*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù lần đầu tiên Giang Hải gặp Lão Tôn cảm thấy người này thật thú vị, sống không bị ràng buộc, nhưng mà tuyệt đối chưa từng nghĩ hắn sẽ trở thành một kẻ dính người như bây giờ.
Chủ yếu là, bạn nghĩ thử mà xem. Một người đàn ông trưởng thành cao 1m9, vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, hiếm khi nào thấy yếu ớt, vóc người nở nang khỏe mạnh, còn cả đôi mắt kia nữa, nhìn lướt một cái là biết rất có chủ kiến, sẽ không dễ dàng bị nam sinh dao động.
Tuyệt đối! Chắc chắn không ngờ được bây giờ ở tại đây, đổi sang một không gian riêng tư là xé nát vẻ ngoài lạnh lùng cool ngầu, biến thành một con gấu Koala ôm dính cái cây.
Giang Hải hơi nóng.
Đúng, điều hòa đang mở cũng nóng.
Cậu đẩy Lão Tôn một cái, Lão Tôn đang chơi game, thấy vậy tạm ngừng, cúi đầu xuống hôn cậu một cái trước, hỏi cậu sao thế, có phải lại muốn làm nữa không.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu…, ai cũng biết*. Giang Hải sẽ giả bộ mình không nghe thấy câu nói kia.
*Thành ngữ Trung Quốc, chỉ tham vọng hiển nhiên ai cũng biết.Ồ, Lão Tôn đang chơi PopStar!*
Giang Hải: “Ngồi một mình không được à mà cứ phải ôm em? Nóng quá.”
Cuối tuần, bọn họ ở nhà Lão Tôn.
Hai người đàn ông trưởng thành, dáng người đều cao 1m8 trở lên, người nhỏ hơn vùi mình trên ghế salon, Lão Tôn còn càng muốn Giang Hải ngồi thẳng trong ngực hắn, đúng là ấm áp.
Lão Tôn không trả lời cậu, nhưng vẫn ôm rất chặt. Còn hôn một cái lên cổ cậu thể hiện sự phản đối: “Tôi không nóng. Em ngại nóng thì cởi áo ra, mặc quần thôi thì không nóng đâu.”
Sau lưng Giang Hải đã dần ướt đẫm mồ hôi, chủ yếu là phần lưng dựa vào Lão Tôn, hắn giống như một quả cầu lớn cung cấp nguồn nhiệt. Hơn nữa đang mùa hè mà, Giang Hải cũng thấy mình nóng.
Giang Hải liếc hắn: “Chính anh là cái thể loại gì anh không biết sao? Em cởi anh vẫn còn ngồi yên được chắc?”
Cậu cũng biết Lão Tôn cố ý dày vò cậu, phỏng đoán hôm nay mà không đè cậu ra làm lần nữa thì hắn chắc chắn sẽ luôn bám dính vào cậu, đến khi nào cậu chịu đồng ý mới dừng, sau đó sẽ ép khô cậu. Phải dùng đủ cách lấy lòng hắn, nóng nảy không được đâu.
Hôm qua là thứ sáu, không ngờ học kỳ này nhiều giờ học hơn, buổi tối cũng có hai tiết. Sau khi ăn cơm trở lại cũng đã 11 giờ. Giang Hải phớt lờ ánh mắt âm ỉ của ai đó, ngã xuống là ngủ luôn. Cậu thật sự không ổn, buồn ngủ lắm. Lão Tôn cũng không thể làm gì khác, tắm xong cũng lên giường ngủ. Buổi sáng Giang Hải bị hắn đánh thức, muốn mưu đồ bất chính thì đành phải dùng tay giúp hắn tuốt. Xong xuôi, cậu cảm thấy đói, hai người đi ăn sáng ở tiệm bánh bao bên ngoài tiểu khu, trở về ai cũng bận rộn. Giang Hải đang đọc sách chuyên ngành, Lão Tôn muốn táy máy mà không có kết quả, dù thế nào cũng phải ôm cậu ngồi. Được rồi, dù sao Giang Hải cũng không có vấn đề gì, cũng lười tính toán với hắn, nên cứ cho ôm. Cậu cũng cảm thấy thoải mái, chỉ là thật sự quá nóng, không chịu được nữa mới nói một câu như vậy.
Giang Hải thử giải thích cho hắn: “Anh cũng biết mà, mỗi lần làm xong em đều rất mệt, làm xong cảm thấy không làm được gì khác cả.”
Lão Tôn: “Tôi biết, cho nên lần nào cũng khắc chế lắm đấy. Sợ thân thể em không chịu được.”
Hắn cũng chưa thật sự dám buông thả để bản thân sướng hết mức mà? Bây giờ mỗi tuần vì chương trình học đều rất nhiều nên cũng không dám trễ nải giờ học của Giang Hải. Từ thứ hai đến thứ sáu không thể chạm vào cậu, thi thoảng thứ bảy mới có một lần, cũng không được quá phận.
Giang Hải nghĩ trong đầu, mẹ nó anh ngủ dậy là động dục, còn bảo không sướng hết mức, vậy anh thế nào mới gọi là không khống chế? Đến mức đẩy em ngã xuống là khỏi đứng lên xuống giường được phải không?
Nghĩ đến đây, kịp phản ứng lại đã muộn. Lão Tôn cởi áo và hôn cậu, Lão Tôn cũng biết trong lòng cậu vẫn còn dè dặt, ôm người vào phòng ngủ, kéo rèm cửa lại, đóng cửa bật đèn.
Giang Hải bị hắn thả xuống giường, may mà giường mềm mại, nhưng vẫn có phần mơ màng.
“Anh không thể nhẹ nhàng tí được à?” Cậu hỏi, Lão Tôn đâu còn để tâm nhiều thế, nhanh chóng cởi nốt quần, mẹ nó hắn còn không thèm mặc sịp!
Mặc dù đã sống chung khá lâu, ở trên giường Giang Hải vẫn thấy sợ, mẹ kiếp dù sao vẫn là cậu đau được chưa? Đừng có nói với cậu có thoải mái không, hưởng thụ gì gì đó, đó cũng phải đến lúc cậu đau phát khóc mới cảm nhận được, đừng nhắc đến kích cỡ của Lão Tôn, mẹ nó tự đi mà hưởng thụ sự dễ chịu đi.
Lão Tôn có phần chèn ép, đè cậu: “Thật ra tôi đã chú ý lắm rồi.”
“Em biết, nhưng mà em cũng không quá thoải mái đâu!” Giang Hải cũng không thoải mái, lặp lại một lần nữa: “Anh khắc chế, ôn nhu, em biết, cho nên chẳng phải lần nào cũng vẫn chịu đựng, thuận theo anh sao? Anh còn không hài lòng cái gì nữa?”
Lão Tôn bị cậu trêu chọc cũng cười, ôm cậu một cái: “Mẹ kiếp. Vậy em muốn thế nào đây?”
Giang Hải bị hắn nói cũng thấy xấu hổ, rõ là một người đàn ông, không đến nỗi không chịu được chút ít đau đớn này. Chuyện bạn trai muốn làm rất bình thường, cậu cũng muốn, chỉ là quá trình không vui sướng như tưởng tượng mà thôi.
“Được rồi.” Giang Hải cởi quần mình ra, “Đừng có ép em, anh có lên không? Không được thì em đi đọc sách.”
Lão Tôn bị cậu của bây giờ khiến cho bối rối, vừa rồi còn không mắng trả lại hắn!
“Đến chứ đến chứ.” Lão Tôn bật cười.
Giang Hải gác chân lên người hắn: “Ngài không phải đầy kinh nghiệm khắc chế sao? Đến đây, hôm nay để anh sướng hết mức một lần, thoải mái lăn lộn là được rồi.”
Em cũng muốn xem anh có khả năng thế nào.
Lão Tôn vui vẻ, lại do dự, hỏi cậu: “Em chắc chưa đấy?”
Giang Hải cho hắn một cái lườm nguýt, ngụ ý bảo anh làm thế nào thì làm đi. Ồ, rất nhanh Giang Hải sẽ biết cậu chẳng cần nhìn, chỉ cần cảm thụ là được.
Bảy giờ tối.
Giang Cá Mắm nằm trên giường không nhúc nhích, nhìn trần nhà mà ngẩn người, không phải cậu không muốn động đậy mà là cậu không thể động đậy được, hoặc là nói cậu không dám cử động thì đúng hơn.
Chỉ nhớ lúc buổi trưa Lão Tôn đang hăng nhất, tập trung tinh thần ép khô cậu, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, bị dày vò chết đi sống lại, cái gì cậu cũng chửi hết ra khỏi miệng rồi. Lão Tôn yên lặng nghe, thi thoảng phản bác cậu đôi câu.
Bây giờ đang cút ra ngoài mua cơm, đoán chừng là mua cháo rồi. Thôi bỏ đi, cũng chính cậu bỗng nhiên nổi hứng, nghĩ nói một lần xong là hắn sẽ tha cho mình, mà lại không ngờ đến cháu trai Lão Tôn này có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Mạnh đến mức lúc này cậu muốn rời giường cũng phát run, nói chính xác là hai chân nhũn ra như bún mới đúng.
Con mẹ nó. Lần sau cậu cũng phải thử mới được, trước đây nói bị đè là bị đè luôn. Nhưng mà…phía dưới lại không cần động đậy, nếu không cũng mệt chết rồi. Lười lắm.
Chậc. Thôi bỏ đi, Lão Tôn về rồi.
“Ra ngoài ăn cơm!” Lão Tôn gọi từ bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng hắn đang bày biện chén đĩa, cháo vừa được mở ra, mùi thơm lập tức lan vào bên trong, rất ngon miệng.
Giang Hải vô lực trả lời hắn: “Không dậy nổi. Em còn chưa tắm nữa!”
Giọng vừa trầm vừa khàn, khiến người ta rất không vui nổi. Lão Tôn không nghe thấy, hỏi thêm câu nữa rồi đi vào tìm cậu, thấy Giang Hải ở yên một chỗ mới nhớ ra cả chiều hôm nay bọn họ chỉ làm đúng một chuyện.
À thì, Giang Hải của trước đây cũng không phải không thoải mái đến mức ấy, vẫn có thể tự tẩy rửa, khiến hắn quên béng mất chuyện này.
Giang Hải trừng hắn.
Lão Tôn ngoan ngoãn bế cậu đi vào nhà vệ sinh.
Cháo bên ngoài còn nóng, mùi hương thơm lừng, ngửi thôi cũng biết là ngon khiến mồm miệng chảy nước dãi.
Ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, chiếu lên cảnh tượng hai người vừa ngồi ăn cơm vừa tán nhảm, rốt cuộc con người khi trưởng thành cũng học được cách tìm được niềm vui, cũng học được cách giữ lấy ước mơ.
Game PopStar!