CHƯƠNG 414

“Được rồi ba, việc này sau này hãy nói có được không?” Hạ Tịch Nghiên nói, cắt ngang chủ đề này.

Trông thấy bộ dạng này của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Nguyên chỉ biết cười bất lực: “Được rồi, con nói thế nào thì là thế ấy!”

Hạ Tịch Nghiên mỉm cười.

Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên, vài năm trước anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đến giờ lại càng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào!

Chỉ là nhìn nụ cười của Hạ Tịch Nghiên có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Vào lúc này Hứa Nghi Tuệ ở phòng khách gọi vào: “Được rồi, có thể ăn cơm rồi!”

Nghe thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên lên tiếng: “Ba, anh cả ăn cơm thôi _ Nói xong đã vội đi về phía bên kia.

Hạ Nguyên và Hạ Kỳ Lâm cũng ngừng đánh cờ, đi ra ngoài ăn cơm.

Cả nhà ngồi quay quần quanh bàn ăn Đã rất lâu rồi không đông vui như vậy, cũng không biết tại sao, tâm trạng của Hạ Tịch Nghiên tốt hơn lần trước rất nhiều.

Cơm nước xong xuôi, Hạ Tịch Nghiên lên thẳng trên lầu nghỉ ngơi.

Hạ Kỳ Lâm vẫn còn tiệc nên đi ra ngoài.

Còn Hứa Nghỉ Tuệ và Hứa Nguyên ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện.

“Có thể nhìn ra được, con gái vừa về ông đã khác đi rồi, tâm trạng tốt lên rất nhiều!” Hứa Nghi Tuệ nhìn Hạ Nguyên nói.

Nói đến việc này, Hạ Nguyên lại thở dài: “Cho dù thế nào đi nữa, con bé vẫn luôn là con gái của chúng ta, là chúng ta nuôi lớn nó đến bây giờ!”

Hứa Tuệ Nghi ngồi đối diện ông ta, nghe đến đây thì lên tiếng: “Đúng vậy, còn nhớ lần tiên gặp con bé, nó có bé tí thế này thôi, bây giờ đã lớn thế này, thời gian trôi qua thật nhanh!”

Nhắc đến việc này, Hạ Nguyên cũng thở dài: “Đúng rồi, hôm nay lúc nói chuyện với Tịch Nghiên, bảo con bé quay trở về công †y giúp Kỳ Lâm một tay, nó từ chối!”

Hứa Nghi Tuệ cau mày: “Con bé không chịu quay trở về sao?”

Hạ Nguyên gật đầu.

Hứa Tuệ Nghỉ nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện này không đúng: “Ông à, hôm nay nghe thấy mọi người nói chuyện ở bên kia, đã nói những gì vậy?”

“Thì nói đến việc này, à, đúng rồi, mấy năm trước bỗng nhiên nó từ bỏ chuyên nghành quản trị kinh doanh, chuyển sang thiết kế cái này, khiến cho bọn họ khó hiểu một thời gian dài.

Thấy Hạ Nguyên nói đến việc này, Hứa Tuệ Nghi cau mày, bỗng nhiên nghĩ ra: “Ông à, có phải là Tịch Nghiên đã biết được gì rồi không?”

Nói đến điều này, Hạ Nguyên đưa mắt nhìn sang Hứa Tuệ Nghi rồi bỗng nhiên ngây ra.

“Không phải đâu, chuyện này chúng ta chưa từng đề cập đến mà!” Hạ Nguyên nói.

Hứa Tuệ Nghi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Lúc con bé mười chín tuổi bỗng nhiên bỏ dở nghành quản trị kinh doanh, khăng khăng đòi học thiết kế, hơn nữa trước đó nó lúc nào cũng nhõng nhẽo với chúng ta, từ lúc đó trở đi, nó trở nên vô cùng lễ phép…anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Hứa Tuệ Nghỉ nói.

Nhắc đến việc này, Hạ Nguyên cũng sững người, ánh mắt nhìn sang Hứa Tuệ Nghi.

Ngẫm lại thì hình như đúng là như vậy.

Lúc trước Hạ Tịch Nghiên rất thân với họ, cũng là sau khi chuyển chuyên nghành sang thiết kế thì bỗng nhiên thay đổi trở nên hiểu chuyện hơn, rất lễ phép, không nóng giận hay giận dỗi vô cới Lễ nào…

Hai người ông nhìn bà, bà nhìn ông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play