Lưu Hiểu Hàm đang lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn ghé tai vào cửa, muốn nghe động tĩnh ở dưới lầu.
Nhưng sau khi cô đi lên, dưới lầu không có truyền ra bất kỳ âm thanh gì, điều này khiến trong lòng cô ta không khỏi lo lắng Lâm Thanh Diện đã xảy ra chuyện.
Lúc đó cô và Lâm Thanh Diện đã nói, nếu như tình hình không ổn, Lâm Thanh Diện sẽ kêu cứu, cô ta lập tức báo cảnh sát, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, cô ta cũng không biết mình nên làm sao mới tốt.
“Không phải người Lâm Thanh Diện tìm đến vừa hay quen biết với mấy tên lưu manh đó, sau đó trực tiếp dẫn Lâm Thanh Diện đi rồi chứ?” Lưu Hiểu Hàm lẩm bẩm tự nói với mình, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.
“Không được, nếu như thật sự là như thế, vậy Lâm Thanh Diện chắc chắn rất nguy hiểm, mình nhất định phải đi xác nhận tình hình, nếu như tình hình không đúng thì lập tức báo cảnh sát.”
Trong lòng đưa ra quyết định, Lưu Hiểu Hàm đi đến cửa, mặt mày lo lắng mở cửa, muốn xông ra bên ngoài thì vào lúc này, cô cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó đụng vào lộng ngực rắn chắc, cả người đều bật trở vào.
Cô đứng vững lại, nhìn về phía cửa, sau khi phát hiện người mình đập trúng chính là Lâm Thanh Diện, bỗng trợn tròn mắt.
“Lâm Thanh Diện, anh... anh sao đã trở về rồi? Những người đó thả anh đi sao?”
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: “Phiền phức đã giải quyết rồi, sau này dưới lầu sẽ không tiếp tục ồn ào nữa.”
Lưu Hiểu Hàm mặt mày khó tin, mở miệng hỏi: “Ý của anh là, những người đó chuyển đi rồi.”
“Hừm, gần như thế.” Lâm Thanh Diện đáp một câu, bị người của Lưu Bang Vận dẫn đi và chuyển đi, bản chất cũng gần như nhau.
“Những người đó không phải nói mình có rất nhiều người sao, anh sao khiến bọn họ chuyển đi được chứ, bọn họ không có tìm anh gây chuyện chứ?” Lưu Hiểu Hàm vẫn không nghĩ thông Lâm Thanh Diện rốt cuộc đã làm như thế nào.
“Không phải nói rồi sao, tôi ở đây có người, người tôi tìm đã đến giúp giải quyết chuyện này rồi.” Lâm Thanh Diện giải thích.
Lưu Hiểu Hàm lúc này mới ngộ ra bèn gật đầu, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà lại siêu như vậy, có thể tìm đến người có thể dẹp yên chuyện này, xem ra tên này mặc dù là người vùng ngoài đến, nhưng cũng có chút thủ đoạn.
Nếu như cô ta bây giờ đi xuống dưới lầu xem thử, không chừng còn có thể nhìn thấy cảnh tượng hơn trăm đàn em mặc vest rời khỏi, khi đó cô sợ sẽ không cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ là có một chút thủ đoạn.
“Lâm Thanh Diện, cảm... cảm ơn anh.” Sau khi hoàn hồn, Lưu Hiểu Hàm có hơi cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, trên gương mặt xinh đẹp rõ ràng lộ ra một tia hảo cảm với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lưu Hiểu Hàm, nói: “Nên làm.”
Sau đó anh trở về phòng lấy đồ, lại rời khỏi chung cư.
Mặc dù Lâm Thanh Diện không có để chuyện này trong lòng, nhưng đối với Lưu Hiểu Hàm mà nói, chuyện lần này có thể thoát được một kiếp, dù sao nếu như không có Lâm Thanh Diện, cô ta lần này rất có thể sẽ chịu độc thủ của mấy tên lưu manh đó.
Chuyện này đối với Lưu Hiểu Hàm đủ để thay đổi cuộc đời, cho nên Lâm Thanh Diện là chúa cứu thế của Lưu Hiểu Hàm cũng không ngoa.
Lưu Hiểu Hàm vốn dĩ còn nghĩ bản thân nến bảo đáp Lâm Thanh Diện như thế nào, dưới loại tình huống đó, Lưu Hiểu Hàm cảm thấy Lâm Thanh Diện đưa ra bất cứ yêu cầu gì cô ta đều có thể đồng ý, nhưng Lâm Thanh Diện hoàn toàn coi chuyện này là một chuyện nhỏ vô cùng bình thường, lấy đồ xong thì đi luôn.
Điều này càng khiến Lưu Hiểu Hàm cảm thấy sự quyến rũ trên người của Lâm Thanh Diện, sự hảo cảm đối với Lâm Thanh Diện tăng lên.
Một mình cô ta đợi ở chung cư rất lâu, trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Lâm Thanh Diện mặc dù không có gương mặt của nam minh tinh, nhưng khí chất khi cứu mình, quả thật quá ngầu, còn cả cơ ngực của anh ta, quá rắn chắc, anh không phải có 8 múi chứ? Thật muốn sờ thử...”
Mãi đến sẩm tối, Lưu Hiểu Hàm cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh ồn ào gì dưới lầu, cô ta còn đặc biệt tìm người quản lý xác nhận lại, quản lý nói với cô ta những người ở lầu dưới đã chuyển đi rồi, cô lúc này mới hoàn toàn yên tâm, đồng thời lại khen ngợi mấy câu Lâm Thanh Diện đáng tin.
Tối, Diêu Hân Du trở về, Lưu Hiểu Hàm hưng phấn kể lại chuyện xảy ra hồi chiều với Diêu Hân Du, còn không ngừng khen Lâm Thanh Diện.
Diêu Hân Du nghe xong những gì Lâm Thanh Diện nói, trợn mắt đưa tay sờ trán của Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: “Tiểu Hàm, cậu không phải bị sốt chứ, cậu vậy mà cảm thấy tên mặt trắng đó đẹp trai? Ôi trời đất, tên mặt trắng đó không phải đã dùng yêu thuật gì để mê hoặc cậu chứ?”
Lưu Hiểu Hàm nghe thấy Diêu Hân Du nói như thế, lập tức lấy tay của cô ta ra, mở miệng nói: “Hân Du, cậu có thể đừng nói Lâm Thanh Diện như thế được không, chiều nay thật sự là anh ta đã cứu tớ, cậu không tin thì xuống dưới lầu xem thử, những tên lưu manh đó đã chuyển đi rồi.”
“Tiểu Hàm, không phải tớ nói đâu, mà là cậu quá dễ lừa rồi, tớ hỏi cậu, cậu tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Diện đánh những tên lưu manh đó chạy sao?” Diêu Hân Du dáng vẻ hận sắt không thể thành thép.
Lưu Hiểu Hàm nghe thấy lời này của Diêu Hân Du, bỗng sững người, sau đó lắc đầu, nói: “Cái này ngược lại không có nhìn thấy, anh ta bảo tớ lên trước, đề phòng vạn nhất.”
“Cho nên nói, cậu căn bản không có nhìn thấy chuyện này giải quyết như thế nào, thì đã biết ơn tên mặt trắng đó, ngộ ngỡ chuyện này là hàng xóm khác báo cảnh sát giải quyết, kết quả tên này lại nói là mình giải quyết, anh ta chính là vì lấy hảo cảm của cậu, dụ cô gái ngây thơ như cậu thì sao?” Diêu Hân Du nói quan điểm.
Lưu Hiểu Hàm cảm thấy lời này của Diêu Hân Du có rất nhiều chỗ không ổn, nhưng vậy mà không tìm được lời nào phản bác cô ta cả.
“Tớ nói cho cậu biết, người như anh ta, tớ thấy nhiều rồi, cậu còn nhớ bạn trai trước trước trước nữa của tớ không, không phải cũng là một tên thích nói phét, lời loại người này nói không thể tin.” Diêu Hân Du sau đó lời nặng ý dài nói.
“Hân Du, tớ vẫn cảm thấy cậu quá thành kiến với Lâm Thanh Diện, chuyện này không có phức tạp như cậu nghĩ đâu, thật sự là Lâm Thanh Diện giúp giải quyết, hơn nữa anh ta cũng không yêu cầu tới cảm ơn cái gì cả.” Lưu Hiểu Hàm tiếp tục nói thay cho Lâm Thanh Diện.
“Cô nàng ngốc, cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, hiểu không, anh ta là cố tình, loại đàn ông này, là đáng sợ nhất, hơn nữa chuyên môn tìm những cô gái ngây thơ như cậu mà ra tay, hơn nữa tớ nghi ngờ những người dưới lầu đó, không chừng là anh ta tìm đến diễn kịch, cố tình lừa cậu cắn câu, nếu không dựa vào anh ta, sao có thể một mình đánh được mấy người đó, đây đều là âm mưu, không được, chúng ta không thể để tên này tiếp tục ở cùng với chúng ta được, nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng dính độc thủ của anh ta.” Diêu Hân Du nói rồi, mắt híp lại, dường như nhìn thấu bí mật to lớn gì đó.
Lưu Hiểu Hàm bỗng có hơi nghẹn lời, cảm thấy cô bạn thân này của mình suy nghĩ thật sự hơi nhiều.
“Hân Du, tớ cảm thấy cậu bị những người đó lừa nên sợ rồi, cho nên cảm thấy đàn ông ai cũng như vậy, tớ có thể cảm nhận rõ ràng, Lâm Thanh Diện không phải người như thế.” Lưu Hiểu Hàm mặt mày nghiêm túc nói.
Diêu Hân Du trợn mắt với Lưu Hiểu Hàm nói: “Bỏ đi bỏ đi, đợi cậu ăn thiệt, cậu sẽ biết tớ nói đúng hay không, không nói tên mặt trắng đó, ngày mai Lâm Cường mời chúng ta đến quán bar chơi, nghe nói quán bar sẽ đi là Mộng Thiên Đường cực kỳ nổi tiếng ở thành phố T, nơi đó phí rất cao, nghe nói còn là địa bàn của lão đại thành phố T – Lưu Bang Vận, Lâm Cường không hổ là phú nhị đại giàu có nhất lớp chúng ta, loại địa phương này cũng mời được, ngày mai tớ phải sửa soạn thật kỹ, đến Mộng Thiên Đường chơi.”
Lưu Hiểu Hàm nghe thấy lời nói của Diêu Hân Du, lập tức nhíu mày, mở miệng nói: “Đến quán bar chơi, nghe nói nơi đó rất loạn, hay là chúng ta không đi.”
“Aiya, sợ cái gì, có Lâm Cường bọn họ ở đó, hơn nữa lần này Lâm Cường điểm danh hai người chúng ta phải đi, nếu như không đi, chính là không có Lâm Cường mặt mũi, cậu cũng biết bối cảnh nhà Lâm Cường, đắc tội với cậu ta không phải chuyện gì tốt, dù sao cũng chỉ là đi chơi, thanh niên đến quán bar không phải là chuyện rất bình thường hay sao.” Diêu Hân Du khuyên.
Lưu Hiểu Hàm vẫn nhíu mày, cô ta không muốn đi, không phải vì quán bar rất loạn, mà là vì tên Lâm Cường này có ý với cô ta, hơn nữa mấy lần lộ ra suy nghĩ của mình, nhưng Lưu Hiểu Hàm không thích tên Lâm Cường này, thậm chí có hơi ghét.
Có điều Diêu Hân Du nói cũng không sai, nhà Lâm Cường ở thành phố T có một doanh nghiệp không nhỏ, quả thật tính là phú nhị đại, trong nhà có không ít nhân mạch, cô ta cũng không muốn đối đầu với Lâm Cường.
“Vậy... vậy được thôi, có điều chúng ta có thể dẫn theo Lâm Thanh Diện đi cùng không?” Lưu Hiểu Hàm mở miệng hỏi.
Diêu Hân Du lập tức trợn mắt, mở miệng nói: “Dẫn tên mặt trắng đó đi làm gì?”
Lưu Hiểu Hàm suy nghĩ, nói: “Lâm Thanh Diện cũng tính là bạn cùng phòng của chúng ta, dù sao ra ngoài chơi, dẫn theo anh ta chắc không có gì.”
Thật ra cô ta muốn dẫn theo Lâm Thanh Diện, là vì Lâm Thanh Diện có thể cho cô ta cảm giác an toàn, chuyện hôm nay khiến Lưu Hiểu Hàm có loại cảm giác đó, cho nên cô vô thức muốn Lâm Thanh Diện đi cùng.
Diêu Hân Du căn bản muốn trực tiếp từ chối Lưu Hiểu Hàm, dù sao dẫn theo tên mặt trắng Lâm Thanh Diện đi cùng, sẽ chỉ khiến bọn họ mất mặt, ngộ nhỡ khiến Lâm Cường biết Lâm Thanh Diện là trai bao, chắc tất cả mọi người đều sẽ cười chê bọn họ làm bạn với tên mặt trắng đó.
Có điều suy nghĩ xoay chuyển, Lâm Thanh Diện định ra tay với Lưu Hiểu Hàm, cô ta vừa hay có thể mượn cơ hội này để Lâm Cường thu thập Lâm Thanh Diện một trận, suy nghĩ của Lâm Cường đối với Lưu Hiểu Hàm cô ta biết, nếu như Lâm Cường biết Lâm Thanh Diện giành mất hảo cảm của Lưu Hiểu Hàm, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Không chừng còn có thể mượn tay của Lâm Cường, đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi chung cư của bọn họ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Diêu Hân Du lộ ra nụ cười xấu xa, cảm thấy mình thật sự quá thông minh, cách hay như vậy cũng có thể nghĩ ra.
“Vậy thì nghe cậu đi, dẫn anh ta theo cũng không có gì, Lâm Cường chắc chắn sẽ không để ý, lát nữa đợi anh ta về đi nói với anh ta.” Diêu Hân Du mở miệng.
Thấy Diêu Hân Du đồng ý, Lưu Hiểu Hàm lập tức vui mừng gật đầu.
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện từ bên ngoài trở về, mở cửa bước vào chung cơ, bèn trực tiếp đi lên lầu.
Diêu Hân Du vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng nghĩ Lâm Thanh Diện muốn lừa Lưu Hiểu Hàm, cơ hội cùng đi ra ngoài chơi như vậy chắc sẽ không bỏ qua, cho nên dùng một loại giọng nói ra lệnh: “Ngày mai tôi và Tiểu Hàm đến quán bar chơi, nể tình anh là bạn phòng của chúng tôi, để anh đi cùng, nhớ mặc đẹp một chút, đừng để ra ngoài làm mất mặt chúng tôi.”
Lâm Thanh Diện liếc nhìn cô ta, mặt mày không có biểu cảm gì trả lời:
“Không đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT