CHƯƠNG 408
“Uống ngon thì uống nhiều một chút, ngày mai bà nội mang thêm cho các conl”
“Không cần đâu bà nội!”
“Sao vậy?”
“Hôm nay cháu xuất viện rồi, cho nên không cần cho mang cho cháu nữa!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nghe được câu này, bà cụ kinh ngạc một lúc, Mục Chính Hi cũng kinh ngạc một lúc.
Đưa mắt nhìn lại.
“Sao, sao mà đã xuất viện! ?” Bà nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Vết thương của cháu đã không còn vấn đề gì, bác sĩ nói cháu có thể về, nghỉ ngơi hai ngày là có thể đi làm bình thường!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Sao thế được, thương gân động cốt một trăm ngày, giờ mới mấy ngày sao khỏi được?” Bà nói, giọng bà thế nào cũng có chút không muốn để chân Hạ Tịch Nghiên đỡ hơn.
Hạ Tịch Nghiên cũng không ngại, bởi vì cô biết bà không có suy nghĩ đó.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu một cái, mở miệng cười: “Thật ra thì cháu vốn không bị gì, trật khớp nhẹ mà thôi, mấy ngày trước đã có thể xuất viện rồi, cứ kéo dài đến tận bây giờ!”
“À… ” Bà không biết nên nói gì cho phải, nhìn Hạ Tịch Nghiên, đúng là bây giờ không muốn để cho cô xuất viện!
Hai người lúc này mới ở chung một buổi tối.
Còn lâu mới đạt tới mục tiêu của bài “Cháu xuất viện về, ở nhà một mình, cũng không có xe, bà nội sao có thể yên tâm?” Bà cụ nói: ‘Không ấy cháu về nhà họ Mục với bà, cũng tiện chăm sóc cháu!”
Nghe được cái này, Hạ Tịch Nghiên cười: “Bà nội, cháu không bị nặng thế, không vấn đề, một mình cháu vẫn được, bà yên tâm!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nhìn cô kiên trì như vậy, Mục Chính Hi không vui nói: “Sao tôi chưa từng nghe em muốn xuất viện?”
Nghe được lời Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Đây không phải vấn đề nghe hay chưa!”
“Tại sao phải xuất viện!?”
“Tôi đã đỡ hơn hẳn rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện, chẳng lẽ tôi cứ ở mãi!?” Hạ Tịch Nghiên mở miệng hỏi ngược lại, giọng không hề không vui, nhưng Mục Chính Hi cảm thấy không đúng.
Cau mày, nhìn Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên như không có chuyện gì.
Lúc này bà cụ nói: “Thế cũng được, vậy bà bảo người đi làm thủ tục xuất viện cho cháu, sau đó sẽ đưa cháu về!”
“Không cần đâu bà, hôm nay anh cả cháu sẽ đến đón cháu về!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Càng nói thế càng khiến bà cụ cảm thấy hai người họ đang giận dỗi nhau.
Hơn nữa, chuyện còn rất nghiêm trọng!
Mắt nhìn sang Mục Chính Hi, Mục Chính Hi cũng chăm chú nhìn Hạ Tịch Nghiên nhưng anh cũng không có cách nào.
Nửa tiếng sau, Hạ Tịch Nghiên ra viện.
Mục Chính Hi sốt ruột nên nhổ phăng kim truyền nước đi.
“Hạ Tịch Nghiên!” Lúc này, giọng nói của Mục Chính Hi vang lên ngay sau lưng.
Hạ Tịch Nghiên nghe được nhưng làm như không nghe thấy mà đi tiếp.
Mục Chính Hi bất mãn, anh sải bước đi tới và nắm lấy tay cô.