Vốn dĩ Diêu Hân Du mặt mày đang đắc ý sau khi nghe thấy câu trả lời của Lâm Thanh Diện, lập tức cảm thấy cơ hội tốt như vậy, có như thế nào, Lâm Thanh Diện cũng không thể từ chối, nhưng bây giờ đối phương vậy mà không thèm suy nghĩ nói ra hai chữ, khiến sắc mặt cô ta tràn ngập sự ngượng ngùng.
“Anh... anh nói cái gì! Anh nói lại cho tôi lần nữa!” Diêu Hân Du tức đến nỗi mà lồng ngực phập phồng.
Lâm Thanh Diện cảm thấy cô ta có hơi vô lý làm loạn, không tiếp tục để tâm đến cô ta, vòng qua cô ta định đi lên lầu.
Diêu Hân Du lần nữa ngăn cản trước mặt Lâm Thanh Diện, khí thế đùng đùng: “Tôi có lòng tốt mời anh, anh vậy mà dám từ chối, anh tưởng anh là ai, làm người đừng quá coi trọng mình quá, anh chẳng qua chỉ là bị tên mặt trắng được bao nuôi mà thôi!”
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện nhìn Diêu Hân Du bỗng trở nên sắc nhọn, khí thế lăng lệ tỏa ra trên người, khiến ngọn lửa trong lòng Diêu Hân Du lập tức tan biến.
Lưu Hiểu Hàm thấy tia lửa của hai người bắn tung tóe, cũng có hơi khẩn trương, vội vàng đi tới, túm lấy cánh tay của Diêu Hân Du, mặt mày tỏ ý xin lỗi: “Lâm Thanh Diện, thật sự xin lỗi, là tôi muốn mời anh đi chơi cùng, Hân Du nói chuyện không chừng mực, tôi thay cô ấy xin lỗi anh, xin lỗi, anh đừng tính toán với cô ấy.”
Nghe thấy lời này của Lưu Hiểu Hàm, Lâm Thanh Diện mới dịu lại, dùng ngữ khí ôn hòa nói với Lưu Hiểu Hàm: “Ngày mai tôi có hẹn với người khác, cho nên không thể đi chơi cùng các cô được, lượng thứ.”
Lưu Hiểu Hàm gật đầu, mặc dù trong lòng có hơi thất vọng, có điều thấy thái độ của Lâm Thanh Diện với mình không có tệ như trước, bèn thở phào.
Lâm Thanh Diện nói xong liền đi lên lầu, không tiếp tục lãng phí thời gian ở dưới lầu nữa.
Diêu Hân Du rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt thái độ của Lâm Thanh Diện đối mình và Lưu Hiểu Hàm, trong lòng càng tức tối.
Lâm Thanh Diện khi nói chuyện với cô ta, rõ ràng là bộ dạng không kiên nhẫn, nhưng khi nói chuyện với Lưu Hiểu Hàm lại rất lịch sự, điều này khiến cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện cố tình, hơn nữa càng chứng tỏ Lâm Thanh Diện có ý đồ với Lưu Hiểu Hàm.
Cô ta căn bản không ngờ thái độ của Lâm Thanh Diện với cô ta kém, là vì thái độ của bản thân cô ta có vấn đề.
“Thật sự tức chết tớ rồi, tưởng mình là ai chứ, thật sự coi mình tài giỏi lắm sao, ai thèm để anh ta chứ, thật là cho mặt mũi mà không biết đường! Tiểu Hàm, cậu nhìn thấy chưa, tên này chính là có ý đồ không tốt với cậu, vừa rồi nếu như đổi thành cậu nói, không chừng anh ta sẽ đồng ý rồi!” Diêu Hân Du tức giận đùng đùng nói.
Lưu Hiểu Hàm nhíu mày liếc nhìn Diêu Hân Du, nói: “Được rồi Hân Du, thái độ nói chuyện vừa rồi của cậu khiến người ta không thoải mái, Lâm Thanh Diện từ chối cũng là điều bình thường, hơn nữa anh ta không phải cũng giải thích rồi hay sao, ngày mai có hẹn, không có thời gian đi.”
“Thái độ của tớ như thế nào, anh chẳng qua là một tên trai bao mà thôi, tớ có thể nói chuyện với anh ta đã rất cho anh ta mặt mũi rồi, đừng tưởng Diêu Hân Du tớ dễ ức hiếp, ngày mai ra ngoài chơi, tớ nhất định kêu Lâm Cường giúp xử lý cái tên không biết tốt xấu này!”Diêu Hân Du lườm về cái cầu thang, không hề kiêng kỵ mà gắt lên.
Lưu Hiểu Hàm mặt mày đầy vẻ bất lực, cuối cùng chỉ biết thở dài, xoay người đi về phòng của mình.
Sẩm tối ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện rời khỏi đại học Phú Đán, gọi xe đến quán bar Mộng Thiên Đường.
Hôm qua Lưu Bang Vận sau khi giải quyết mấy tên lưu manh giúp Lâm Thanh Diện, bèn nhiệt tình mời Lâm Thanh Diện đến quán bar của ông ta làm khách, nói là muốn tận sức của một chủ nhà.
Lâm Thanh Diện vốn dĩ không muốn đi, có điều Lưu Bang Vận quá nhiệt tình, hơn nữa người ta còn giúp mình, bản thân từ chối quá triệt để, rõ ràng có hơi không cho mặt mũi, cho nên bèn đồng ý tối nay đến Mộng Thiên Đường một lúc.
Vừa hay mấy ngày nay anh tìm kiếm Hứa Bích Hoài cũng có hơi căng thẳng thần kinh, đến quán bar uống rượu cùng Lưu Bang Vận, cũng có thể thả lỏng.
Trên đường Lâm Thanh Diện đến Mộng Thiên Đường, trước cửa của quán bar Mộng Thiên Đường, một nhóm thanh niên đã tụ tập ở đó.
Người cầm đầu nhóm người này cao 1m9, nhìn trông là một thanh niên cao lớn rắn rỏi, người này chính là Lâm Cường, phú nhị đại của lớp Diêu Hân Du, đồng thời cũng là nhân vật nổi danh của lớp bọn họ, nghe nói từ khi lên đại học, tổng cộng đã có mười mấy cô bạn gái, là “ngựa giống” thật sự của lớp bọn họ.
Lúc này hai người Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm đến cửa Mộng Thông Đường, hai người đều trang điểm, sửa soạn kỹ lưỡng, thu hút không ít ánh nhìn từ xung quanh.
Lâm Cường nhìn thấy hai người đến, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, đi tới đón, sau khi chào hỏi với Diêu Hân Du, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: “Cậu hôm nay thật đẹp.”
Lưu Hiểu Hàm lịch sử mỉm cười với Lâm Cường, không muốn thể hiện quá nhiều sự nhiệt tình với anh ta.
“Đợi thêm lúc nữa, có mấy người chưa đến, lát nữa người đến đủ chúng ta cùng vào.” Lâm Cường xoay người nói với mọi người một câu.
Lúc này Diêu Hân Du đi tới trước mặt Lâm Cường, mở miệng nói: “Lâm Cường, tôi có tin tức quan trọng muốn nói với cậu, cậu có muốn biết không?”
Lâm Cường mỉm cười nhìn Diêu Hân Du, nói: “Tin tức quan trọng gì?”
Diêu Hân Du ngoảnh đầu liếc nhìn Lưu Hiểu Hàm đang nói chuyện với nữ sinh khác, nói: “Có người đánh chủ ý vào Tiểu Hàm.”
Sắc mặt của Lâm Cường bỗng tối sầm, anh ta đối với Lưu Hiểu Hàm có thể nói là nhất định phải có được, hơn nữa cũng không cho rằng có ai có tư cách tranh Lưu Hiểu Hàm với anh ta, bây giờ nghe thấy Diêu Hân Du nói như thế, trong lòng tự nhiên không vui.
Ai dám đánh chủ ý vào Lưu Hiểu Hàm, đó chính là muốn đối đầu với Lâm Cường, điều này không khác vì đang khiêu khích này anh ta.
“Ai? Là người của lớp chúng ta sao?” Lâm Cường nhìn chằm chằm Diêu Hân Du mở miệng nói.
“Không phải là người của lớp chúng ta, cậu trước đừng gấp, người muốn ra tay với Tiểu Hàm là một tên mặt trắng, được bao nuôi, đối với cậu Lâm cậu mà nói, loại người đó chẳng qua là đồ vô dụng mà thôi, muốn thu thập loại người đó dễ như trở bàn tay, tôi nói với cậu, cũng chính là nhắc nhở cho cậu.” Diêu Hân Du mở miệng.
“Trai bao vô dụng? Loại người này cũng có tư cách phụ nữ với Lâm Cường tôi?” Lâm Cường mặt mày khinh thường nói.
Nhìn thấy phản ứng này, Diêu Hân Du lập tức cười lạnh trong lòng, nghĩ không lâu nữa, Lâm Thanh Diện sẽ gặp xui xẻo.
Sau đó cô ta nói một lượt những thủ đoạn mà Lâm Thanh Diện dùng để lấy hảo cảm của Lưu Hiểu Hàm cho Lâm Cường, trong đó còn thêm dặm muối, nói Lâm Thanh Diện là người có tâm cơ, là loại đàn ông khi dễ người yếu sợ kẻ mạnh.
Sau khi Lâm Cường nghe xong, lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Loại vô dụng này, vậy mà dám đánh chủ ý của Tiểu Hàm, cậu yên tâm, bao giờ về tớ nghĩ cách thu thập thứ đó, dạy dỗ anh ta nên làm người thế nào.”
Diêu Hân Du mặt mày vui mừng, có Lâm Cường giúp xử lý Lâm Thanh Diện, chuyện này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Khi mọi người đợi những người còn lại đến, một chiếc taxi dừng ở trước cửa quán bar, Lâm Thanh Diện bước xuống, đi vào bên trong quán bar.
Diêu Hân Du liếc mắt thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện, mặt mày kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm tự nói với mình: “Cái tên không biết xấu hổ này, mồm nói không đến, không ngờ vậy mà ở sau lưng lại bám theo, có điều như thế cũng tốt, trực tiếp kêu Lâm Cường thu thập anh, xem anh sau này còn ở trước mặt tôi huênh hoang nữa không.”
Cô ta vội vàng đi về phía Lâm Cường, đưa tay chỉ Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Người đó chính là tên mặt trắng mà tôi nói với cậu, không ngờ anh ta vậy mà cũng đến đây, tôi thấy anh ta đến kiếm chuyện, cậu Lâm, cậu không thể bị loại vô dụng này quay mặt được.”
Lâm Cường thuận theo tay của Diêu Hân Du chỉ mà nhìn qua, mắt lập tức híp lại, sau đó bèn gọi mấy nam sinh, đi về phía Lâm Thanh Diện.
Bọn họ cản Lâm Thanh Diện lại, khí thế đùng đùng, mang theo loại khí thế muốn đánh nhau với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thấy mấy thanh niên này cản đường mình, cùng Diêu Hân Du ở một bên vui vẻ khi người ta gặp họa, trong lòng cũng có hơi ngạc nhiên, không ngờ quán bar bọn Diêu Hân Du đến, vậy mà là Mộng Thiên Đường.
“Lâm Thanh Diện, anh không phải nói không đến sao, thế nào bây giờ lại mặt dày đi theo rồi? Tôi phát hiện con người này của anh thật sự đủ đê tiện, mời anh đến anh không đến, lại cứ muốn lén lút đi theo, chẳng lẽ mấy người làm trai bao lại thích lại chuyện rình rập này sao?” Diêu Hân Du không khách khi giễu cợt một câu.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn Diêu Hân Du, mở miệng nói: “Tôi đến chỗ này tìm bạn, vậy thì có liên quan gì đến cô?”
“Hừ, ít ở đó mà phân bua đi, anh rõ ràng chính là lén lút đi theo chúng tôi đến đây, anh sớm không đến tìm bạn, muộn không đến tìm bạn, lại cứ vào lúc này tìm đến, ai tin chứ.” Diêu Hân Du mặt mày khinh bỉ nói.
Lâm Cường bước lên một bước, anh ta cao lên Lâm Thanh Diện không ít, dùng ánh mắt coi thường liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Nghe nói anh là loại người ăn bám? Suy nghĩ của loại người như anh, tôi hiểu, không phải muốn ăn không đợi chết sao, anh muốn ăn bám tôi không quản được, nhưng anh đánh chủ ý vào Tiểu Hàm, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Lâm Thanh Diện bất lực nhìn những người trước mắt, trong lòng anh biết rõ, những người này chắc chắn đều bị Diêu Hân Du xúi giục đến đây.
“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, tôi không có đánh chủ ý lên bất kỳ ai, nếu như không có chuyện gì khác thì tránh ra, bạn tôi còn đang đợi ở bên trong.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.
“Aiya, vậy mà còn giả vờ với tôi, sao hả, anh không ăn thiệt một chút thì nghe không hiểu tiếng người sao?” Lâm Cường khua khua nắm đấm trước mặt Lâm Thanh Diện.
Người đằng sau Lâm Cường mặt mày cũng đều khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, lúc trước khi Diêu Hân Du nói về Lâm Thanh Diện, bọn họ cũng đều nghe thấy.
Lúc này Lưu Hiểu Hàm cũng chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy Lâm Thanh Diện bị Lâm Cường dẫn người vây lại thì vội vàng chạy đến.
“Lâm Cường, cậu làm cái gì!” Lưu Hiểu Hàm khẩn trương nói một câu với Lâm Cường.
“Tiểu Hàm, tên này muốn đánh chủ ý lên cậu, Hân Du đã nói rõ với tôi rồi, người này chính là loại trai bao tâm cơ sâu, như tiếp tục như thế, cậu chắc chắn sẽ bị anh ta lừa, cho nên tôi thay cậu dạy dỗ anh ta một trận.” Lâm Cường nói một câu với Lưu Hiểu Hàm.
Lưu Hiểu Hàm nhíu mày, nói: “Cậu nói linh tinh gì hả, cậu mau thả Lâm Thanh Diện ra, cậu dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ dạy dỗ người ta.”
Lâm Cường thấy Lưu Hiểu Hàm vậy mà bảo vệ Lâm Thanh Diện như vậy, trong lòng bỗng chốc không vui, anh ta ngoảnh đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Không ngờ anh vậy mà thật sự giỏi như vậy, Tiểu Hàm thế mà bị anh lừa thành như thế này, hôm nay không thu thập anh, ông đây không phải họ Lâm nữa!”
Nói xong, Lâm Cường liền dẫn các bạn học nam ra tay với Lâm Thanh Diện.
“Đợi đã.” Lưu Hiểu Hàm lớn tiếng hét lên một câu.
“Tiểu Hàm, chẳng lẽ cậu còn muốn thay cái tên ăn bám này nói chuyện sao?” Lâm Cường quay đầu liếc nhìn Lưu Hiểu Hàm.
“Không phải, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng động thủ với Lâm Thanh Diện, nếu không các cậu sẽ bị anh ta đánh cho đến mức phải tìm răng trên đất đó.” Lưu Hiểu Hàm ‘thiện ý’ nhắc nhở một câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT