Mười năm sau, Giang Hải đã trở thành một luật sư có tiếng khắp cả nước.

Một ngày nọ, lúc dọn nhà, cậu bất ngờ tìm thấy sổ ghi chép môn tiếng Anh thời Đại học.

Trong phút chốc cảm thấy thật hoài niệm, Giang Hải bật cười, định mở ra xem thử. Cậu cũng không có tật xấu gì lớn, chỉ thích xem thẳng luôn trang cuối cùng, theo thói quen mà lật ngay đến trang sổ ấy.

Nhưng khi quyển sổ mở ra, cậu không ngờ rằng trang cuối cùng lại kín đặc chữ viết của hai người dính sát vào nhau, một nửa viết tên Giang Hải, nét bút nửa trang giấy như muốn đâm thủng tờ giấy, đó không phải chữ viết của cậu.

Một nửa còn lại toàn là hai chữ Lão Tôn, tên của một người nào đó. Giang Hải hiểu ra, người viết tên của cậu phỏng đoán chính là người tên Lão Tôn này.

Nhưng mà… Giang Hải mân mê góc quyển sổ, suy nghĩ cẩn thận, có thể dùng chung một trang cuối cùng của quyển sổ ghi chép với cậu, cái người tên Lão Tôn này hẳn là có quan hệ rất tốt với cậu hồi đó. Điều kỳ lạ chính là tại sao cậu lại không hề nhớ có người nào tên Lão Tôn nhỉ?

Không lẽ…

Cậu lại lật sang các trang khác của cuốn sổ. Thi thoảng, trên tờ giấy xuất hiện các hình vẽ người que đơn giản, có một trang vẽ một người que rất xấu đang quỳ một chân trên đất, hiếm khi nào được vẽ đầy đủ mặt mũi, còn có cả nước mắt, dáng vẻ rất oan ức. Phía trên có một khung thoại hình bong bóng, là người que kia đang nói: “Giang Hải ơi… Tôi sắp chết đói rồi, dù thế nào em cũng phải nói một câu đang sửa giúp bài tập tiếng Anh chứ… Mỗi ngày tôi đều nấu cơm cho em. Có phải em nên khao tôi một bữa tử tế không? Cần ôm một cái!”

Dáng vẻ ấy trông đau khổ nhưng kiêu ngạo, chỉ qua một tờ giấy với nét chữ rồng bay phượng múa kia, Giang Hải cũng cảm nhận được. Cậu không tự chủ được mà vuốt phẳng trang giấy, cười.

Hết lần này tới lần khác, cậu cười xong lại cảm thấy không giải thích được. Rốt cuộc người này là ai? Tại sao lại vẽ linh tinh lên sổ ghi chép của cậu? Hơn nữa đọc giọng điệu trên hình vẽ, có lẽ là người cực kỳ quen thuộc với cậu.

Giang Hải lật sang trang nữa, thấy được chữ viết của mình, cả người cậu cứng đờ.

Đó là nét chữ của cậu.

Cậu không thể nào nhận nhầm được, không sai, nhưng mà cậu đã viết gì vậy?

Được được được, Lão Tôn nhà ta đã vất vả rồi. Ôm một cái!!! Hôm nay là thứ sáu rồi, Lão Tôn cùng lên lớp tiếng Anh với bạn học Tiểu Giang đã vất vả cả một tuần nay! Buổi tối bạn học Giang nằm im để anh mặc ý xử lý là được ha!



Giang Hải cảm giác sống lưng mình cũng cứng đờ. Rõ ràng cậu… cho đến bây giờ chưa từng thân mật với ai như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cậu chịu đựng sự kinh hãi mà tiếp tục lật sang trang sau.

Trên trang cuối cùng của sổ ghi chép tiếng Anh, phía dưới mấy dòng ngoại ngữ, cậu nhìn thấy bản thân mình viết: “Gần đây chọn nghề nghiệp, vẫn là vào công ty luật, sẽ không tiếp tục viết văn nữa, chuẩn bị sẵn sàng để làm một luật sư nổi tiếng.”

Cách mấy dòng chữ, Giang Hải nhìn thấy những dòng ghi chép lộn xộn mà giật mình.

Nội dung như sau:

“Mình mất Lão Tôn rồi, mình không tìm thấy anh ấy, người xung quanh đều quên mất anh ấy rồi. Mình cứ tưởng rằng chỉ có mình nhớ anh, nhưng anh ấy còn chưa đi được mấy ngày, dường như mình đã quên mất hình dáng anh thế nào, chỉ còn mơ hồ bóng dáng một người như vậy, từng xuất hiện trong cuộc sống của mình. Có phải đến một ngày, mình cũng sẽ quên mất anh ấy không?”

Cả người Giang Hải phát run.

Lão Tôn là ai?

Tại sao cậu lại quên mất Lão Tôn?

Lão Tôn đã đi đâu?



Chuyện này khiến cậu đi tìm bác sĩ tâm lý mấy lần, nhưng đều không có kết quả. Có một ngày, Giang Hải nhận được một cuộc điện thoại, là một đối tác có quan hệ không tệ, nói là con trai học Luật, kỳ nghỉ có thể đến thực tập ở chỗ cậu được không.

Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, Giang Hải đồng ý.

Tổng giám đốc không nhịn được lại nói vài ba câu: “Thằng ôn dịch này, lúc còn nhỏ cứ nói muốn làm luật sư trừng trị cái ác thúc đẩy cái thiện, tôi còn không để tâm. Hồi đó cả nhà còn cười nó, ban đầu lên Đại học chọn chuyên ngành cũng chọn quản lý, tôi không quản nữa. Không ngờ lên năm hai nó lại lén lút giấu tôi đổi lại chuyên ngành!”

Giang Hải cười: “Cậu nhà rất có dũng khí.”

“Đúng vậy, ai cũng bảo thế. Nhà tôi cũng vì chuyện này mà nháo nhào cả lên!” Ngài giám đốc nói.

Giang Hải không để tâm, lại hỏi: “Đúng rồi, cậu nhà tên gì thế?”

“Ô Không.”

Giọng Giang Hải hơi khàn, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không: “Ngộ Không?”

*邬 (wū) là họ Ô, 悟 (wù) là chữ Ngộ, đọc na ná nhau nên dễ nghe nhầm.

Ngài giám đốc nói: “Đúng đúng đúng, hài âm* gần giống nhau. Tên nhóc đó nói lúc còn nhỏ xem phim hoạt hình thấy mình rất giống Tôn Ngộ Không, còn tự xưng là Lão Tôn.”

*hài âm là âm đọc gần giống hoặc giống nhau.

Giang Hải dùng hết sức mới có thể khống chế được tâm trạng đang cuồn cuộn thành bão trong lòng mình, cúp điện thoại.

Đột nhiên cậu nghĩ đến, lúc còn nhỏ cậu cũng muốn làm nhà văn, sau đó quên bẵng mất chuyện này, tựa như người tên Lão Tôn kia vậy, đã biến mất trong ký ức sâu thẳm của cậu. Bây giờ bỗng nhiên có người lau đi những bụi bặm trong trí nhớ, cậu loáng thoáng nhớ ra chuyện gì đó.

Lửa.

Tiếng trẻ con khóc lớn.

Đám người hỗn loạn.

Tiếng xe cứu hỏa ồn ào.

Còn có…

Một người dũng cảm quên mình xông thẳng vào đám cháy lớn…

Trợ lý gõ cửa đi vào thấy cậu ngây người, tỏ ra hoảng hốt, mấy tập văn kiện cũng đánh rơi trên mặt đất.

Giang Hải cau mày: “Sao thế?”

Trợ lý muốn nói lại thôi, chỉ mặt mình tỏ ý gì đó, vội vàng cúi đầu nhặt văn kiện đi mất.

Giang Hải thấy khó hiểu, chẳng lẽ mặt mình dính cái gì? Cậu đưa tay lên sờ vào mặt, hơi ướt.

Chất lỏng.

Giang Hải thất thần, hoảng hốt nhận ra mình khóc, cậu…khóc sao?

Tại sao?

Bên tai tựa như đã từng có người không ngừng thì thầm rất nhiều lời tỏ tình.

Cậu nhìn thấy bản thân cười xấu hổ, nhưng lại rất vui vẻ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Người đàn ông luôn cười đùa cợt nhả nói chuyện sát bên tai cậu.

Hơi thở nóng bỏng.

Đột nhiên Giang Hải nhớ ra, Lão Tôn đã từng nói “Cướp cả trái tim tôi đi rồi, còn không giữ lại chịu trách nhiệm sao? Đúng là kẻ phụ bạc!

Lúc này Giang Hải mới nhớ ra dáng hình Lão Tôn thế nào, vẻ ngoài có tính công kích, dáng vẻ hào sảng không kiềm chế được, đẹp trai, thành thực chững chạc…

Hóa ra.

Hóa ra, Lão Tôn đã đến thế giới của cậu. Tại sao cậu… lại quên mất hắn?

Ngày hôm sau, Ô Không đến báo danh.

Là một cậu trai rất trẻ, tràn đầy sức sống, ánh mắt kiên nghị mạnh mẽ.

Giang Hải hỏi đùa cậu trai: “Cậu nghĩ như thế nào khi từ bỏ việc thừa kế công việc kinh doanh của gia đình để trở thành một chân chạy vặt?”

Người trẻ tuổi không hề xấu hổ, cười nói với cậu: “Chẳng phải lúc còn trẻ ai cũng có lúc bồng bột sao?”

Giống y như đúc với người kia.

Giang Hải gật đầu, nói chúc cậu thành công, tiến vào phòng làm việc của mình. Thời điểm bận rộn, buổi tối cậu sẽ nghỉ ngơi luôn ở gian phòng ngủ trong phòng làm việc. Tối hôm qua ngủ muộn, không ngờ còn gục ngay xuống bàn ngủ.

Cho đến khi nhận ra có người đang tiến đến gần cậu, suýt chút nữa dọa Giang Hải toát cả mồ hôi lạnh, ngay lập tức cậu tỉnh lại, đá người kia qua một bên.

Đèn vẫn sáng, Giang Hải nhìn kỹ người trên đất, là Ô Không, không khỏi day huyệt Thái Dương.

Thanh niên trông rất oan ức, giương đôi mắt ngập nước nhìn cậu: “Hải Hải, sao em lại như vậy… Không nhận ra tôi thì thôi, còn đá tôi như thế!”

Cách thức và mùi hương quen thuộc này… giống y như trong trí nhớ sâu thẳm.

Giang Hải: “…”

Cút.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra, cuốn sổ ghi chép ngày hôm đó có mấy trang cậu bỏ qua, viết rằng:

Mình mới biết một người, gọi là Lão Tôn. Anh ấy rất thú vị, nói lúc còn trẻ, vì không muốn làm công chức nên đã bỏ qua.

So với anh ấy, mình cảm thấy bản thân rất kém cỏi, mình không dám viết văn nữa.

Gần đây, được anh ấy khích lệ.

Mình thử bắt đầu sáng tác, cứ đăng thử lên mạng trước xem thế nào.

Sau đó lại là rất nhiều dòng chữ nhỏ, viết cho chính mình.

Gặp Lão Tôn, mày phải nhớ lại giấc mộng của mình. Giang Hải, mày không được quên anh ấy, mày không được phép quên.

Nếu mày quên mất bọn họ.

Tôi sẽ coi thường chính mình.

Lão Tôn xoa bụng, tư thế khom người dần đứng lên, lải nhải: “Cơ thể này không được… Mới không gặp có một tí, Hải Hải, sao trông em chẳng nhớ tôi gì cả?”

Giang Hải không khống chế được tâm tư của mình: “…Anh cách xa tôi ra một chút.”

Lão Tôn khựng lại, tỏ ra mất mát, buồn bã, thử dò xét nói: “Sao thế?”

“Anh xuất hiện khiến tôi sợ mình không nhịn được sẽ đánh chết anh.” Giang Hải nói: “Còn nữa, chúng ta không phải mới không gặp một tí, là mười năm.”

“Hả?!” Lão Tôn sững sờ: “Tôi vừa từ chức xong là ngay lập tức phi xuống tìm em đấy.”

Giang Hải lạnh lùng nhìn hắn: “Ồ, Ngộ Không.”

Lão Tôn xoa mũi: “Người khác gọi tôi như thế, tôi đều không thấy gì lắm. Sao em gọi tôi như thế tôi lại cảm thấy rất ngại ngùng.”

Lão Tôn quả quyết nhận sai: “Xin lỗi vợ mà, anh sai rồi.”

Giang Hải không nhịn được oán giận hắn: “…Anh xin lỗi cái beep, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”

Giang Hải: “Đừng có gọi lung tung! Ai là vợ anh?”

Lão Tôn nóng nảy: “Em đó, em đáp ứng chuyện này rồi mà! Không được đổi ý, tôi có chứng cớ nhé.”

Giang Hải hoài nghi, nhưng cậu luôn cảm thấy đối phương sắp nói gì đó không ngờ được: “…Chứng cớ gì?”

Lão Tôn cười ha ha vài tiếng, tựa như khoe khoang, rõ ràng có ý ám chỉ.

Đệt mợ!

Giang Hải chỉ cảm thấy cả người đột nhiên nóng bừng, một vài hình ảnh từng lướt qua trong đầu như đột ngột tái hiện lại từng thước phim bây giờ, khiến mặt cậu dần đỏ ửng tới tận mang tai!

Đến khi kịp phản ứng, cậu đã bị nửa kéo nửa đẩy vào phòng nghỉ ngơi, Lão Tôn nôn nóng vội* cởi cà vạt ra.

Nhớ đến từ miêu tả này khiến Giang Hải phải nhịn cười. Lão Tôn nhìn cậu, thậm chí ánh mắt thâm thúy khiến Giang Hải nghĩ lại mà sợ.

*raw là 猴急 (hầu cấp), là một từ tiếng Trung mô tả sự háo hức làm điều gì đó hoặc vẻ mặt lo lắng. Người ta nói rằng con người cũng lo lắng như khỉ (khỉ thích hoạt động). Có lẽ đây là một sự chơi chữ của tác giả.

“Lão Tôn?” Cậu gọi.

“Ừ.” Lão Tôn trả lời, giọng nói đã khàn, mang theo hương vị khó tả, là người ai cũng hiểu.

Giang Hải: “…Mau làm việc thôi.”

Lão Tôn đi về phía cậu: “Mới hai giờ. Hơn nữa chúng đã lâu lắm rồi không gặp nhau.”

Giang Hải: “Nói đến đây mới nhớ, anh còn chưa giải thích lúc ấy tại sao bỗng nhiên anh bặt vô âm tín! Em tìm anh…” Mười năm!

Giang Hải không nói tiếp được, cậu trừng mắt nhìn Lão Tôn đi đến, khí thế đè người, đôi mắt như được phủ màu mực thẫm nặng nề.

Giang Hải cảm thấy cả người tê dại, vô ý để lộ giọng nói mềm nhũn: “Anh định làm gì?”

Lão Tôn đứng gần cậu: “Hôn em.” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp. Tình cảm vô cùng dạt dào.

Giang Hải: “…Không!”

Lão Tôn nhịn, nhìn cậu, lửa trong mắt như muốn thiêu cháy Giang Hải: “Hửm?”

Giang Hải đẩy hắn, đẩy một cách vô dụng: “Bẩn lắm, anh đi đánh răng trước đi!”

Lão Tôn chỉ bản thân, không thể tin được: “…Bây giờ mà em vẫn còn bắt tôi đi đánh răng sao?”

Giang Hải trịnh trọng gật đầu.

“Được rồi.” Lão Tôn làm bộ muốn đứng dậy, trong phút chốc Giang Hải thở phào nhẹ nhõm.

Sự thật chứng minh rằng, giọng điệu của hắn thả lỏng quá sớm, Giang Hải cứ trừng mắt nhìn người nào đó không giữ lời hứa.

Lão Tôn chấm nhẹ lên mặt cậu: “Tật xấu!”

Giang Hải gật đầu: “Anh đi nhanh lên!”

Lão Tôn hôn thêm cái nữa.

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng chẳng ngại.”

Lão Tôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hối hận lần trước đã quá khắc chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play