Cuối cùng đã quay trở lại cuộc hành trình đi lấy kinh.
Đường Tăng cũng dần dần khôi phục trí nhớ của kiếp trước.
Huyền Trang: “Chúng ta đã lấy được kinh rồi, rốt cuộc có cần lên Tây Thiên và thiên cung nữa không?”
Lão Tôn: “Người muốn đi cũng được không muốn cũng được, còn phải về sớm ăn cơm nữa. Dù sao đã lấy được kinh rồi, để con gọi Cân Đẩu Vân, con về thẳng Đại Đường là được.”
Lão Trư lười biếng chẳng buồn quan tâm đến bọn họ: “Đúng là một ý kiến hay, ai muốn đi thì nhìn đám người kia kìa. Nếu ngươi không đi theo sư phụ, ai biết bọn họ sẽ dùng cách gì để bức hại người, lại còn dáng vẻ muốn ta theo ngươi sao?”
Sa Tăng mang biểu cảm phức tạp, không lên tiếng. Hắn đang suy nghĩ không biết con cá chép đỏ thường ngâm mình ở sông Lưu Sa giờ không biết thế nào? Nàng đã biến hình chưa?
Huyền Trang: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, không sao cả. Ta vừa đọc lại những quyển kinh một lần đã nhớ, nhưng thật sự chưa từng nghĩ đến. Ngươi nói xem đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, nhân gian cũng đã thay đổi mấy độ, kinh Phật sao lại vẫn giống y như đúc với các đời trước của ta? Không hề có một chút đổi mới nào của thời đại?”
Lão Tôn gãi đầu, buồn thiu trả lời ngài: “Người cũng không phải không biết thiên đình và Tây Thiên bây giờ thế nào.”
Lão Trư: “Lão Trư ta cũng sẽ không yêu nữa.” Năm đó Lão Trư rất tự do, nếu chẳng phải vì tình ái thì cũng chẳng bị nguyền rủa yêu ai kẻ đó sẽ chết.
Ban đầu còn khó chịu hơn, sau đó dần có đề phòng nên bản thân đã bớt chịu cay đắng đau khổ đi, dù sao không sợ kẻ khác là được.
Đang khi nói chuyện, một trận gió thổi tới, thổi luôn cả bọn họ lên Tây Thiên.
Bốn thầy trò: “…”
Lão Tôn nghĩ trong đầu, sư phụ cái gì, trong đầu Huyền Trang này có khi còn bất kham không chịu khuôn phép hơn cả bọn họ, nhìn người ta có ăn có học, có khi chỉ là giả vờ thôi, không giống nhau gì cả.
Lão Tôn nhìn Huyền Trang cung kính hành lễ, chỉ tùy ý phất tay chào hỏi.
Như Lai bật cười, bốn thầy trò run lên, Như Lai nói: “Sao lại đứng ở bên ngoài không vào? Ta đang muốn đặt Phật hiệu cho các ngươi.”
Bầu không khí có phần quỷ dị, bốn người không ai lên tiếng. Chỉ trong chốc lát, Lão Tôn và Lão Trư mỗi người huých một cái, đẩy Huyền Trang lên trước.
Ý là, người dẫn đầu, người tới trả lời đi. Huyền Trang quay đầu thấy bọn họ đang cười tít mắt nháy mắt, bọn con chờ. Đối mặt với Như Lai lần nữa vẫn là dáng vẻ cao tăng đắc đạo, hai tay ngài chắp lại, miệng lẩm bẩm một đống Phạn ngữ, dù sao ba đệ tử đều nghe không hiểu.
Như Lai không nhịn được: “Nói ngắn gọn thôi!”
Huyền Trang ăn ý dừng lại: “Được, ta nói là, không cần đi.”
Thế là sau đó không đi nữa.
Mấy người chen nhau đi về.
Lão Tôn khinh thường: “Đúng là không ngờ chúng ta ở lại.”
Huyền Tràn: “Rõ ràng ta đã thuyết phục ngài ấy.”
Sa Tăng: “Sư phụ, người nói sao?”
Huyền Trang: “Ta nói nếu ngài ấy muốn giữ chúng ta ở lại đây, sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến tìm ngài ấy nghiên cứu Phật pháp. Các con sẽ ngày ngày đại náo thiên cung, để chúng ta xuống còn có thể giúp ngài truyền bá chút Phật pháp.”
Lão Trư giơ ngón tay cái về phía ngài.
“Thật sự muốn chúng ta phải truyền bá Phật pháp giúp ngài ấy sao?”
Huyền Trang liếc mắt nhìn hắn: “Sư phụ dạy ngươi lâu như vậy, ngươi không hiểu thế nào gọi là cơ hội à?”
Mọi người: “Bọn con hiểu.”
Giọng nói Như Lai đột nhiên xuất hiện: “Ta nghe thấy rồi đấy.”
Mấy người không lưu tâm, Huyền Trang tiếp tục nói, có phần không kiên nhẫn: “Giả vờ không nghe thấy đi.”
“Một mình ngươi làm thủ lĩnh đạo Phật, có thể đừng làm những chuyện vô ích này không? Gần đây chẳng phải ngươi sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt sao? Giả vờ không nghe thấy không nhìn thấy tiếp tục tụng kinh đi chứ.” Vừa nói, Đường Tăng vứt hết kinh thư xuống biển.
Đỉnh đầu Sa Tăng cúi thấp xuống hơn cả khi hành lễ: “Con mẹ nó, nhẹ nhõm quá. Làm như vậy sớm thì tốt biết bao.”
Đường Tăng: “Đưa ta trở về, sau đó giải tán tại chỗ.”
Lão Tôn: “Vâng.”
Đường Tăng chìa tay làm động tác bọn họ tạm dừng: “Ngươi đi theo Ngộ Không về đi.”
Lão Trư cười ha ha: “Sư phụ, người muốn đi làm gì?”
Huyền Trang nhìn về phương xa: “Vẫn luôn bận rộn làm thế nào để vẫy vùng trong lúc sinh tử cận kề, đúng là ta đã bỏ qua nghìn dặm giang sơn trùng điệp.”
Sa Tăng nhổ ra cọng cỏ đuôi chó bị mắc giữa kẽ răng: “Sư phụ, chúng ta ở gần nhau lâu như vậy, người có thể chân thật hơn được không?”
Huyền Trang xấu hổ cười: “Thật ra người phụ nữ ở Nữ Nhi Quốc vẫn còn đang chờ ta, ta vẫn còn thích nàng.”
Lão Tôn: “Trước đây người ta còn lao vào vòng tay của người để chiếm lấy trái tim mà người còn không muốn.”
Huyền Trang: “Hồi đó không phải không muốn mà là không thể, sao có thể hại người nhà.”
Lão Tôn: “Sa Tăng ngươi không phải muốn xoay chuyển trời đất thiên đình sao? Sao cũng muốn theo chúng ta ra ngoài?”
Sa Tăng: “Đệ không muốn về nữa. Đệ đường đường là một đại tướng quân, dám sai bảo ta như người hầu, muốn ta cuốn rèm, nếu không phải đánh không lại, ta đã sớm náo loạn rồi đấy. Còn trung thành cái gì nữa?” Sa Tăng ôm quyền về phía bọn họ: “Ta đi trước.”
Trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Lão Trư không còn chỗ nào đi được, vẫn quay về Tây Thiên, định đòi một chức quan, trước tiên phải tháo thứ giam cầm trên người mình ra đã.
Lão Tôn nhìn hắn lắc đầu, cần gì phải tháo gỡ trong khi có thể trở nên tốt hơn. Nghĩ kỹ, hắn lại đưa Huyền Trang trở về Đại Đường, thả người ở chùa rồi đi.
Hắn phải trở về Hoa Quả Sơn.
Nhưng mà…Hoa Quả Sơn đã không còn.
Lão Tôn cũng trở về thiên đình.
Sa Tăng không tìm được cá chép đỏ ở sông Lưu Sa, hình như đã biến hình, đi cùng với một đạo sĩ rồi. Hắn suy nghĩ một lúc, trở về thiên đình.
Khi Đường Tăng đến Nữ Nhi Quốc, còn chưa kịp chào hỏi đã phát hiện nữ vương đã có bạn đời, vẻ ngoài thật đẹp trai, là một tài tử nhân gian, đã vậy hai người họ còn có mấy đứa nhỏ. Đường Tăng lặng lẽ rời đi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trở về Tây Thiên, ở Tây Thiên có thể mỗi ngày chọc cười Như Lai, cũng rất thú vị.
Ba người từ bỏ quyền thừa kế Phật hiệu, trở về muốn đảm nhiệm chức vị ngẫu nhiên, được phái đến nhân gian để trải nghiệm, nói rằng nếu đủ thời gian sẽ thành thánh. Một vài người nghĩ rằng họ không có việc gì làm nên mới làm vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT