CHƯƠNG 410

Mục Chính Hi không hề chào hỏi anh, nhưng khi thấy anh ta đến thì càng khó chịu hơn.

Anh ghét bất kì người đàn ông nào đứng trước mặt Hạ Tịch Nghiên, dù người bên cạnh cô là anh cả của cô thì anh cũng không thích.

Ánh mắt của Mục Chính Hi chăm chú nhìn hai người họ.

Thấy anh không nói, Hạ Kỳ Lâm nói tiếp: “Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Nghiên, tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ này!”

“Tôi cứu cô ấy chứ đâu phải cứu anh, anh ghi nhớ làm gì?” Mục Chính Hi đột nhiên bất mãn nói.

Lời nói này đúng là quá xúc động.

Hạ Tịch Nghiên nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi.

Người đàn ông này sao vậy?

Nhưng Hạ Kỳ Lâm cũng không tỏ thái độ gì, vẫn bình tĩnh như thường nhìn anh: “Tiểu Nghiên là em gái tôi, tôi đương nhiên phải ghi nhớ rồi!”

“Nếu sau này Tổng giám đốc Mục cần giúp đỡ gì thì tôi sẽ cố hết sức!” Hạ Kỳ Lâm nói.

Nghe đến đây, Mục Chính Hi nở một nụ cười lạnh: “Anh cảm thấy tôi sẽ cần anh giúp gì sao?”

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Người đàn ông này đúng là…

Ăn nói khó chịu thật sự.

“Dù là chuyện gì đi nữa!” Hạ Kỳ Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó nói: “Bây giờ tôi phải đưa Tiểu Nghiên xuất viện, Tổng giám đốc Mục hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé!”

Nói rồi lại nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tiểu Nghiên, chúng ta đi thôi!”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu, vì thế hai người rời đi.

Mục Chính Hi đứng đó, anh nhìn bóng lưng của Mục Chính Hi mà trong lòng cảm thấy nói không nên lời.

Vì thế, sau khi Hạ Tịch Nghiên dọn đồ xong thì xuất viện luôn.

Trong xe, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở hàng ghế sau còn Hạ Kỳ Lâm thì lái xe.

“Sao thế? Có đúng là không sao rồi không?!” Hạ Kỳ Lâm nhìn gương chiếu hậu rồi nhìn Hạ Tịch Nghiên và hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Chỉ mới đi công tác hai ngày thôi, không ngờ Hạ Tịch Nghiên lại xảy ra chuyện, anh nghe tin mà rất sợ. Cũng may cô không sao cả.

Nghe thấy lời nói của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên không nhìn ra ngoài cửa xe nữa mà gật đầu: “Vâng, chẳng phải bác sĩ nói đã nói rồi sao, không sao rồi!”

“Vậy thì tốt!” Hạ Kỳ Lâm gật đầu, rồi lại nhớ tới điều gì: “Tiểu Nghiên…”

“Dạ?”

“Mẹ bảo anh đưa em vê!”

Hạ Tịch Nghiên sững sờ.

“Bây giờ em đang hơi bất tiện, hay là về nhà ở với bọn anh vài ngày đi. Đến khi em khỏe lại có thể đi làm rồi lại trở về, em thấy được không?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.

Nghe thế Hạ Kỳ Lâm ngây ra, nhất thời không biết nên nói gì.

Thấy Hạ Tịch Nghiên im lặng, Hạ Kỳ Lâm nói: “Em còn tức giận vì chuyện của mấy năm trước sao?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.

Như đã nhìn ra là Hạ Tịch Nghiên không muốn trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play