CHƯƠNG 411

“Đâu có!” Hạ Tịch Nghiên nói: “Khi đó là lựa chọn của em chứ không liên quan đến chuyện trong nhà, em giận gì chứ?”

“Vậy sao em không chịu trở về?!” Hạ Kỳ Lâm hỏi. Bây giờ càng lúc anh càng không đoán nổi suy nghĩ của Hạ Tịch Nghiên, cô nghĩ gì anh cũng không biết gì cả.

Hạ Tịch Nghiên cười: “Đâu phải em không chịu về, mà là hai năm qua em quen độc lập rồi, hơn nữa nhà cách công ty xa nên em muốn ở bên ngoài thôi!”

“Là thế sao?”

“Đương nhiên rồi!”

“Vậy hôm này về nhà với anh được không? Cả ba và mẹ đều muốn em về ở, em coi như vừa về với họ vừa nghỉ ngơi vài ngày!”

Hạ Kỳ Lâm nói, giọng nói có đôi phần van xin.

Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên gật đầu nói: “Thế cũng được!”

Nghe thấy câu trả lời của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm cong môi, sau đó lập †ức tăng tốc lái xe về nhà, như sợ Hạ Tịch Nghiên sẽ đổi ý vậy.

“Anh cả, em có điều kiện!” Lúc này, Hạ Tịch Nghiên cười nói.

“Điều kiện gì?”

“Em muốn ăn vịt quay ở thành Bắc, em biết anh nhất định sẽ mua về cho em mà, có đúng không!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.

Nghe thấy lời này, Hạ Kỳ Lâm cười khẽ: “Em vẫn tham ăn giống hệt lúc bé “Anh cả, thế cuối cùng anh có đồng ý hay không đây?”

“Đương nhiên rồi, chỉ cần em muốn ăn, anh cả sẽ mua về cho eml”

“Cảm ơn anh cả!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.

Hạ Tịch Nghiên làm hoà hoãn bầu không khí, hai người vừa cười vừa nói đi về nhà họ Hạ.

Chạy xe khoảng một giờ thì tới nơi.

Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ nghe Hạ Tịch Nghiên muốn về thì vô cùng vui vẻ.

Từ hai năm trước sau khi Hạ Tịch Nghiên ly hôn với Mục Chính Hi, cô lập tức ra nước ngoài, chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi suốt hai năm, bọn họ đều biết. Bây giờ Hạ Tịch Nghiên về rồi còn không chịu về nhà, ít nhiều gì cũng khiến Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ không yên tâm.

Bây giờ nghe tin Hạ Tịch Nghiên muốn trở về, hai người họ vô cùng vui vẻ.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách.

“Ba, mẹ, con về rồi!” Lúc này, giọng nói của Hạ Tịch Nghiên vang lên ở bên ngoài.

Nghe thấy tiếng cô, Hứa Nghỉ Tuệ lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Tịch Nghiên từ từ đi vào, sau lưng là Hạ Kỳ Lâm đang cầm đồ.

“Tịch Nghiên, đi chậm thôi!” Hứa Nghi Tuệ thấy thế thì vội dìu cô.

Hạ Tịch Nghiên cười: “Mẹ, con không sao, chỉ bị bong gân nhẹ thôi, bây giờ không sao rồi!”

“Vậy cũng phải chú ý một chút!” Hứa Nghỉ Tuệ dặn dò.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu, hai người ngồi xuống sofa, lúc này, Hạ Nguyên nhìn bọn họ: “Ba và mẹ vốn cũng muốn đến bệnh viện đón con, nhưng anh cả con cứ bảo ba mẹ đợi ở nhà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play