâu, sau khi phát hiện ra hỏa hoạn, Thiệu Hoa Trì lập tức ra lệnh bao vậy giết định, không để một con ruồi chạy thoát. Còn sau này có bị hoàng đế trách tội hay không thì cứ phải chờ phụ hoàng tỉnh mới biết.

Thiền Vu nhìn thấy đám người Kích quốc, thủ phạm khiến quốc gia mình bị tiêu diệt, cơn phẫn nộ đè nén trong lòng bấy lâu cùng mối phù bao năm chưa báo bỗng chốc ồ ạt trào dâng. Dù Thiệu Hoa Trì không ra lệnh, hắn cũng phải diệt sạch bọn chúng.

Năm xưa, Khiển tộc không mang tên này, mà được gọi là Thiên Nhạc tộc tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng các quốc gia lân cận dòm ngó, khiến bọn họ chiến loạn liên miên, rồi sau này thành mồi ngon cho Kích quốc. Người của Khiển tộc bị bọn chúng bắt cóc mang về như san thú hiếm. Hắn tận mắt nhìn thấy phụ vương cùng mẫu hậu bị Đệ Bát Quân ám sát. Những thứ thánh dược của Kích quốc đều được điều chế từ máu thịt của đồng bào hắn. Lý phái bắt tê tước, dùng sự nhạy cảm của tê tưới đối mới mùi máu đặc trưng của Khiển tộc để truy tìm người cần tìm, đánh thắng nhiều trận quan trong trên chiến trường.

Dần dần, người Lý phái gọi bọn họ là Khiển* tộc.

*Khiển trong từ khiển trách.

Ý nói Thiên Khiển chi tộc. Bọn họ là sự tồn tại trái luân thường đạo lý, sinh ra đã là tội nghiệt. Tài sản của bọn họ nên để cho nhân thế. Tội nghiệt của họ rồi sẽ bị trời trừng phạt, cho nên mới dẫn đến diệt tộc.

Những người không biết sự thật đều tin cách lý giải này, lưu truyền các lúc càng rộng rãi. Cái tên Thiên Nhạc tộc dần dần thật sự biến thành Khiển tộc trong miệng người đời.

Bọn họ gây tội nghiệt? Nhưng họ đã làm gì sai?

Chẳng lẽ chỉ an phận mà sống cũng có lỗi?

Thiền Vu quỳ xuống dưới chân Thiệu Hoa Trì. Tuy hắn là người của Phó Thần, nhưng Phó Thần theo Thất vương đảng, cho nên khi nhận nhiệm vụ đều phải có sự chấp thuận của Thụy vương. "Có thể giết hết bọn chúng không?"

Thiệu Hoa Trì khống chế bản thân bình tĩnh khi thấy lửa bốc lên. Y rất sợ lại có thêm một thi thể cháy đen nào đó được mang ra nữa. Đang bận rộn chỉ huy dập lửa thì thấy một nam nhân quỳ xuống trước mặt mình. Lúc nam nhân ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự kiên cường, thà chết không khuất phục, nhìn thẳng vào Thiệu Hoa Trì.

Lẽ ra nên giữ mạng cho một tên trong Đệ Bát quân để làm tù binh, biết đâu có thể lần thêm được manh mối.

Nhưng thấy ánh mắt Thiền Vu, Thiệu Hoa Trì chậm rãi gật đầu.

Được Thiệu Hoa Trì đồng ý, Thiền Vu cắt một chén máu của Thiền Nhạc. Trong hai huynh đệ, Thiền Nhạc là vua của Khiển tộc trong tương lai nên máu của hắn có hiệu quả hơn mình. Thiền Vu chia máu đó cho quân Thụy vương để đề phòng bị ngộ thương.

Hắn kéo Thiền Nhạc đang ngơ ngơ ngác ngác đi, "Vị ca ca mà đệ muốn gặp đang ở trong kia. Chúng ta đi giết bọn người xấu, được không?"

Thiền Nhạc nghe nói Phó Thần ở trong thì rất vui sướng, vội vàng gật đầu.

Hai huynh đệ vào Quan Tinh lâu, đi theo hướng Đệ Bát quân bỏ chạy, thuận tiện phá bỏ các cơ quan trên đường. Cơ quan mà Phi Khanh sai người chế tạo ra tuy rằng xảo diệu, nhưng đối với bậc thầy như Thiền Vu Thiền Nhạc thì chẳng đáng là gì. Suy cho cùng, thuật cơ quan cũng do Khiển tộc truyền bá.

"Thanh Tửu, có thể vào cùng ta không?" Thiệu Hoa Trì phân chia người của mình thành từng đội: canh gác, đuổi địch, dò đường....sau đó y cũng định tự mình xông vào tìm người.

Thanh Tửu rất sửng sốt, Tiết Duệ cũng vội ngăn cản. Tuy y rất cảm động trước việc Thiệu Hoa Trì sẵn sàng liều mình cứu Phó Thần, không bỏ qua một khả năng nào. Nhưng lửa cháy lớn như vậy, Quan Tinh lâu có thể sẽ sập xuống, "Bây giờ người của ta đã bao vây Quan Tinh lâu rồi, ngài không thể vì một miếng mồi đối phương thả ra mà mạo hiểm được."

Giống như Thọ vương đảng mất đi Thọ vương vậy, chẳng khác nào rắn mất đầu, không còn lý do gì để tranh đấu nữa, toàn phái sụp đổ. Một người thân là hữu tướng như Quách Vĩnh Húc cũng mất đi hùng phong năm xưa.

Bây giờ, lẽ ra Thiệu Hoa Trì nên ở ngoài này để làm tổng chỉ huy, chứ không phải xông vào trong đó.

"Ta không xúc động. Những nơi khác có tin tức gì của Phó Thần không?" Thiệu Hoa Trì có vẻ bình tĩnh thực sự, không giống như đang hoảng loạn chút nào. Đó là kết quả của bao năm trải nghiệm, thử thách cô đọng thành. Y không bao giờ muốn những người bên cạnh thấy y khổ sở, cho nên mới kiềm chế bản thân, biến mình thành một tướng lãnh đáng tin phục. Y tự hỏi rồi tự đáp, "Không có. Người của chúng ta đã lật tung cả kinh thành mà không thấy gì. Đám người của Đệ Bát quân đang ở đây, máu của tên thích khách giả mạo Phó Thần cũng rải rác quanh khu vực này. Khả năng Phó Thần bị giam trong đó rất cao. Nếu hắn đang chịu khổ, ngươi bảo ta khoanh tay đứng nhìn ư?"

Thiệu Hoa Trì gằn từng chữ, "Ta hỏi lại ngươi, nếu như Thanh Nhiễm ở trong đó, dù chỉ có một phần mười khả năng, ngươi có vào không?"

Thanh Nhiễm....Nhớ tới nữ nhân cho đến giờ vẫn không chịu cho mình gặp mặt, trái tim Tiết Duệ như bị dao cắt, đầm đìa máu chảy.

Đương nhiên hắn sẽ vào, dù phải tan xương nát thịt.

Thiệu Hoa Trì nhìn Thanh Tửu lần nữa. Thanh Tửu im lặng gật đầu. Từ lâu, nó đã biết trực giác của mình đặc biệt, nhưng có nói cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, nó sợ bị xem như kẻ tà ma ngọa đạo. Nhưng cả Phó Thần và Thiệu Hoa Trì đều tin tưởng gia phó, nó cũng dần dần thể hiện năng lực mà không lo lắng sẽ bị người ta coi là ma quỷ, đem đi thiêu sống, "Thực ra, ta có cảm giác công tử đang ở đó."

Trái tim Thiệu Hoa Trì lại căng như dây đàn.

Dựa theo linh cảm của Thanh Tửu, Thiệu Hoa Trì dẫn Tùng Dịch và các thân tín vào tìm.

Thanh Tửu loanh quanh trên hành lang một hồi. Linh cảm mãnh liệt lại ập đến khi nó nhìn thấy ánh lửa ở cầu thang, bỗng nhiên do dự.

"Có hầm ngầm?" Thấy có tia sáng bập bùng thoát ra, bọn họ đoán hầm ngầm cũng đã bị đốt. Tuy lửa không cháy lớn, nhưng nếu trong đó có người thì nguy.

Thiệu Hoa Trì gọi binh lính tối, dốc sức dập lửa trong hầm.

Với tộc độ lửa cháy bây giờ, dù không bị thiêu chết, hơi nóng cũng đủ nướng đen người bên trong.

"Cấu tạo bên dưới là gì?"

Tiết Duệ nhìn bản vẽ mà thủ hạ giao cho, "Phòng đá."

Đây đã là kết quả tốt nhất mà bọn họ hình dung ra. Ít nhất, đá không dễ bén lửa, mức độ nguy hiểm của Phó Thần giảm dần. Nhưng lại có một mối nguy khác, chính là không gian quá kín, có thể chết nóng hoặc ngạt. "Mau lên!"

Gần đây có hồ nước nuôi chim, giải quyết vấn đề nguồn nước cho họ.

Từng thùng nước được chuyển vào hầm ngầm, liên tục dội xuống. Lửa đang tắt dần, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn không sao ngăn được thân thể mình run rẩy.

Phó Thần, chỉ cần ngươi sống sót....sau này, dù ngươi có phản bội ta.....ta cũng nhận.

Lửa gần tắt, Thiệu Hoa Trì mới che miệng và mũi, đi theo cầu thang âm u, tiến vào lòng đất tăm tối.

Đám thuộc hạ cũng bị khói dưới hầm bốc lên, ho sặc sụa.

Thanh Tửu gần như không mở nổi mắt, chỉ dựa vào trực giác mà sờ soạng dò đường. Trong lúc lần mò, nó vô tình chạm phải bàn tay không ngừng run rẩy của Thiệu Hoa Trì, chợt nhớ đến câu nói của y lúc trước, "Ta không sợ điều gì, chỉ sợ không còn gặp được hắn."

Nó chủ động cảm lấy bàn tay kia. Rõ ràng đang trong căn hầm nóng như lò thiêu mà bàn tay ấy lại lạnh ngắt, "Điện hạ, trước kia công tử đã trừng trải qua vô số lần nguy hiểm hơn thế nữa mà vẫn sống sót. Ngài nhất định phải tin tưởng."

Mỗi lần nhắm mắt, Thiệu Hoa Trì lại nhớ đến thi thể cháy đen bị khiêng ra từ khách sạn đổ nát. Y không thể bình tĩnh lại được, nhưng vẫn cảm nhận thấy lòng tốt của Thanh Tửu. Đứa bé này đang trấn an y.

"Đúng, tai họa sống ngàn năm." Một đại họa như Phó Thần, Diêm Vương nhất định không thu nhận.

Trên thực tế, toàn bộ tầng hầm cũng không khép kín hoàn toàn. Cho nên khi Phó Thần phát hiện, lửa bên ngoài sắp nung chảy cả cánh cửa sắt thứ nhất, hắn đã bỏ áo khoác ra, bò đến cạnh vại nước trong kho lương, thấm ướt quần áo để che miệng và mũi.

Cái đáng sợ nhất trong hỏa hoạn không phải lửa, mà là khói và hơi nóng.

Khó từ gian ngoài bay vào. Phó Thần bám vào vại nước, ho khan liên tục. Trong này có cả thảy mười ba cơ quan, nhưng hắn không tìm được cái nào có đường để đi ra ngoài.

Để phòng ngừa Lý Ngộ trốn ra, bị Đệ Báy quân hoặc Lục Bồ phủ bắt được, giết chết, A Tứ hủy hết các bộ phận mở cửa cơ quan từ bên trong.

Hắn không mở nổi mắt. Cửu thông gió quá nhỏ, khói chẳng mấy chốc đã lấp đầy cả căn hầm.

Nhiệt độ càng lúc càng cao. Phó Thần sợ rằng nếu mình còn ở trong đây thì lát nữa sẽ bị nướng đen cùng với đống lương thực khô này. Hắn lảo đảo đứng dậy, chui vào vại nước, ngâm mình trong đó, hai tay gắng gượng chống miệng vại. Hắn không thể ngất đi, nếu bây giờ ngất đi thì dù không chết ngạt cũng chết đuối.

Có lẽ khi A Tứ đặt vại nước này ở đây, chưa từng nghĩ Lý Ngộ sẽ dùng nó để tránh lửa.

Lương nước này là để Lý Ngộ dùng trong mấy tháng, cho nên cũng khá nhiều.

Ban đầu, nước còn hơi lạnh, Phó Thần chui vào, cảm thấy toàn thân sảng khoái. Nhưng dần dần, nước cũng nóng lên, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Nhiệt độ càng lúc càng cao. Hắn nhắm mắt, nửa mê nửa tỉnh chống đỡ.

Trong bóng tối, có một người nào đó đang gọi tên hắn.

Phó Thần chậm rãi hé mắt, trông thấy nam nhân mà hắn ngỡ là ảo cảnh, Thiệu Hoa Trì....

Khi Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần đã kiệt sức, thân thể uể oải nhưng vẫn chống tay lên miệng vại, cố gắng cầu sinh, mọi cảm xúc dồn nén của y như tức nước vỡ bờ, ầm ầm sụp đổ.

Y lã chã rơi lệ, vớt người ra khỏi vại nước nóng, "Ta đây rồi....Không sao đâu, nhé."

"Ta nhớ ngươi lắm......" Phó Thần dựa vào người y, nhẹ nhàng nói.

Hốc mắt khô cằn bỗng nhiên nóng bừng, đổ lệ.

Có lẽ ta đối với ngươi, không chỉ là một chút động tâm nữa rồi.

Hai người ôm chặt nhau, nước mắt giao hòa, không biết là lệ của ai.

Chỉ biết siết đối phương vào lòng mình, như xác định sự tồn tại.

Thiệu Hoa Trì âu yếm vuốt ve nam nhân chưa bao giờ yếu đuối này, cảm nhận được sự kích động không hề kém mình từ hắn, vừa khóc lại vừa cười, "Chỉ có những lúc như thế này, ngươi mới chịu nhớ đến ta phải không?"

Nhưng thế cũng được, thế nào cũng được. Ngươi ghét ta cũng được, coi ta là chủ công cũng được. Chỉ cần ngươi còn sống là ta vui mừng rồi.

Thấy ngươi nỗ lực tìm cách sống sót, ta sẽ vui hơn bất cứ điều gì,

Thiệu Hoa Trì không ngừng mổ nhẹ lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi vì nóng của Phó Thần, chẳng hề ghét bỏ.

"Ngươi lúc nào cũng tốt, chỉ tại ta không biết trân trọng." Trên mặt Phó Thần mặn chát, chẳng rõ là mồ hôi hay nước mắt. "Muộn rồi sao?"

Nghe thấy câu này, Thiệu Hoa Trì sửng sốt. Y cảm giác ba chữ ấy còn khiến y cảm động hơn bấy cứ lời tình tứ ngọt ngào nào. Y kéo nam nhân ra khỏi vại nước, dịu dàng ôm vào lòng mình, "Không....còn sớm lắm." Vĩnh viễn sớm.

Phó Thần mỉm cười, yên tâm chìm vào bóng tối.

Những người đang dập lửa quanh đó, bao gồm cả Thanh Tửu cũng làm như không nhìn thấy, chỉ chuyên tâm té nước hạ nhiệt độ.

Lúc Tiết Duệ mang nước đến, nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Tửu. May sao không tìm lầm chỗ, tất cả là nhờ tiểu phúc tinh nhà bọn họ. Không có nó thì chẳng biết mất bao lâu mới đến được đây.

Tuy mấy năm nay vẫn luôn bị Lý phái đè đầu cưỡi cổ, nhưng bọn họ cũng có lúc may mắn đấy chứ, vô tình nhặt được phúc tinh này.

Thanh Tửu thi thoảng lại lén liếc một cái.

"Đừng nhìn." Điện hạ mà biết là lại trách tội cho xem.

Thanh Tửu chậm rãi quay đi, "Đệ chỉ lo cho công tử thôi mà."

"Hắn chẳng qua chỉ hít phải khói, nhiệt độ cao, thân thể bị ảnh hưởng, nhưng vẫn còn tỉnh táo nói chuyện với điện hạ nên chắc chúng ta không cần sốt ruột đâi." Tuy rằng y cũng lo, nhưng y biết bây giờ điện hạ chắc chắn sẽ không để bọn họ đến gần công tử.

Thanh Tửu nhìn hai vị đó ôm nhau, trong lòng ngập tràn cảm giác khó nói.

Nó không biết nên gọi là ngưỡng mộ hay ghen tị, "Cảm thấy, điện hạ cùng với công tử như vậy....cũng tốt...."

Hành vi của hai người quả thật không biết xấu hổ, người khác còn đầy xung quanh mà cứ thế ôm ôm ấp ấp. Tuy những người kia có thấy thì cũng chỉ thầm khen tình cảm quân thần của bọn họ thật tốt, nhưng bản thân nó lại biết rõ nội tình, cho nên không nghĩ thế được.

Tuy nhiên, nó lại nhớ đến dáng vẻ điên cuồng muốn phá cửa xông vào của điện hạ ban nãy, suýt chút nữa bị cơ quan trên cửa bắt chết. Cả hai đều sống sót sau tai nạn, cư xử như vậy cũng là bình thường.

Thanh Tửu không nhịn được, liếc thêm vài lần nữa. Nó cũng như những người khác, cho rằng nam nhân và nữ nhân thành đôi là lẽ đương nhiên, nhưng mà giờ thì không chắc nữa.

Nó cứ có cảm giác, cắm bất cứ nữ nhân nào vào giữa hai người họ cũng không hợp lý. Bọn họ cứ như trời sinh là giành cho nhau, vậy mà không biết sao lúc trước nó lại thấy chướng tai gai mắt.

"Sau này đệ cũng có thôi mà." Tiết Duệ cười cười. Y thừa biết, cả Bao Chí lẫn Linh Lung đều thích thằng nhóc này, ngày nào cũng hoặc công khai hoặc âm thầm diễn mấy màn cung đấu.

Thiệu Hoa Trì sắp xếp cho Phó Thần xong xuôi rồi mới bước ra khỏi xe ngựa. Vẻ mặt âm trầm biến mất, thay vào đó là điệu bộ ôn hòa, ai cũng có thể nhận ra, Thụy vương lúc này rất dễ tính.

Phó Thần hít phải nhiều khó, vết thương trên tai còn chưa lành, lại trúng dược mạnh, cho nên đang nằm trên mấy lớp đệp dày trong xe mà tĩnh dưỡng.

Binh lính của Thiệu Hoa Trì vừa dập lửa, vừa đuổi giết người của Lý phái trong Quan Tinh lâu.

Lúc này, y đang đợi Thiền gia huynh đệ quay về.

Một lúc sau, hai huynh đệ bọn họ mình đầy thương tích, xuất hiện ở đằng xa. Thiệu Hoa Trì đích thân đến đón.

Thiền Vu kiệt sức, nửa quỳ nửa ngã xuống trước mặt Thiệu Hoa Trì, báo cáo, "Không phụ sự kỳ vọng của ngài."

Khi Huyết Lân điệp tấn công lần đầu, Đệ Bát quân bấy ngờ, không kịp đối ứng, bị tiêu diệt một phần. Võ công cao cường thì sao, nếu không phòng bị và thiếu kiến thức thì chỉ có một con đường chết. Sau đó, bọn họ lại tiếp tục truy tìm những kẻ thoát được, phải mất một thời gian khá lâu mới lần ra vị trí. Những kẻ đó cũng dần dần nắm được cách đối phó với hai huynh đệ này. Thiền Vu Thiền Nhạc bị thương nặng, khiến chúng mất cảnh giác. Khi ấy, họ mới thả hết Huyết Lân điệp ra.

Đối với một loài sinh vật sắp tuyệt chủng như Huyết Lân điệp thì số lượng lúc này vô cùng nhiều. Họ biết tám người của Đệ Bát quân không dễ giải quyết, nên tung ra số lượng gấp bội, chấp nhận rủi ro tỉ lệ thuận với sức mạnh đó. Ngoài hai huynh đệ họ ra, những người khác có khả năng bị phản phệ, thành mồi cho loài bướm hung dữ đó, nên Thiền Vu với cố tình bảo người của Thụy vương lui xa một chút, để hắn và Thiền Nhạc tự tay giải quyết kẻ địch.

Trước lúc vào cung, Phó Thần cũng đã xin bọn họ một ít máu để tăng nồng độ hương trong người mình. Lúc ấy, hắn cũng chỉ dám mang theo ba con mà cũng rất đáng lo.

Bây giờ, Thiền Vu cảm thấy thân thể kiệt quệ nhưng tinh thần phấn chấn.

Dù kẻ đầu sỏ tiêu diệt gia tộc bọn họ vẫn còn sống, nhưng tự tay giết được những tên sát hại phụ mẫu mình, đây là niềm vui lớn nhất của hắn hai mươi năm qua.

Thiệu Hoa Trì gật đầu. Hai huynh đệ từng dùng chiêu này, suýt nữa khiến y và Phó Thần bị diệt sạch toàn quân, giờ lại dùng nó đối phó kẻ thù.

Từ nay về sau, Lý phái không còn Đệ Bát quân nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play