A Tứ biết, dù Lý Ngộ có muốn ra ngoài cũng bất lực. Hắn nắm rõ mình hạ bao nhiêu dược, trong vài canh giờ, Lý Ngộ chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
Giá mà lúc nào thằng nhóc này cũng an phận như vậy thì tốt biết bao.
"Gân chân thì sao?" Thập tứ hào hỏi. Nhớ đến A Nhất và các huynh đệ đã chết không nhắm mắt, gã không cam tâm.
Mới cắt đứt gân tay thì đâu đủ trút giận?
"Chủ công còn muốn áp giải hắn về nữa. Tạm thời cứ để thế đi." Bọn họ cũng hết cách, chỉ đành kéo dài hơi tàn cho hắn. Trước kia quan hệ tốt bao nhiêu thì bây giờ căm hận bấy nhiêu. Mười sáu người của Đệ Bát quân đều quen biết Lý Ngộ. Bọn họ có thể nghi ngờ bất cứ ai chứ chưa từng nghĩ Thất Sát chính là hắn. Tất cả mọi ngỡ ngàng, đau đớn đều biến thành phẫn nộ, thậm chí còn hận hắn hơn Tử Vi tinh gấp trăm ngàn lần. Lý Ngộ là cộng sự của bọn họ suốt năm năm, vậy mà lại tự tay cắt da xẻo thịt họ. Thập Hào nghiến răng nghiến lợi nói, "Lý Ngộ đại nhân, hình phạt dành cho ngài như vậy vẫn còn nhẹ, sau này ngài cứ từ từ hưởng thụ. Phản bội chủ công, tội không thể tha thứ."
A Tứ nằm gục trên mặt đất, người đầy máu tươi, tựa như con cá thoi thóp giữa vũng cạn. Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thì nhìn không khác gì một người chết, chẳng có chút sức lực nào.
Người của Đệ Bát quân vô cùng căm hận Lý Ngộ, hay đúng hơn là Thất Sát. Nỗi hận đó đã dâng đến đỉnh điểm sau khi A Nhất chết, một nửa quân số của bọn họ cũng bị tiêu diệt trong cung.
Đó đều là những huynh đệ vào sinh ra tử với họ, nhưng lại bị Thất Sát và Tử Vi tinh cùng nhau hãm hại, chết không toàn thây.
A Tứ bị lôi xềnh xệch ra bên ngoài như một con chó hoang, máu chảy dọc đường đi. Phó Thần cào tay lên bức tường, nhưng dùng hết sức lực cũng chẳng để lại nổi một vết xước. Móng tay hắn cũng gần bong ra, nhưng hắn không hề có chút cảm giác đau đớn, chỉ trơ mắt nhìn bóng dáng A Tứ mỗi lúc một xa dần, chỉ còn vết máu đọng lại chứng minh những chuyện vừa xảy ra là thật.
Thân thể A Tứ ma sát với mặt đất gồ ghề, áo rách tả tơi, đất đá sắc bén cào xước xa thịt.
Hắn kiệt sức, liếc mắt nhìn kẻ đang đóng giả mình. Đó là một khôi lỗi nhân* mà A tam đã để lại cho hắn, là lễ vật quý giá nhất của người huynh đệ chí thân, chẳng khác nào hình nhân thế cho hắn một cái mạng.
*Khôi lỗi nhân: chẳng biết phải dịch như thế nào, đại khái là người đã được huấn luyện thành con rối.
A Tứ giả nhận được ám hiệu, lặng lẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của A Tứ, ra hiệu cho những thân tín khác đang âm thầm nấp trong góc, cố tình gây rối phòng luyện đan. Đây là nơi Phi Khanh dùng để luyện tiên đan cho Tấn Thành đế trước khi rời đi, cũng xem là nơi trọng địa của Quan Tinh lâu.
Tuy Phi Khanh không ở đây, nhưng tiên đan vẫn phải cung cấp cho hoàng đế đầu đặn. Lò luyện đan vẫn hoạt động như bình thường. Trong khu vực đó có vô dược đồng* và đám dược nhân hình thù dị dạng. Phó Thần cũng từng suýt chút nữa trở thành một trong số đó.
*Dược đồng: Những thiếu niên làm công việc nấu thuốc.
Nhưng lúc này, không biết ám khí từ đâu bỗng dưng phóng về phía đám người Đệ Bát quân.
Bọn họ không kịp đề phòng nên bị thương vài người. A Tứ đột ngột dùng sức, nhân cơ hội này, xô ngã những kẻ đang giữ chặt mình, chạy về phía khu vực luyện đan.
Dọc đường đi, hắn chỉ nghe tiếng gió gào bên tai. Hắn chạy rất nhanh, có lẽ đây là lần đầu cũng là lần cuối, hắn dùng hết sức lực để bỏ chạy như thế.
Lòng hắn chỉ nhắc lại hai chữ: Mau lên....
A Tứ giả cũng vờ bám theo ngay sau đó. Đệ Bát quân thấy Lý Ngộ đã rơi vào tình cảnh này rồi mà còn định trốn, lập tức truy đuổi. Có điều, bọn họ tương đối an tâm, nở Quan Tinh lâu là địa bàn của họ, đâu dễ thoát như thế!
A Tứ chạy vào phòng luyện đan, nơi có chiếc lò luyện đan lớn nhất. Lô đỉnh bằng đồng đang đun trên lửa đổ. Dược đồng liên tục lau mồ hôi, đứng trên bậc thang, dùng chiếc gậy lớn để quấy thuốc. Thứ thuốc đặc sệt, sôi lục bục, bốc khói nghi ngút. Cả căn phòng được hun sấy, nóng như hỏa lò, chỉ vừa bước vào đã cảm nhận được cái nóng bỏng da.
A Tứ bỗng nhiên xuất hiện, khiến đám dược đồng sợ hãi. Những dược nhân hình thù dị dạng bị trói trong góc cũng rầm rì bàn tán.
A Tứ biết Đệ Bát quân lợi hại ra sao. Một mình hắn không đối phó được với bọn họ, chưa kể gân tay còn bị cắt đứt. Hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian này.
Đã tới nước này rồi, không thể để thân phận Lý Ngộ bị phát hiện.
Hắn đá một cú vào lô đỉnh bằng đồng nóng đủ để nung chảy kim loại, vận hết nội lực hùng hậu của bắp đùi. Đám người giữ lô đỉnh cũng bị cú đá của hắn chấn động, ngã lăn lông lốc.
Lúc này, A Tứ giả và Đệ Bát quân đã đuổi kịp đến phòng luyện đan.
A Tứ thậm chí chẳng còn thời gian nhìn lại. Hắn chỉ có hai chấp niệm duy nhất trong lòng: Phải cứu đệ đệ, và không phản bội chủ công.
Hắn không tránh né, để thứ thuốc sôi sùng sục kia đổ xuống người mình.
Đám người ngã lăn trên mặt đất cũng nhanh chóng bị thuốc nung chảy, lộ ra thịt đỏ xương trắng.
Trong lúc sinh mệnh dần rời xa nhân thế, tâm trí hắn tràn ngập ánh mắt lấp lánh, lanh lợi của đứa trẻ kia, nhõng nhẽo túm vạt áo hắn, nài nỉ, "A Tứ ca, hôm nay chúng ta lén làm tiệc nướng đi. Chủ công sẽ không biết đâu, được không?"
"Không được. Lo luyện công đi." Căn cơ của thằng nhóc này quá kém/
Hơn nữa, chẳng qua chỉ là săn thú rừng, nhưng nó nhất quyết gọi là tiệc nướng. Không đỡ lo được tí nào, lúc nào cũng bày trò nghich phá, rồi bắt bọn họ đi theo dọn dẹp hậu quả.
"Luyện chán lắm rồi, đã lâu chúng ta không ra ngoài chơi."
"Không nghe lời thì quỳ bên ngoài." A Tứ không chút thương xót.
Lý Ngộ nghe vậy thì nhảy dựng lên, "Vì sao các huynh cứ đối xử với ta như thế? Ác quá đi! Ngày nào cũng luyện công luyện công. A Tứ ca, hình như huynh còn chưa cười với ta bao giờ."
"Lý Ngộ, đừng có đến gần ta." Cảm thấy lưng mình bỗng như nặng trịch, A Tứ lúng túng phản kháng.
Hắn chưa bao giờ bị người ta đòi hỏi vô lý như thế, đã vậy còn bám dai như đỉa, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Trong lòng hắn vừa buồn bực vừa bất đắt dĩ.
"Ta thích thế. Huynh có giỏi thì cắn ta đi!" Lý Ngộ cười trơ tráo.
"Đệ đừng tưởng ta không dám đánh!"
Hai người đùa giỡn chạy vài vòng, mệt đến toát mồ hôi, thở phì phò, ngẩng lên nhìn nhau.
Lý Ngộ liền túm hai má A Tất, nhéo cho manh ra, khiến cho gương mặt nghiêm nghị của hắn méo mó thành hình mặt cười. "Cười lên một cái thôi mà, A Tứ ca."
A Tứ cũng muốn cười, nhưng chất lỏng đặc sệt kia đã nung chảy da mặt hắn.
Thôi thì để kiếp sau, khi thành đệ đệ của ta đi.
A Tứ giả đứng phía sau là một con rối hình người. Hắn đã nhận mệnh lệnh từ trước, giả vờ tìm cách kéo A Tứ ra, nhưng cũng bị cuốn vào lò thuốc.
"Lý Ngộ" và "A Tứ" cùng nhau đồng quy vô tận, bị nhấn chìm trong vũng thuốc sôi sục.
Như vậy, sẽ khong còn ai phát hiện ra bí mật này nữa.
Khi đám người Đệ Bát quân chạy đến thì đã không kịp kéo A Tứ giả ra, "A Tứ!!!"
Bọn họ gào lên, hận sao không thể dừng thời gian lại, để họ cứu A Tứ. Sao A Tứ lại không màng đến tính mạng của mình, cứu tên phản đồ Lý Ngộ!
Rõ ràng ban nãy, A Tứ chẳng có vẻ gì là đau buồn khi bắt Lý Ngộ, họ cũng cho rằng A Tứ như bọn họ, hận Lý Ngộ thấu xương. Nhưng hóa ra, tình cảm của hai người suốt năm năm qua không dễ dàng vứt bỏ. Hắn muốn ngăn Lý Ngộ tự sát, nhưng không ngờ lại bị kéo vào theo.
Tuy họ khá bất ngờ khi Lý Ngộ quyết định dùng cách này để kết liễu bản thân, nhưng điều đó cũng không phải không hiểu được.
Lý Ngộ biết rất rõ những thủ đoạn tra tấn tàn khốc của Lý phái, tự hiểu nếu mình bị bắt thì kết cục ra sao. Không khiến hắn sống dở chết dở thì làm sao trả được mối hận này.
Thập Tứ Hào định cứu "A Tứ", nhưng bị những người khác ngăn lại, "Đừng đi, không kịp nữa rồi!"
Nhiệt độ của thứ thuốc này vượt quá giới hạn da thịt con người, ngay cả bọn họ cũng không thể nào kháng cự, chỉ còn biết nhìn "A Tứ" bị nấu chảy từ từ.
Không ít người trong số bọn họ lặng lẽ rơi lệ.
Thất Sát chết, nhưng bọn họ chẳng thể vui mừng. Đã có bao nhiêu huynh đệ phải chôn cùng hắn.
Phó Thần ở dưới tầng hầm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vũng máu kia. A Tứ bị lôi ra ngoài đã lâu, cửa cơ quan bị khóa lại như cũ, không một ai bước vào. Nơi này trở thành một góc tối bị quên lãng.
Phó Thần nện đầu lên bức tường đá, nhưng vì không có sức nên động tác của hắn cũng thật yếu ớt. Đập vào lần, máu tươi bắt đầu chảy ròng ròng từ trên trán, rơi vào hốc mắt, cay xè, "A......"
Trong căn phòng đá vô cùng yên tĩnh, tiếng cười khẽ của Phó Thần hết sức chói tai.
Chung quanh chỉ còn tiếng lách tách khe khẽ của ngọn đuốc đang cháy. Hắn chậm rãi trượt ngã bên góc tường, nằm cuộn lại thật chặt, thất thần nhìn ra xa.
Ta đúng là Thiên Sát Cô Tinh. Kẻ đáng chết đâu phải A Tứ.
Mà là ta, là ta mới đúng!
Hình ảnh Thiệu Di Nhiên và Phó Thiệu chết đi lại hiện ra trước mắt. Hắn ôm đầu nức nở, "A.....A....."
Phó Thần nghẹn ngào, không kêu khóc, mà chỉ như tiếng gầm gừ đau đớn của mãnh thú.
Hắn không muốn nghĩ gì nữa. Đã quá mệt mỏi rồi.
Vì sao người chết không phải là hắn?
Hắn chết là được rồi mà.....
Ô Nhân Đồ Nhã ngồi xếp bằng giữa giếng trời. Đứa bé con tóc thắt bím ngồi bên cạnh nàng cũng không dám nói chuyện, trái lại còn giúp nàng nhìn phương hướng la bàn.
Sau khi về kinh, Ô Nhân Đồ Nhã đã yêu cầu xây giếng trời này, căn cứ theo vị trí của sáu mươi tư quẻ, dựa vào thuộc tính của kim mộc thủy hỏa thổ của ngũ hành. Nàng vuốt ve xâu tiền đồng trong tay, cứ chốc chốc lại ngước mặt nhìn trời sao, ánh mắt thần bí.
Miệng nàng không ngừng lẩm nhẩm, "Không xong rồi...."
Từ lúc trời tối, nàng vẫn liên tục quan sát tinh tượng. Lúc đầu, nào nghĩ mình không tinh thông bói toán cho nên mới nhìn lầm, nhưng sao cả hai lần tính đều ra cùng một kết quả.
Vài canh giờ trước, Thất Sát tinh đã lâm vào sinh tử kiếp, nhưng do trời chưa tối nên nàng không nhìn được. Bây giờ mới thấy rõ, Thất Sát vốn sáng rực rỡ trong tử vi mệnh bàn lại bỗng dưng u ám, chập chờn yếu ớt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm.
Ô Nhân Đồ Nhã sợ mình nhìn lầm nên không dám nói linh tinh. Hơn nữa, Phó Thần vốn không tin số mệnh, dù nàng có nói thì chưa chắc hắn đã để tâm. Để phòng ngừa vạn nhất, Ô Nhân Đồ Nhã tính toán thêm vài lần, vẫn ra cùng một kết quả.
Nàng không đoán được đây là đại kiếp hay tiểu kiếp. Dù sao thì sở trường của nàng là bùa ngải chứ không phải là bói toán, nhưng nàng chắc chắn đây là sinh tử kiếp.
Ô Nhân Đồ Nhã nhìn vị phu quân không biết gì về bói toán của mình đang ngồi đằng xa, không quấy rầy. Nàng trầm tư một lát, rồi lấy ra một chiếc bình sứ, gọi Khương Thư Dương lại gần.
"Công tử từng nhờ ta làm ra thứ này, không cho người nào biết vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có lẽ đã đến lúc phải dùng rồi. Chàng mau liên hệ với Tiết Duệ, bảo y giao thứ này cho công tử hoặc Thụy vương." Ô Nhân Đồ Nhã thật sự khâm phục Phó Thần, hắn đã tính đến cả chuyện này từ trước. Tại sao từ cách đây mấy năm hắn đã biết chuyên này sẽ xảy ra?
Chắc không phải hắn đoán được, mà vì nam nhân kia rất đáng sợ, khả năng nào cũng nghĩ đến, khiến người ta cũng khó lòng phòng bị.
Khương Thư Dương thoáng sửng sốt. Hắn là phu quân của Ô Nhân Đồ Nhã mà còn không biết, rốt cuộc là chuyện bí hiểm gì?
"Có thể nói cho ta biết đây là gì không?"
Ô Nhân Đồ Nhã còn đang nhìn sao trời. Nghe vậy, nàng cảm thấy cũng chẳng còn gì phải giấu diếm nữa. "Thuốc giả chết."
Khương Thư Dương theo chỉ dẫn của thủ hạ Tiết Duệ, cưỡi ngựa chạy đến nơi Thiệu Hoa Trì đang tìm người.
Thiệu Hoa Trì điều động mọi thế lực có thể. Ngay cả dân chúng thông thường cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Thiệu Hoa Trì nhận được tin báo, không cứ điểm nào của Lý phái có vấn đề khác thường, cũng chẳng biết tung tích Phó Thần nơi đâu, lòng y càng như lửa đốt.
Hiện giờ, y đang cùng các thân tín mà lão bát và thập nhị phái đến, tìm kiếm quanh khu vực sông hộ thành.
Lúc trước, Thanh Tửu báo một tin tức xem như khả quan. Bọn họ phát hiện một vết máu nhỏ giọt trên hướng chiếc xe ngựa bắt Phó Thần đi. Nhìn trạng thái và màu sắc của vết máu thì hẳn là mới xuất hiện cách đây không lâu.
Mà xung quanh nơi phát hiện ra giọt máu cũng không quá nhiều người sinh sống.
Bọn họ vội vàng chạy đến đây, những người khác tạm thời chờ lệnh. Thiệu Hoa Trì đưa mắt nhìn bờ cỏ ven sông. Đó là sông hộ thành.
Thanh Tửu bị Thiệu Hoa Trì bắt kiểm tra dọc bờ sông, đồng thời xác định phương hướng.
Bị giao trọng trách nặng nề như vậy, Thanh Tửu dẫn đám đồng bạn nhỏ của mình đi tìm, vừa trầm tư suy nghĩ. Tuy rằng điện hạ nói nó chỉ cần dựa vào trực giác là được, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng công tử, nó làm sao mà dám tùy tiện phán bừa.
Hơn nữa, nó còn cảm thấy rõ ràng ánh mắt lạnh lẽo của Thiệu Hoa Trì sau lưng. Tuy nãy giờ, Thiệu Hoa Trì chưa tỏ thái độ gì khó chịu, thậm chí còn khá ôn hòa, nhưng sau những ấn tượng trước kia, cứ mỗi lần chạm mặt Thiệu Hoa Trì là nó lại lúng túng.
Tiết Duệ thấy Thiệu Hoa Trì đang ngẩn người không biết nghĩ gì, bèn lại gần hỏi, "Ngài sao vậy?"
Thiệu Hoa Trì nói giọng thoáng chút hoài niệm, "Mấy năm trước, hắn giả trang làm tiểu cung nữ để trốn ra khỏi cung, ta men theo bở sông này tìm thấy hắn đang đốt lửa....."
Tiết Duệ nhìn khuôn mặt được đèn lồng soi chiếu của Thiệu Hoa Trì, thật dịu dàng. Ai mà ngờ được đây chính là vị sát thần mặt lạnh kia chứ.
"Ta nghe nói, ban nãy có kẻ trông giống Phó Thần đến ám sát ngài?" Chuyện này các thân vệ của Thiệu Hoa Trì cũng chứng kiến, khó mà giấu được.
"Ta vẫn còn sống ở đây mà. Ngươi hỏi vậy là muốn biết liệu ta có nghi ngờ Phó Thần hay không chứ gì?" Tiết Duệ là kẻ nhanh trí, khéo léo, rõ ràng đang thăm dò y. Suy cho cùng, đó cũng là thủ hạ hàng đầu của Phó Thần. Thiệu Hoa Trì biết suy nghĩ của Tiết Duệ, nhưng y vẫn không kiềm lòng được mà bưc bội, nói giọng hờ hững. "Chúng quá xem thường ta, cũng quá xem thường Phó Thần."
"Ngài tin tưởng công tử như vậy sao?"
"Ta đương nhiên ti hắn. Không tin hắn thì tin ai? Ngươi à?" Thiệu Hoa Trì thản nhiên đáp.
Tiết Duệ an tâm hẳn. Chỉ cần Thụy vương không mâu thuẫn với chủ tử của y thì những chuyện khác thế nào cũng được.
Tuy ban nãy, Thiệu Hoa Trì vẫn luôn tìm kiếm Phó Thần, nhưng Tiết Duệ vẫn muốn lên tiếng hỏi một câu giúp công tử nhà mình cho rõ ràng. Ai mà biết liệu vị điện hạ thâm trầm, thủ đoạn này có băm vằm Phó Thần sau khi tìm thấy hay không. Nhưng quả nhiên câu hỏi vừa rồi chính là sự lăng mạ đối với tấm lòng của Thiệu Hoa Trì dành cho chủ công của y.
Trừ giới tính ra, Thiệu Hoa Trì chẳng có chỗ nào thua kém nữ nhân, thậm chí còn đẹp hơn. Tiết Duệ cảm thấy mình cũng bắt đầu muốn chèo thuyền rồi.
Sau khi nghe đám thân tín kể lại chuyện lằng nhằng giữa công tử và Thụy vương, còn cả vụ cắt bào đoạn nghĩa, khi ấy y cũng đoán được tình hình của Thụy vương và thái độ của Phó Thần, biết bọn họ khó mà thành đôi.
Trả lời xong, Thiệu Hoa Trì đi về phía Thanh Tửu đang hoang mang.
Tiết Duệ vỗ đầu mình một cái. Chết thật, y lại ngẩn người ra rồi. Chỉ tại gương mặt Thiệu Hoa Trì nhìn dòng sông ban nãy quá dịu dàng, khác mọi ngày một trời một vực.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn nghĩ đến chuyện đẩy thuyền, rõ dư hơi!
Thanh Tửu bỗng dưng thấy hai đồng bọn nhỏ của mình là Bao Chí và Linh Lung lặng lẽ dạt ra, biết ngay là điện hạ đang đến gần.
*Lời editor: Có ai cảm thấy nhóm ba bạn nhỏ này là hình mẫu bộ ba nhân vật chính kinh điển trong các truyện thiếu nhi không? Kiểu gì cũng có 1 nhân vật chính láu cá, một thằng bạn nối khố, và một cô bạn tài giỏi.
Nó nơm nớp lo sọ, quay người nhìn Thiệu Hoa Trì, "Thụy vương điện hạ."
Mỗi lần thấy Thiệu Hoa Trì, bộ dạng của nó lại như chuột thấy mèo, đám bạn nó cũng quen rồi. Tiểu phúc tinh Thanh Tửu trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ Thụy vương.
Lần này Thiệu Hoa Trì không trêu chọc nó, trái lại còn ngồi xuống trước mặt, giữ lấy vai Thanh Tửu, "Thanh Tửu, ta chưa từng sợ hãi bao giờ."
Thanh Tửu đổ mồ hôi lại. Ngài không cần nói, tui biết chỉ có người ta sợ ngài chứ ngài thì sợ ai.
Nói gật đầu lia lịa. Đúng đúng đúng, Thụy vương nói cái gì cũng đúng.
"Nhưng ta sợ không gặp được hắn nữa." Mỗi lần Thiệu Hoa Trì chăm chú nhìn ai thì đối phương sẽ không thể nào ngăn được trái tim mình đập loạn. Đó là do dáng vẻ mỹ lệ mà mạnh mẽ đặc biệt của y khiến con mắt người nhìn phải chấn động, "Xin ngươi nói cho ta, ngươi nghĩ hắn đang ở đâu?"
Thiệu Hoa Trì chưa bao giờ trang trọng với Thanh Tửu đến vậy, cũng rất ít khi thừa nhận năng lực của nó, khiến Thanh Tửu đầu óc quay cuồng.
Cái này gọi là thụ sủng nhược kinh trong truyền thuyết, cũng là phản ứng bản năng trước sắc đẹp tuyệt đối.
Tiết Duệ đứng nhìn từ đầu đến cuối, rất hiểu cảm giác này.
Nam nhân cũng được mà, công tử.
Một nam nhân đẹp đến bất chấp giới tính như thế, ngài mà không động tâm thì ý chí cũng kiên cường quá rồi.
Thanh Tửu bình tĩnh lại, chỉ về một phía. Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu, nhìn về hướng Quan Tinh lâu. Nơi đó cây xanh tươi tốt, che chắn gần hết, chỉ thoáng thấy đỉnh tháp. Vùng này vốn rất ít ít người, mà chỗ đó lại càng không ai qua lại. Đó là thánh địa, cũng là cấm địa, ngay cả Ấp An phủ cũng không dám mạo phạm thần linh.
Thiệu Hoa Trì không hề do dự. Cấm địa....Nếu chỗ khác không có tin tức, vậy thì y nhất định phải kiểm tra nơi này một lần.
"Xuất phát!"
Y vừa đi một đoạn, thế tử Linh Võ hầu Khương Thư Dương vội vàng thúc ngựa chạy tới, dường như có việc gấp.
May thay đoàn người của Thụy vương dừng lại. Khương Thư Dương phóng ngựa như bay, dùng hết sức lực để hoàn thành lời nhờ vả của vợ. Nếu chiếc bình này không quan trọng đến mức phải giao tận tay thì hắn cũng không tự mình đến đây.
Đệ Bát quân dọn dẹp phòng luyện đan, thấy hai thi thể chỉ còn lại xương trắng, nặng nề cúi đầu.
Một người đề nghị, "Mang về Kích quốc đi, để A Tứ được lá rụng về cội."
Thập Hào cẩn thận thu hồi từng khúc xương không còn nguyên vẹn trong chỗ thuốc đổ, đặt vào bao tải, vác lên vai.
Nghe vậy, nước mắt gã lại dâng đầy hốc mắt, cuối cùng vẫn gật đầu, vuốt ve cái bao trên vai.
"Yên tâm đi, nơi này còn đám huynh đệ chúng ta, sẽ không khiến ngươi hy sinh vô ích đâu."
"Dù sao đi nữa, Thất Sát cũng đã đền tội, chỉ còn mình Tử Vi, sẽ chẳng làm nên chuyện."
"Lý thị vô địch, thiên hạ nhất thống!"
Nghĩ đến Lý Biến Thiên, cảm giác bi thương trong họ vơi dần, từ từ vững tâm trở lại.
Vừa ra khỏi phòng luyện đan thì một thân tín chạy đến, "Chúng ta....chúng ta bị bao vây rồi!"
Đám người Đệ Bát quân mặt biến sắc. Chuyện ở Quan Tinh lâu không mấy người biết, ai đoán ra bọn họ đang ở đây?
Bây giờ bọn họ không có thời gian làm gì. Nhìn qua cửa sổ, thấy binh lính đã bao vây đông nghìn nghịt xung quanh Quan Tinh lâu. Ánh đuốc sáng rực như đèn lồng của sứ giả Diêm Vương. à đứn
Mà người dẫn đầu chính là Thiệu Hoa Trì!
"Y là Tử Vi tinh sao?"
"Thất tử? Cũng chưa chắc. Lúc trước Phi đại nhân đã nói, Tử Vi tinh có thể làm một trong ba người, tam tử, thất tử, cửu tử."
"Xem ra khả năng là thất tử khá lớn." Hơn nữa, sao những lần ám sát của bọn họ nhắm vào kẻ này đều thất bại. Tất nhiên một phần nguyên nhân là do Thất Sát cản trở. Vậy xem ra khả năng này đã gần như chắc chắn.
"Vậy chúng ta xuống giết hết bọn họ?"
"Không được. Y dẫn theo nhiều binh lính, không thể liều mạng được." Tôn chỉ của Lý phái là không hy sinh vô ích.
"Vậy phải làm sao đây?"
Thập Hào nhìn bao vải trong tay, chẳng biết xương cốt bên trong là của Lý Ngộ hay A Tứ, lại nhìn các huynh đệ khác. "Y vẫn chưa biết Thất Sát đã chết, chẳng phải vừa khéo sao?"
Thiệu Hoa Trì ở dưới, quan sát những tầng lầu, không lập tức vào ngay. Y biết nếu mình liều lĩnh xông vào một nơi ẩn chứa tầng tầng cơ quan cạm bẫy thế nào là vô cùng mạo hiểm. Y cũng thoáng thấy vài bóng người nhìn xuống. Dựa vào trang phục và động tác thì chắc hẳn chúng là những kẻ Phó Thần nói cần tiêu diệt, tám người còn lại của Đệ Bát quân.
Lúc này, Thiền gia huynh đệ đã đến cạnh Thiệu Hoa Trì.
"Thật cơ quan của các ngươi không tồi. Trong lầu này vô số cơ quan, rất thích hợp để các ngươi trổ tài. Lát nữa nghe ta hạ lệnh, thả Huyết Lân điệp ra." Y không quên lúc trước, khi xông vào kho báu Khiển Tộc, bị hai huynh đệ này dùng Huyết Lân điệp khiến cho suýt nữa toàn quân hy sinh.
Nếu hai huynh đệ này hung dữ đối phó với bọn họ thì vô cùng cực khổ, nhưng đứng cùng phe với họ để chống lại kẻ thù thì là chuyện khác.
Lúc này, đám người từ trên lầu ném một ống trúc xuống chỗ Thiệu Hoa Trì.
Tùng Dịch nhặt được, mở ra. Khi nhìn thấy chữ bên trong, hắn rùng mình một cái.
Thiệu Hoa Trì liếc qua, thấy bốn chữ ngắn gọn: Thất Sát ở đây.
Có thể đó chỉ là cạm bẫy, lừa bọn họ đi vào, cũng có thể là sự thật, bởi vì tòa lầu đầy rẫy cơ quan này là nơi thích hợp nhất để giam cầm.
Thập Hào muốn Thiệu Hoa Trì chạy vào tìm Thất Sát. Nếu Thiệu Hoa Trì tin tưởng Tử Vi mệnh bàn thì sẽ không dám để Thất Sát gặp nguy hiểm, bằng mọi giá tìm cách cứu người ra.
Đương nhiên, cũng có khả năng Thiệu Hoa Trì không màng đến sống chết của Thất Sát, thế thì bọn họ cũng chẳng mất gì.
Địch đông ta mạnh, bọn họ còn phải nhanh chóng tìm đường đào thoát, không tiện ở lại đây đối chiến. Chỉ cần Thiệu Hoa Trì có dã tâm với đế vị, biết mình cần sự trợ giúp của Thất Sát mới có thể lên ngôi thì chắc chắn sẽ mắc mưu. Y không dám mạo hiểm.
Cái mà Thập Hào tin tưởng, chính là dã tâm của y với thiên hạ.
Nhìn quân lính của Thụy vương dưới lầu, Thập Hào cười lạnh, "Phóng hỏa!"
Đốt hết cả tòa lầu, xem ngươi còn đâu tâm trí truy lùng bọn ta.
Thập Hào cũng nhanh chóng nhìn các vị huynh đệ phía sau, "Đi thôi, Phi đại nhân chắc cũng sắp đến rồi. Chúng ta mau chuẩn bị tập hợp."
"Điện hạ, Quan Tinh lâu cháy rồi!"
Khi Thiệu Hoa Trù nhìn thấy hàng chữ trên tờ giấy kia, những âm thanh ầm ĩ bắt đầu vang vọng trong lầu. Những lầu trên bắt đầu bốc cháy.
Phó Thần!!!
Trên bầu trời, ánh sáng của Thất Sát tin trong tử vi mệnh bàn càng lúc càng yếu ớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT