Phó Thần tỉnh lại giữa đêm khuya, không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng dựa vào cảm giác trên thân thể thì có lẽ ít nhất cũng một ngày.

Đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo, tay chân cũng thoải mái hoạt động được, xem ra thuốc đã hết hiệu lực rồi.

Mọi cảm giác khó chịu khi bị giam trong tầng hầm chật hẹp, nóng bức, đầy khói đã tan biến. Căn phòng hắn nằm lúc này tối om, bên ngoài chỉ có ánh trắng nhàn nhạt chiếu qua song cửa.

Hắn cảm giác bên cạnh mình có người, nhưng nhanh chóng nhận ra mùi hương quen thuộc, còn một cánh tay đang vắt qua eo mình, Phó Thần liền bình tĩnh trở lại.

Hắn cố hết sức thả lỏng thân thể để không đánh thức đối phương. Quả nhiên y vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn.

Hắn nhớ ngày trước, khi còn làm thái giám cận thị, Thiệu Hoa Trì rất ít khi yên giấc, vậy mà bây giờ lại ngủ thật ngon lành, khiến hắn không biết dùng lời nào mô tả. Sự tin tưởng thầm lặng này còn hơn cả vạn lời thề thốt, Phó Thần âu yếm mỉm cười.

Hắn vẫn còn nhớ như in, trong kho lương nóng như lò thiêu ấy, gương mặt người này xuất hiện mà hắn ngỡ mình nằm mơ. Thiệu Hoa Trì thật sự đến cứu hắn.

A Tứ đã giấu hắn kỹ như vậy mà còn bị y phát hiện ra. Thiệu Hoa Trì nói sẽ đào ba thước đất tìm hắn, là đúng theo nghĩa đen.

Nhớ đến A Tứ, Phó Thần lại chua xót trong lòng.

Hắn lắng nghe nhịp thở của Thiệu Hoa Trì, ép bản thân chìm vào mộng đẹp lần nữa.

Hắn không có quyền hối hận, Lý phái cũng thế. Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể là ta sống ngươi chết.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, hắn bỗng cảm giác có một thứ gì đấy cứng rắn như gậy sắt chọc vào đùi mình. Xem ra hắn không cần phải lo lắng xem thân thể bạn lữ của mình có khỏe mạnh hay không rồi. Nhớ mấy năm qua, Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng bị người ta đồn đại là có tật khó nói, Phó Thần cảm thấy thật thú vị. Chính hắn cũng từng tận mắt chứng kiến, Tấn Thành đế ép Thiệu Hoa Trì chung đụng với nữ nhân, hắn còn hùa vào theo nữa. Phó Thần chợt nghĩ, chẳng lẽ chuyện y không gần nữ sắc cũng liên quan đến mình.

Không, hắn chưa ảo tưởng sức mạnh đến thế. Năm năm trước, hắn và Thiệu Hoa Trì vẫn còn là chủ tớ bình thường. Nếu ngay từ lúc ấy mà Thiệu Hoa Trì đã có ý khác với hắn thì đúng là....điên rồ.

Cái người bừng bừng hưng phấn vào buổi sáng cuối cùng cũng từ từ mở mắt, thấy Phó Thần vẫn ngủ say trong lòng mình, vội vàng rón rén tay chân, di chuyển chứng cớ phạm tội.

Y đau đầu nhìn cái nơi rất có tinh thần bên dưới, khổ không sao kể siết. Trời này mà lại phải đi tắm nước lạnh hạ hỏa thì y cũng không chiu nổi, chưa kể trên người còn có vết thương. Y căm giận vỗ cái vật cứng rắn kia, than thở, "Mi ngóc đầu lên làm cái gì!"

Nói xong, lại nhìn Phó Thần đang say ngủ, thở phào một hơi.

Sau đó, y nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn cho Phó Thần, ngây người nhìn ngắm.

Cho đến khi La Hằng nhẹ nhàng đền gọi, y mới khom lưng đi ra ngoài.

Phó Thần vẫn còn nghe tiếng làu bàu của y xa dần, "Đối với bệnh nhân mà còn cứng, mi có liêm sỉ nữa không vậy?"

Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm chỗ đó, nếu nó còn không chịu xẹp xuống thì y biết làm sao che đi đây.

Lỡ đám thuộc hạ nhìn thấy thì còn đâu uy nghiêm?

Phó Thần nhịn cười, suýt chút nữa thì không thể giả ngủ nổi.

Lúc hắn tỉnh táo, Thiệu Hoa Trì chắc chắn sẽ không bày ra dáng vẻ đó.

Thiệu Hoa Trì khẽ khàng đóng cửa lại. Y rụt mông, cố gắng che cái chỗ đang lồi ra, dù rằng chẳng hiệu quả mấy.

Vẻ mặt y rất thản nhiên, răn dạy thuôc hạ, dù rằng giọng nói nhỏ hơn hẳn mọi khi, "Không phải ta nói sẽ tự dậy sao? Làm ồn cái gì?"

La Hằng cúi đầu vâng dạ. Hắn sợ điện hạ quên mất giờ giấc đấy chứ. Những lúc Phó Thần bên cạnh, thời gian đối với điện hạ chẳng bao giờ là đủ, đây đâu phải lần đầu tiên.

Hắn còn nhớ hôm qua, sau khi đưa người về, Phó Thần mê man suốt một ngày một đêm, điện hạ cũng trông nom một đêm một ngày. Hễ tiếng bọn họ đi lại ồn ào một chút là bị điện hạ quở trách.

Bây giờ có mắng cũng không dám lớn tiếng, sợ đánh thức người trong kia.

Phó Thần nào có yếu ớt như vậy, rõ ràng là một nam nhân sánh ngang thiên quân vạn mã, so với ngài còn cao lớn hơn một chút nữa kia, vậy mà ngài lúc nào cũng xem hắn như đóa hoa kiều diễm, dốc lòng che chở.

Giờ Phó Thần đã không sao, nhưng thất vương đảng lại đối mặt với thử thách lớn. Bao năm qua, thất vương đảng làm gì cũng âm thầm lặng lẽ, nào có liều lĩnh như vậy. Lần này, chắc điện hạ không nhịn nổi, cũng chẳng muốn nhịn nữa.

Để tìm thấy nam nhân kia, điện hạ không cần biết hậu quả là gì.

Cứ thế, chỉ qua một ngày một đêm, tất cả phe phái trong kinh thành đếu chấn động trước việc thất vương đảng để lộ thực lực. Thất vương hùng mạnh như vậy, có nhiều mối quan hệ và nhiều thế lực chống đỡ như vậy, thì sao có thể chỉ là một thành viên của cửu vương đảng được cơ chứ.

Người sáng mắt đều sẽ nhận ra, một khi y đã có thế lực như vậy thì đời nào chịu khuất phục kẻ khác.

Che giấu lâu như thế, tất nhiên là có mưu đồ.

Đặc biệt còn có tin tức nói rằng, cách đây ít lâu, cửu vương luôn tìm cớ để chèn ép thất vương, có lẽ vì y đã phát hiện ra chuyện này.

Trong bao nhiêu thế lực, điều khiến bọn họ sửng sốt là hữu tướng Quách nhị cũng đứng về phía y.

Vị này là một lão tổ tông đấy. Lễ tang của Thọ vương mới qua chưa lâu, mọi người đều tưởng rằng hữu tướng sẽ không theo phe nào khác, chỉ đứng thế trung lập. Vậy mà chưa tới vài ngày, lão đã bắt tay với môt người không thể nào ngờ tới, để truy bắt kẻ khả nghi trong kinh thành.

Kẻ đó chính là một trong những đối thủ sống còn của Thọ vương trước kia, thất vương gia.

Những chuyện này sớm muộn cũng bại lộ, nhưng nếu không đúng thời cơ thì biến cố rất lớn.

Thiệu Hoa Trì vừa ra ngoài chưa lâu thì Tùng Dịch đứng canh bên ngoài phát hiện ra công tử đã tỉnh. Cơm nước xong, Phó Thần hỏi thăm tình hình đám thuộc hạ một chút. Nghe nói Quan Tinh lây đã cháy rụi, chỉ còn đống đổ nát thê lương. Chuyện này không nho chút nào, bởi liên quan đến tiên đan, mà tiên đan là tính mạng hoàng đế. Không ít người nắm được thông tin, cho rằng người đốt phá nơi đó là Thiệu Hoa Trì. Để xem hôm nay Tấn Thành đế tỉnh lại, sẽ có trò gì hay.

Tội lớn như vậy, làm sao bỏ qua được.

Bản thân Thụy vương thì làm như không thấy những gương mặt chờ xem kịch vui này. Y vừa về là đến thăm Phó Thần, không quan tâm bên ngoài hỗn loạn ra sao.

Lúc này, đám Tiết Duệ vẫn còn đang tiếp tục điều tra dân chúng trong kinh thành. Dù rằng Phó Thần và Thiệu Hoa Trì đã diệt hết những nhân vật cốt cán, nhưng đám cấp dưới đang trà trộn vào bách tính vẫn không lộ ra sơ hở nào, tiếp tục sống cuộc sống bình thường.

Chỉ vài kẻ thiếu kiên nhẫn, vội vàng tìm cách liên hệ với A Tứ và Đệ Bát quân thì bị Tiết Duệ tóm được, tạm thời đang bị Thiệu Hoa Trì và đám môn sinh của Quách nhị dùng thế lực khống chế.

Phó Thần nhớ A Tứ có nhắc đến phong thư cấp báo của Phi Khanh. Rõ ràng lúc hắn đang ở thành Bảo Tuyên, tính mạng Phi Khanh đã ngàn cân treo sợi tóc. Nếu bây giờ y đang cùng tam tử về kinh, điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là nghi thức hoàn hồn của Phi Khanh đã thành công. Hơn nữa, Phi Khanh còn biết hắn chính là Lý Ngộ, cho nên sẽ tăng hết tốc lực dể chạy về kinh thành.

Bão tố sắp đến rồi.

Tiểu vương gia Thiệu Long đang chơi đùa ở chỗ hắn. Thấy hắn đang nhìn mình, thằng đé hớn hở chạy đến. Đối với một đứa bé quá mức hướng nội thì đây đúng là bước tiến triểu tốt.

Phó Thần đương nhiên không để thằng bé thất vọng, đưa tay bế bổng Thiệu Long lên, khiến nó kêu lên kinh hãi. Thấy Phó Thần chỉ có ý định ôm mình xoay vòng vòng, nó lại cười khanh khạc. Thiệu Long chưa từng có trải nghiệm thú vị như vậy. Phụ vương không có thời gian quan tâm đến nó, nữ quyến trong nhà cũng cũng không chơi đùa với một thứ tử như nó. Từ nhỏ, nó chỉ biết học lễ nghi, học sách vỡ lòng. Vương phi luôn căn dặn nó không được làm phụ vương mất mặt, phải có phong phạm của hoàng gia, không được khóc lớn, không được cười to.

Đám Tùng Dịch cũng muốn đối xử với tiểu vương gia tử tế một chút, nhưng ngại vì thân phận chênh lệch cho nên không dám vô lễ.

Phó Thần là người duy nhất có thể bù đắp cho nó mà không sợ bị trách phạt.

Tiếng cười lanh lảnh vọng khắp viện. Hạ nhân trong phủ đều cảm thấy, hôm nay là lần ngày Thiệu Long cười nhiều nhất từ trước đến giờ. Đến khi Phó Thần có việc đi ra ngoài, mặt thằng bé vẫn tủm tỉm.

Phó Thần đã sắp xếp thời gian chơi đùa với tiểu vương gia, mong sao nó không đánh mất tuổi thơ, nhưng đại sự cũng không thể chậm trễ. Hắn chẳng nhàn rỗi chút nào. Hắn phải nhanh đến chỗ Tiết Duệ, hỗ trợ theo dõi những kẻ khả nghi. Danh sách đã nắm được rồi, nhưng nếu đối phương án binh bất động, không phạm sai lầm thì bọn họ cũng không thể ra tay, sợ khiến kinh thành hỗn loạn.

Lúc Tùng Dịch đón Phó Thần về phủ thì thấy Phó Thần nhìn mình chằm chằm.

Tùng Dịch không quen bị người ta nhìn như vậy, cảm thấy cứ như bị gió lạnh lùa qua, "Công tử, có chuyện gì vậy ạ?"

"Ngươi có quên gì không?" Phó Thần nhẹ nhàng cười.

So với Thiệu Hoa Trì không bao giờ che giấu khí thế, công tử là người kín đáo hơn nhiều. Bình thường, ai gặp hắn cũng cảm thấy rất dễ gần, thậm chí lắm lúc hắn đăm chiêu suy nghĩ còn có chút dáng vẻ ngây thơ vô tội nữa là khác.

Nhưng mà Tùng Dịch nghĩ, cái kiểu người khó phòng bị như công tử mới càng khiến người ta sợ hãi. Hắn cố gắng lục lọi đầu óc, xem có phải mình đã quên chuyện gì quan trọng không.

Trước khi công tử mất tích....trước khi công tử mất tích....Ấy chết!!!

Nhiều vấn đề xuất hiện, cho nên hắn quên khuấy đi mất!

Tùng Dịch chạy đi chạy lại một hồi, mang cho Phó Thần một bộ quần áo được gấp ngay ngắn chỉnh tề, cùng với một mảnh vải rách.

Đó chính là chiếc áo Thiệu Hoa Trì cắt bào đoạn nghĩa. Tùng Dịch tìm mất nửa ngày, sau đó nhớ ra chủ tử hắn thường cất những thứ Phó Thần đã tiếp xúc vào kho riêng, có khi đang được chứa trong rương gỗ quý cũng nên. Hắn tìm thử trong dó, quả nhiên thấy bộ quần áo này.

Dù sao cũng là công tử yêu cầu, Tùng Dịch nghĩ, cứ tiền trảm hậu tấu cũng được.

Phó Thần nhớ đến lúc Thiệu Hoa Trì quá mức bi thương, quyết tâm cắt bào đoạn nghĩa, lại cảm thấy đau lòng. Cảm giác mà "Phó Thần kia" nếm trải đã truyền lại cho hắn. Hắn biết khi ấy, Thiệu Hoa Trì rất đau khổ. Nhưng điều khiến hắn quý trọng nhất ở Thiệu Hoa Trì chính là, dù hắn có làm gì, có khiến y tổn thương sâu sắc đến đâu, y vẫn sẽ rạng rỡ mỉm cười với mình.

Có lẽ đó cũng là lý do hắn không sao buông bỏ được. Hắn sẽ không tìm thấy một ai khác chịu đủ mọi tổn thương mà vẫn thủy chung một lòng, giống như y.

Y đừng quá tốt với hắn như vậy có phải hơn không, "Cứ thế thì mình sẽ bị chiều hư mất."

Phó Thần vừa nói, vừa xâu kim chỉ, bắt đầu may lại tấm áo kia.

Tùng Dịch kinh hãi nhìn Phó Thần. Hắn biết may vá, thậm chí còn có vẻ lành nghề là khác. Năm xưa, Phó Thần chỉ là thái giám chứ đâu phải cung nữ, sao lại biết làm những chuyện này.

Khả năng may vá của Phó Thần thật ra rất bình thường, nhưng với nam nhân mà nói, như vậy đã là khá lắm rồi. Lúc trước, hắn chỉ đơm lại cúc áo cho vợ hoặc là khâu lại áo rách cho con. Phó Thiệu đang tuổi nghịch ngợm, Thiệu Di Nhiên thì lóng ngóng tay chân, cho nên mấy việc bếp núc nội trợ đều do Phó Thần làm hết.

Khi may tấm áo vô cùng có ý nghĩa với hai người, ánh mắt Phó Thần cũng dịu dàng hơn hẳn,

Lúc khâu vá xong rồi, Phó Thần lật qua lật lại xem một lươi, khóe môi hơi cong lên, rồi đưa cho Tùng Dịch, "Treo nó lên đi."

Cho người kia một niềm vui bất ngờ.

Phó Thần nghe tiếng lính gác cổng nói chuyện, nhận ra giọng Cát Khả ngoài kia, vội mời hắn vào phòng.

Cát Khả nhìn Phó Thần từ đầu đến chân, không thấy thương tích gì, mới thở phào nhẹ nhõm, "Mai phi nương nương lo cho huynh lắm, nên mới bảo ta ra khỏi cung xem thế nào. Huynh cũng biết là các nương nương rất khó rời cung mà."

"Nương nương sao rồi?"

Phó Thần chỉ hỏi một câu ngắn gọn, nhưng Cát Khả dù sao cũng là đệ tử do Phó Thần nuôi lớn, lập tức biết phải nói gì.

"Không sao. Chỉ là thân thể suy yếu, lúc cứu ra khỏi giếng thì kinh hãi quá nên ngất đi. Các thái y đã kê thuốc, bây giờ nương nương còn đang tĩnh dưỡng."

"Vậy là tốt rồi." Thấy Cát Khả có lời muốn thưa, Phó Thần nói, "Còn gì nữa không?"

Cát Khả đưa mắt nhìn Tùng Dịch, ý tứ rất rõ ràng.

Tùng Dịch được Thiệu Hoa Trì sai ở lại với Phó Thần, cùng với La Hằng và vài người khác thay phiên nhau trông nom hắn. Thiệu Hoa Trì quyết định như thế cũng hợp tình hợp lý, Phó Thần không cách nào cự tuyệt. Y cũn g không hạn chế việc hắn ra ngoài, nhưng yêu cầu phải có người theo bảo vệ, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phó Thần là nam nhân, chưa bao giờ cảm thấy mình cần bảo vệ đến thế, cho nên đương nhiên hắn không muốn. Nhưng kể từ khi Thiệu Hoa Trì thành người yêu của hắn, Phó Thần không ý kiến gì cả. Người yêu muốn cái gì, miễn là trong khả năng của hắn thì hắn đều đáp ứng, huống chi là việc nhỏ thế này.

"Không phải người ngoài, cứ nói đi."

Tùng Dịch đang định rời đi cho đỡ khó xử, không ngờ Phó Thần lại tin tưởng hắn như thế. Cảm giác được tín nhiệm khiến hắn cũng ấm áp trong lòng.

Cát Khả nhìn Tùng Dịch, sau đó mới nhẹ giọng nói với Phó Thần, "Nương nương nhờ đệ hỏi huynh, có phải đã.....đến lúc?"

Bí mật này chỉ có Phó Thần và Mai Phi biết, người khác có nghe từng chữ cũng không hiểu họ nói gì.

Phó Thần biết Mai phi đang nhắc đến chuyện gì. Nếu Mai Giác đã chủ động hỏi như thế, thì chỉ có một nguyên nhân: hoàng đế không qua khỏi.

Dù không phải bây giờ, nhưng sẽ nhanh thôi.

Phó Thần đã tính toán thời gian thứ dược mà Đệ Bát quân đã cho hoàng đế uống lúc trước, ước chừng hắn còn sống được một tháng nữa. Nhưng Mai Giác không phải người nóng vội. Trừ phi hoàng đế đã gần đất xa trời, nếu không nàng sẽ không đến hỏi một câu như thế. Nàng đã đợi mấy năm rồi, còn hơn kém gì một tháng.

Cho nên Phó Thần đoán tình trạng sức khỏe Tấn Thành đế xấu hơn hắn dự liệu, có khi còn không qua nổi tháng này.

"Đệ nhắn lại cho nương nương: Tùy cơ hành sự."

Mối thù của nàng sắp báo được rồi.

"Lão thất, con sao thế?"

Thiệu Hoa Trì nhận được tin hoàng đế tỉnh lại trên đường vào cung. Khi y đến nơi, vài vị đại thần trong triều cũng đã tụ tập ở Dưỡng Tâm điện.

Thân thể hoàng đế không suy yếu như lúc trước, thậm chí còn tương đối minh mẫn. Đa số mọi người đều nhận ra, đó là hồi quang phản chiếu trước khi chết, nhưng không dám nói ra miệng. Trước đó, Tấn Thành đế đã tiêu hao sinh mệnh của mình quá nhiều. Sau khi tỉnh, hắn vẫn nhớ được những gì mình đã làm. Trước khi triệu tập các đại thần, hắn cũng sai người đánh thức An Trung Hải đang trúng dược hôn mê, bảo lão mang chiếu thư Dự Hoàng và Ứng Thiệu đến. Hắn cảm nhận được mối nguy rình rập trong kinh thành, nếu không đã chẳng vội vàng tuyên bố chiếu thư như vậy. Hắn sợ xảy ra chuyện mà mình không đoán trước.

Ánh mắt các đại thần đều nhìn hai cuối chiếu thư đặt trên kia. Bọn họ biết mình được gọi đến đây vì việc gì.

Chẳng có hoàng đế nào lại nói đến chuyện này khi còn tráng niên khỏe mạnh. Có lẽ hắn cũng đoán được mình không còn bao nhiêu thời gian. Các đại thần nghĩ thế nhưng không dám nói, cũng chẳng biểu hiện thái độ ra mặt, chỉ sợ hoàng đế phát hiện ra mình có gì khác thường. Hôm nay, hoàng đế sẽ giap phó tân đế cho bọn họ.

Lúc này, Tấn Thành đế được nâng tới, đám thái y vây xung quanh. Sắc mặt hắn vàng như nến, tử khí tràn đầy.

Thoạt nhìn, hắn như già đi mấy tuổi, cả giọng nói cũng thều thào.

Hắn bảo Lương Thành Văn lui sang một bên, nhìn Thiệu Hoa Trì đang quỳ bên long sàng. Lúc mới tỉnh, hắn nghe tin Thiệu Hoa Trì phá hủy Quan Tinh Lâu, thậm chí còn triệu tập mọi thế lực, suýt chút nữa lật tung cả kinh thành, nói là tìm kiếm loạn đảng. Tạm thời không nói có bắt được người hay không, thực sự có chuyện đó thật hay không, nhưng hành vi tiền trảm hậu tấu này chính là xem thường long uy.

Thấy thất tử không nói lời nào, Tấn Thành đế hít sâu một hơi, ra lệnh, "Các khanh đều lui đi."

Những người khác ra ngoài rồi, hắn mới bảo Thiệu Hoa Trì đến gần hơn một chút, "Con nói xem, có phải chuyện đó cũng liên quan đến chuyện hai ta gặp phải không?"

Người ngoài không biết tình hình cụ thể khi đó, nhưng hoàng đế thì vẫn nhớ được mơ hồ. Hắn nhớ mình không thể kiểm soát bản thân, suýt nữa thì đánh chết thất tử. Nếu Thiệu Hoa Trì không đến kịp, chắc bây giờ người ta đã vớt được xác hắn rồi.

Cho nên dù trong ngoài kinh thành xảy ra vô số chuyện hỗn loạn, đủ khiến Thụy vương bị giam vào đại lao, nhưng Tấn Thành đế vẫn làm như không nghe thấy những lời buộc tội đó.

Trong mắt người khác, vinh sủng này chẳng ai sánh bằng.

Thiệu Hoa Trì nói hết những lời Phó Thần phân tích cho Tấn Thành đế nghe. Tấn Thành đế vừa nghe một phần ba dân chúng trong thành có khả năng là địch trà trộn vào, liền bật cười lạnh lẽo, đánh giá một câu, "Lời nói vô căn cứ."

Quả thật người bình thường sẽ không tin nổi điều này.

Tấn Thành đế hoàn toàn không nghĩ kinh thành ngay dưới chân do mình cai quản mà lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế. Hắn cho rằng hoàng cung bị thích khách đột nhập, là do kẻ địch nhằm đúng chỗ sơ hở, chứ không đến mức như Thiệu Hoa Trì nói.

Tấn Thành đế sẽ không nhận mình sai. Từ xưa đến nay, hoàng đế đều cho rằng mình là thiên tử, càng không nói trước mặt con cái rằng do mình cai trị không tốt mới để xảy ra cơ sự này. Hắn chỉ có thể tin kinh thành vẫn an toàn, rằng thất tử chẳng qua chi nói chuyện giật gân. Vài tên thích khách đột nhập thôi, nào có nghiêm trọng đến mức ấy.

Tấn Thành đế sẽ không tin chuyện vớ vẩn như vậy, cũng chẳng muốn tin.

Quả nhiên là thế.

Đáy mắt Thiệu Hoa Trì tối lại. Đúng như Phó Thần dự đoán, phụ hoàng sẽ không tin lời y. Khi y tận mắt thấy, đầu của hoàng tổ phụ xuất hiện trong kho vũ khí của người Kích quốc, y cũng đã đoán được hành vi của phụ hoàng mình. Lăng mộ hoàng tổ phụ bị trộm là chuyện lớn, vậy mà sao không ai nói gì. Chắc chắn có người cố tình che giấu tin tức, mà người đủ năng lực làm việc đó chỉ có một.

Lúc này, y thậm chí còn tin, dù có nói với phụ hoàng rằng lão tam có vấn đề cũng chắc ích gì cả, thậm chí còn bị nghi ngờ ghen tị với lão tam mới đặt điều vu khống.

Đối với Tấn Thành đế, chỉ cần giao quốc gia này lại cho người khác thì sau đó thế nào cũng chẳng liên quan đến hắn. Hắn chỉ cần biết, triều đại không được phép sụp đổ trong tay mình.

Tấn Thành đế nói, chỉ bảo Thiệu Hoa Trì điều tra xuất xứ của thích khách chứ không bảo y phá hủy Quan Tinh lâu, gây náo loạn trong kinh thành.

Thiệu Hoa Trì tức giận đỏ mắt, lòng đầy thất vọng với vị phụ thân đã sinh ra mình.

Thời ấu niên, hắn khiến y và mẫu phi chịu thiệt thòi, y không tính toán.

Nhưng đến bây giờ, y mới thật sự cảm nhận được sự tàn nhẫn, ích kỷ của hắn.

Tấn Thành đế triệu các vị đại thần bên ngoài vào. Lúc này, hắn mới bảo An Trung Hải tuyên đọc chiếu thư, chỉ đọc chiếu thư Ứng Thiệu, còn chiếu thư Dự Hoàng thì khi hoàng đế vi sai phạm mới dùng đến.

Khi đọc đến truyền ngôi cho Thiệu An Lân, Thiệu Hoa Trì trợn mắt kinh hãi. Dù y đã dự đoán trong lòng từ trước, nhưng vẫn không thể không sững sờ.

Các đại thần quỳ xuống hô Ngô hoàng vạn tuế, chờ Thiệu An Lân quay về kinh thành sẽ dốc lòng phò trợ. Các đại thần ở đây đều là thân tín của Tấn Thành đế, thuộc phái bảo hoàng, có thể quét sạch mọi địch thủ cản đường Thiệu An Lân.

Thân thể Tấn Thành đế bây giờ đã hư hại lắm rồi, chỉ nói đôi câu đã mệt mỏi.

Hắn xua tay bảo những người khác lui xuống.

Nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn không chịu rời đi. Y dập đầu sát đất, biết không thể thay đổi nhưng vẫn thỉnh cầu, "Xin phụ hoàng thu hồi chiếu thư!"

Từng lời mạnh mẽ kiên quyết.

"Thiệu Hoa Trì, những gì cần nói, trẫm đã nói rồi. Ngươi định chống lại thánh chỉ sao?" Nhìn sắc mặt Tấn Thành đế, có lẽ sẽ chẳng qua được mấy đêm nữa. Đám phi tần đã quỳ ở bên ngoài, bao gồm cả Mai phi được sủng ái bấy lâu. Chỉ có duy nhất một người không đến là hoàng quý phi vì nàng đang dưỡng bệnh.

"Ai cũng được, chỉ trừ Thiệu An Lân! Thân phận y có vấn đề. Quốc sư Phi Khanh là người Kích quốc, Thiệu An Lân rất có thể liên quan đến đám thích khách Kíc quốc lần này!" Thiệu Hoa Trì dập đầu, chỉ mong sao Tấn Thành đế nghĩ đến mình từng cứu mạng hắn mà suy xét lại, đứng ném Tấn quốc vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Thiệu Hoa Trì vô cùng kiên quyết. Y có thể không làm hoàng đế, nhưng nếu đưa Thiệu An lên ngai vàng thì chẳng khác nào tặng không cho Lý hoàng. Vậy thì mọi đấu tranh bao lâu nay của bọn họ có ý nghĩa gì nữa? Y không thể để chuyện đó xảy ra.

"Thiệu Hoa Trì." Dường như mấy năm nay, Tấn Thành đế chưa từng gọi đầy đủ họ tên Thiệu Hoa Trì. Hôm nay, hắn đã thực sự nổi giận, "Trẫm không cần biết ngươi đang nghĩ cái gì. Thế lực của ngươi quả thật khiến trẫm sửng sốt. Trẫm từng nghĩ ngươi rất tốt, không tranh không đoạt.....Hóa ra cuối cùng vẫn là một con sói đói mà thôi!"

"Con không vu oan ai cả. Chỉ cần có thêm chút thời gian, con sẽ tìm ra chứng cớ." Thiệu Hoa Trì không hề xúc động. Từ khi quyết định sử dụng thế lực của mình, y đã đoán trước được những lời này, chỉ kiên nhẫn dập đầu.

Tấn Thành đế vốn không muốn nói, mong sao còn giữ được chút tình cảm cha con, nhưng bây giờ, hắn buộc phải nói.

Dù sao cũng là đứa con hắn từng sủng ái nhất. Dù có giận y, trách y, nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ đứa con này, thật nực cười làm sao.

Hắn ho ra một bãi máu. Lương Thành Văn vội vàng chạy đến định bắt mạch, nhưng bị Tấn Thành đế ngăn cản.

"Ngươi cũng lui đi."

Lương Thành Văn muốn nói lại thôi. Hắn nhìn Thiệu Hoa Trì một cái, rồi im lặng lui ra ngoài điện.

Tấn Thành đế rất thất vọng vì Thiệu Hoa Trì. Mấy năm nay, không một hoàng tử nào có được sự sủng ái, tôn trọng và địa vị như y. Nhưng cuối cùng, y báo đáp hắn thế nào? Y dám vọng tưởng ngôi hoàng đế. Khi thân tín báo cáo thế lực của thất vương đảng, Tấn Thành đế cũng không dám tin. Chỉ mới vài năm mà thằng nhóc này đã làm được nhiều như vậy?

Đúng là lòng lang dạ thú!

Y làm sao mà xứng? Y là con của Lệ phi, nữ nhân đó có thân phận gì? Nhi tử của ả có tư cách gì mà kế thừa đại thống? Thiên hạ sẽ cười nhạo ra sao?

Một ả đàn bà hại nước hại dân sinh ra đứa con bị nguyền rủa!

Ánh mắt Tấn Thành đế đầy vẻ mỉa mai, lồng ngực như bị một con dao rỉ sét đâm thấu.

"Ngươi lại đây."

Thiệu Hoa Trì bước tới. Tấn Thành đế ghé vào tai y, lời nói như trảm đinh chặt sắt, "Truyền cho ai cũng không bao giờ truyền cho ngươi!"

Âm thanh rất nhẹ bẫng, nhưng ý nghĩa nặng tựa ngàn cân.

Trái tim Thiệu Hoa Trì nháy mắt lạnh băng, bị cắt nát, phơi bày máu thịt đầm đìa.

"Vì sao?" Những gì một minh quân có thể làm, y đều làm được. Vì sao không phải y?

Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên lại nhớ đến nam nhân mà y luôn ao ước. Dù y làm gì, làm tốt đến đâu, người đó cũng chẳng liếc nhìn một cái. Bởi vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã định, y không bao giờ có cơ hội.

Tấn Thành đế chỉ cười.

Không đáp lại, so với trả lời còn mỉa mai hơn.

"Hoa Trì, ta nhớ ngươi có công lớn ở thành Bảo Tuyên. Nơi đó cũng đang dần dần hưng thịnh trở lại, rất hợp làm đất phong của ngươi. Mấy năm nay, ngươi đã làm rất tốt. Nhã Nhĩ Cáp già rồi, ta định triệu hồi ông ta về kinh. Cả về năng lực lẫn địa vị, ngươi đều đảm đương được. Sau khi An Lân lên ngôi, ngươi hãy về đất phong. Trẫm mệt rồi, lui xuống đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play