CHƯƠNG 407

“Chính Hi, Tịch Nghiên, sao thế? Ngày hôm qua ngủ thế nào, bà nội hầm xương cho hai đứa đây, tốt cho cơ thể cả hai đứa!” Bà cụ nói.

Nửa đoạn trước, đặc biệt có cảm giác bà đang hỏi họ động phòng hoa chúc thế nào.

Nhưng bà nội luôn luôn như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng quen rồi.

Cô cong miệng lên: “Cảm ơn bà nội, cháu sẽ uống nhiều một chút!”

“Thích thì uống nhiều một chút, không đủ bà mang thêm!”

“Được ạ, cháu sẽ không khách khí!” Hạ Tịch Nghiên nói.

Mục Chính Hi mắt nhìn cô, bà nhìn anh, gọi một tiếng: “Chính Hi, cháu cũng uống nhiều một chút!”

Mục Chính Hi lúc này mới hoàn hồn, sau đó gật đầu một cái: “Cháu biết rồi!”

Bà cụ loáng thoáng cảm thấy giữa họ có gì đó không đúng.

Giống như, rất xa lạ vậy.

Ánh mắt bà cụ đảo qua hai người một hồi, đi tới phía Mục Chính Hi.

“Tới đây, Chính Hi, cháu cũng uống đi!”

Mục Chính Hi nhận lấy, vừa định uống, bà cụ mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Mục Chính Hi sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn bà, lắc đầu: “Không có!”

“Cháu đừng có dọa bà, nhất định có chuyện xảy ra, bầu không khí giữa hai đứa không đúng!” Bà cụ nói.

Mục Chính Hi không để ý tới, uống canh, cho dù anh không thích uống những thứ này, nhưng tốt hơn phải thảo luận chuyện này với bà.

Suy nghĩ một lúc, bà cụ bỗng nhiên mở miệng: “Có phải hôm qua cháu ép Tịch Nghiên không!?”

Nghe thấy câu này, Mục Chính Hi suýt sặc canh.

Bà cụ nhìn, hoảng hốt: “Thật sự là vậy!?”

“Bà nội!”

Vừa nói, mắt anh vừa nhìn sang Hạ Tịch Nghiên bên cạnh.

Bà cụ vừa mừng lại vừa lo thay Mục Chính Hi: “Như thế nào? Thuận lợi không?”

Mục Chính Hi: “… Không cóiI”

“Cái thằng ngu ngốc này!” Bà cụ lo thay cho anh.

Mục Chính Hi: “.. “

“Xem kìa, Tịch Nghiên bây giờ không để ý tới cháu, để xem cháu làm thế nào. Bà không cần biết, đây là cháu dâu bà, cháu nghĩ cách thì nghĩ, đều phải rước được về!”

Bà cụ ra lệnh.

“Để cho bà ôm chắt luôn thì thế nào?”

“Vậy thì quá được!” Suýt chút nữa bà võ tay khen hay.

Ý thức được mình đánh tiếng hơi lớn, bà vội vàng nhỏ giọng, nhìn Mục Chính Hi cảnh cáo: “Đừng quên lời cháu nói!”

Thấp giọng cảnh cáo một câu, lại đi về phía Hạ Tịch Nghiên.

“Tịch Nghiên, thế nào? Uống có ngon hay không?” Bà cụ hỏi.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vâng, uống rất ngonl”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play