“Nói chuyện gì?” ánh mắt Hạ Tử Dục hoàn toàn là dịu dàng.

Hạ Tử Hy mím môi, suy nghĩ rât lâu, nghĩ nên mở lời như thế nào, nên nói như thế nào mới không

khiến Hạ Tử Dục chống đối, do dự rất lâu lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

“Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là em nghe Nhược Mạn nói anh rất bận, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nên muốn nhắc anh chú ý sức khỏe!”

Nhắc đến An Nhược Mạn, sắc mặt Hạ Tử Dục có vài phần căng cứng, đôi mắt kín đáo nhìn về phía Hạ Tử Hy: “Anh không sao cả, không cần phải lo lắng!

“Anh cũng đừng nên quá chú ý đến công việc, nếu không có

chuyện gì thì cứ ở bên Nhược Mạn, hai người mới kết hôn không lâu, anh vẫn nên ờ bên cô ấy!” Hạ Tử Hy tiếp tục nói.

“Nhất định!”

Bất kể Hạ Tử Hy nói gì, Hạ Tử Dục đều đồng ý.

Hạ Tử Hy suy nghĩ, những lời cô nói này, không biết Hạ Tử Dục có nghe lọt tai hay không, giọng nói của anh, cứ có chút cảm giác trả lời qua loa có lệ.

“Anh trai, Nhược Mạn là một người con gái tốt, nếu như anh tỉ

mỉ tìm hiểu, anh sẽ phát hiện, nhất định có thể nhận ra điểm tốt của cô ấy, nếu như bỏ lỡ, anh nhất định sẽ hối hận cả đời!” Hạ Tử Hy nói, bất kể anh có cảm thấy phiền hay không, lời này, cô nhất định phải nói ra, nếu không cô tin rằng Hạ Tử Dục thật sự sẽ có một ngày hối hận.

Rất rõ ràng, tâm tư hiện tại của Hạ Tử Dục đều không đặt lên người An Nhược Mạn, đợi đến một ngày, có lẽ anh thật sự sẽ cảm thấy hối hận, nhưng hiện tại anh không có cách nào quan tâm người phụ nữ khác ngoài cô.

“Cô ấy đã nói gì với em?” Hạ Tử Dục đột nhiên hỏi, giọng nói có chút lạnh lẽo.

“Cô ấy không nói gì cả, chỉ là em nhìn thấy, Anh trai, anh nên đối xử tốt một chút với Nhược Mạn!” cỏ lên tiếng.

Hạ Tử Dục nhìn cô nữa ngày, ánh mắt chính là nói không rõ, cuối cùng gật đầu: “Anh sẽ đối xử tôt với cô ây…

Nhận ra Hạ Tử Dục cũng không có khát khao tiếp tục trò chuyện, Hạ Tử Hy đơn giản cũng không nói tiếp, kết thúc chù đề nói chuyện liền rời đi.

Nhìn Hạ Tử Hy rời khỏi, ánh mắt Hạ Tử Dục phủ lên một tầng mờ mịt.

Nếu như anh có thể làm được, vậy thì cần gì phải chờ cho đến hiện tại chứ?

Buổi tối, Hạ Tử Dục hiếm hoi gọi điện thoại cho An Nhược Mạn, hẹn cô cùng ra ngoài ăn tối.

Khi nhận được điện thoại, khiến cho An Nhược Mạn cảm thấy được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, vội vàng trang điểm sau đó mới bước ra ngoài.

Hai người bọn họ từ sau khi kết hôn, chưa từng cùng nhau ăn bữa cơm riêng nào, càng không hề có bữa ăn dưới ánh nến nào.

Hiện tại dưới không khí như vậy, trái tim An Nhược Mạn lặng lẽ nhảy nhót, như có như không ngước nhìn về phía Hạ Tử Dục, trước mắt vui mừng một trận, sau đó lại im lặng, cô đang nghĩ rằng Hạ Tử Dục như thế nào lạl đột

nhiên gọi cô ra ngoài dùng cơm chứ?

Có điều, về vấn đề này, cô vẫn chần chừ không hỏi, cũng vì cô sợ rằng sẽ phá hỏng không khí hiện tại.

Hạ Tử Dục im lặng tiếp tục dùng bữa, lịch sự, tao nhã, mỗi một động tác đều giống như trong phim điện ảnh vậy, nhưng anh nâng tay nhấc chân lại vô cùng tự nhiên cùng thành thạo.

Ông trời thật sự không công bằng, có thể khiến cho cuộc sống một người hoàn mỹ như vậy, như

vậy khiến cho những người không hoàn hảo phải làm như thế nào đây, trong lòng An Nhược Mạn không ngừng suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play