“Nhưng mà đúng là em mắng rất quá đáng nhé.” Lão Tôn gắp mấy miếng cải xanh vào trong bát của mình, uống xong mấy hớp cháo thì ăn bánh bột ngô, ngồi nhìn “ông thần của mình” đang ung dung thong thả ăn cơm.
“Đau thế cơ à?” Lão Tôn hỏi, thi thoảng hắn nhìn thấy Giang Hải vô tình hơi nhúc nhích một cách vô thức, biểu cảm trên mặt hơi vặn vẹo, dáng vẻ trông rất đau đớn.
Giang Hải thật sự không muốn để ý đến hắn, cười lạnh, ném một ánh mắt qua để hắn biết: “Anh thử thì biết.”
Lão Tôn sờ chóp mũi: “Lát nữa sẽ giúp em bôi thuốc mỡ, được rồi. Xin lỗi mà.”
Hắn nói một cách áy náy khiến Giang Hải bất ngờ, cháu trai này làm gì cũng luôn là kiểu ông đây là tất cả, ông đây luôn đúng. Giang Hải chưa từng nghĩ đến người như vậy cũng sẽ có dáng vẻ thành khẩn nói xin lỗi, mặc dù thái độ lấy lòng này khiến cậu thầm thoải mái, nhưng mà cũng không quá quen lắm.
Giang Hải khua tay: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu lại giải thích thêm một câu: “Không đến nỗi đó, anh đừng nghĩ nhiều.”
Đến nỗi Lão Tôn vừa nhắc đến vụ mắng mỏ kia, Giang Hải cũng không lên tiếng, vì cậu tự suy nghĩ cũng cảm thấy không có mặt mũi nào mà nghe, cái gì đã mắng nên mắng thì cũng mắng cả rồi.
Đôi mắt của Lão Tôn vừa sâu thẳm vừa đen láy nhìn cậu, vô thức đồng ý một tiếng: “Ừ…”
Giang Hải ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, Lão Tôn lắc đầu tỏ ý không sao, Giang Hải cảm thấy bầu không khí khá ổn, bèn hỏi hắn: “Anh đã từng nghĩ đến sau này chưa?”
Lão Tôn bị cậu hỏi mà kinh hãi, nhanh chóng phản ứng xong thì trêu chọc cậu: “Sao, muốn bên tôi cả đời à?”
Trong lòng Giang Hải nặng nề: “Đừng nói sang chuyện khác, anh đã nghĩ đến chưa?”
Lão Tôn than thở, dáng vẻ bao dung: “Tất cả phụ thuộc vào em.”
Giang Hải: “…Sao lại nói do em?”
Lão Tôn dọn dẹp đồ đạc trên bàn, nghe đến đây thì dừng lại, nói: “Nếu em đã nghĩ đến, tôi sẽ trải qua một đời sinh tử bên em.”
Lời hắn nói nghe thật trịnh trọng. Trong lòng Giang Hải an tâm hơn một chút: “Nhà em có bốn miệng ăn, em còn có một em trai. Bây giờ thật vui vì mình không phải là con gái độc nhất. Em cứ lề mề không kết hôn, ba mẹ em chắc cũng sẽ dần hiểu thôi. Nhưng mà gia đình em rất bảo thủ lạc hậu, không biết em có thể nhanh chóng giới thiệu anh với người trong nhà không nữa.” Nói đến đây, hiếm khi nào thấy Giang Hải cười mỉm, bầu không khí nghiêm túc cũng dần biến mất: “Thằng em trai em thì thay bạn gái với tốc độ bàn thờ, nhiệm vụ nối dõi tông đường nhà em chắc giao cho nó rồi, cho dù thế nào em cũng sẽ nói.”
Lão Tôn không nghĩ nhiều như thế, nghe cậu nói nghiêm túc như vậy thì hơi ngạc nhiên ngoài ý muốn, bật cười vài tiếng.
“Em nghĩ như vậy, tôi vui lắm.” Hắn cười nói, dù là kẻ ngốc cũng nghe ra được niềm vui sướng.
“Tôi không có ba mẹ, nằm đâu là nhà ngã đâu là giường. Ha ha, cũng không đến mức thân thích, một người ăn no, cả nhà không đói bụng. Bây giờ….” Lão Tôn hôn cậu, “Cũng chỉ thêm một người.”
Giang Hải cong môi: “Ừ. Anh nói về anh đi, em thường xuyên kể chuyện của mình cho anh nghe. Anh xem, em cảm thấy mình chẳng thể nào hiểu về anh được.”
Lão Tôn nhướn mày: “Được. Nhưng thật ra tôi cảm thấy trên cõi đời này không có ai hiểu rõ tôi hơn em cả.”
Hắn nói một cách nhấn nhá, Giang Hải biết hắn đang nói gì, đỏ mặt, đánh một cái lên bả vai hắn: “Anh đứng đắn một tí có được không?”
“Ờ.” Lão Tôn sờ vị trí bị đánh, cười nói đứng lên: “…Sau khi tôi sinh ra, cuộc sống không ổn lắm, chỉ là…không tìm được người nào giống tôi. Người xung quanh đều…nói thế nào đây, tôi nghĩ bọn họ khác em. Hơn nữa sau này vì vài nguyên nhân mà không còn gia đình, tôi rất muốn học nhiều thứ, phải thật giỏi giang để sau này không xảy ra những chuyện mình không thể bảo vệ được. Nhưng thật ra…những kẻ lợi hại ấy không hề tốt đẹp và bao dung như tôi tưởng, bọn họ…” Lão Tôn cau mày, tựa như nhớ ra chuyện gì không tốt đẹp lắm: “Còn ghê tởm hơn loài người.”
Trong lòng Giang Hải cũng không vui vẻ gì, cậu nắm lấy bàn tay hắn, cầm nhẹ nhàng. Lão Tôn cười trấn an cậu: “Đều đã trôi qua cả rồi.”
Lão Tôn: “Sau đó tôi bái một sư phụ, ổng rất giỏi, dạy tôi rất nhiều thứ, nhưng không muốn nhận tôi.”
Giang Hải: “Tại sao?”
Lão Tôn: “Rất nhiều lý do, đúng là ông ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng ông ấy còn rất nhiều thứ cần bảo vệ, tôi ở mặt đối lập, cho nên ông ấy không nhận tôi. Mặc dù tôi đau lòng nhưng cũng biết.”
Giang Hải muốn ôm hắn, không biết làm thế nào để bản thân vui hơn. Thôi bỏ đi, chỉ là ân cần nhìn hắn, ánh mắt rất ôn nhu.
Lão Tôn nhìn thấy, chẳng biết tại sao trong lòng có cảm giác dần chết lặng đi, đứng lên hôn cậu. Hồi lâu mới thả ra, ngồi xuống nói tiếp: “Em đã nói, không phải lúc nào mọi người cũng có thể làm mọi việc theo ý mình. Nhiều người giỏi cũng giống vậy.”
Giang Hải bị hắn hôn đến ngẩn ra. Đối với một người luôn tùy hứng như Lão Tôn lại nói ra lời này khiến cậu cảm thấy không quen.
Lão Tôn không để ý, cứ tiếp tục nói: “Sau đó tôi rất lợi hại mà, đi ngăn chặn con người không được làm những việc đó, nhưng cũng không biết bản thân lợi hại như vậy để làm gì, không có chuyện…mình muốn làm. Ban đầu muốn bảo vệ, thời gian trôi qua lý do này cũng đã dần biến mất từ lâu rồi.”
Giang Hải hiếm khi nào biết đùa, cười nói: “Ta đây đứng ở trên cao, muốn kết quả thế nào, là cảm giác này à?”
Lão Tôn kinh ngạc: “Cũng hợp đấy. Không khác lắm, cho nên cảm thấy thế giới này thật vô vị. Bọn họ không muốn để tôi tiếp tục mạnh mẽ, bắt kẻ đã chết quên tôi, còn người đang sống cũng sẽ lãng quên tôi.”
Giang Hải lơ đãng: “Chỉ cần anh nhớ chính mình là ai chẳng phải là được sao? Quan tâm người khác làm gì?”
Lão Tôn thư thái cười: “Em nói có lý lắm, cho nên tôi không thèm quan tâm. Nhưng mà…thế giới của người sống, nếu thật sự không có ai nhớ đến em thì sẽ cô đơn lắm.”
Giang Hải cười nhạo hắn: “Anh cũng hiểu thế nào là cô đơn sao?”
Lão Tôn nghĩ trong đầu, ban đầu tôi đâu có biết, trước khi gặp em, tôi không biết cảm giác trống trải trong lòng gọi là cô đơn. Sau khi gặp em, thì đã có biết đến một chút. Chủ yếu là…Lão Tôn thật sự không ngờ, sẽ có người nhớ đến hắn, còn nói hắn là thần tượng của mình.
Chuyện này…khiến hắn cảm động, Giang Hải là ngoại lệ, Lão Tôn muốn giữ cậu ở bên mình.
Rốt cuộc ý nghĩa sinh mạng là gì, hắn không biết. Nhưng sự xuất hiện của Giang Hải, chắc hẳn có cái gọi là số mệnh cho phép, lần đầu tiên Lão Tôn cảm thấy ông trời không đối địch với hắn nữa. Không gì là dễ dàng cả.
Hắn vẫn cứ cho rằng, trời cao cố ý đối đầu với hắn là do có thù oán gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT