“Em muốn nói gì?” không cần ngẩng đầu, cũng biết rằng người trước mặt không ngừng chăm chú quan sát anh.

“Hả?” An Nhược Mạn kinh ngạc nói, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị anh phát hiện ra bí mật của bản thân vậy.

“ò, không có!” cô tiếp tục chuyên tâm thường thức thức ăn, “Như thế nào đột nhiên lại hẹn em ra

ngoài ăn?” cô nhỏ giọng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, Hạ Tử Dục ngẳng đầu nhìn cô: “Không thích sao?”

“Không phải!” giống như lên tiếng một cách vô thức, nhưng lại cảm giác vô cùng để ý, lúc này mới chậm rãi lên tiếng giải thích, “Em chỉ cảm thấy tò mò mà thôi!”

“Nếu như em thích, sau này mỗi tuần có thể đến đây một lần!” anh lạnh nhạt nói.

“Thật sao?” niềm vui bất ngờ của An Nhược Mạn bất ngờ bộc lộ.

Hạ Tử Dục gật đầu, An Nhược Mạn vui mừng không thôi, vốn dĩ đây là điều tốt đường nhiên, nhưng lại biến thành chỉ cần có một chút tốt đẹp, cô cũng đã cảm thấy vô cùng vui mừng cùng thỏa mãn.

Vừa ăn thức ăn, nụ cười vui vẻ không cách nào kiềm chế được lộ ra, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng, sự thay đổi của Hạ Từ Dục có chút lớn.

Không lẽ Hạ Tử Hy đã cùng anh trò chuyện qua rồi sao?

Nếu không anh như thế nào lại

đột nhiên hẹn cô ra ngoài dùng cơm, mặc dù không trò chuyện quá nhiều, nhưng so với trước đây cũng tốt hơn rất nhiều,

Vậy thì cứ xem như vậy đi!

Mặc dù Hạ Tử Hy không phải là em gái ruột của anh, nhưng giống như nhìn có vẻ tình cảm cũng không tệ, hai vợ chồng Hạ thị yêu thương Hạ Tử Hy như vậy cũng có đạo lý.

Dựa theo những gì Hạ Tử Hy nói, Hạ Tử Dục tính cách khá chậm chạp.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, từ từ tiếp xúc, cô không gấp, chỉ cần đợi đến ngày đó là được.

Sau khi dùng com, hai người liền cùng nhau trở về.

Vừa bước vào cửa nhà, điện thoại Hạ Tử Dục liền reo lên, cầm lấy điện thoại, trực tiếp đặt bên tai: “Alo…”

“Tôi biết rồi!” nhìn thấy sắc mặt Hạ Tử Dục trầm trọng, không quá lạc quan.

“A Dục, như thế nào?”

“Em cứ về phòng nghỉ ngơi trước, anh đến phòng sách một lát, cần phải mở cuộc họp video online!” Hạ Tử Hy nói.

An Nhược Mạn gật đầu, trả lời một tiếng: “Được!”

Nhìn theo bước chân gấp gáp của Hạ Tử Dục bước về phía phòng sách.

An Nhược Mạn đứng im, nhìn theo bóng lưng của anh, biết rằng anh là một người lấy sự nghiệp làm trọng, cũng không suy nghĩ

quá nhiều, trực tiếp quay về phòng nghỉ ngơi.

Có thể cùng Hạ Tử Dục dùng bữa, đã là một chuyện vô cùng vui vẻ, tắm rửa nằm trên giường nghỉ ngơi, cô không ngừng nhếch môi cười.

Trải qua rất lâu, Hạ Tử Dục vẫn không quay trờ về phòng, cô liền rót một ly sữa bò đi tìm anh, nhưng sau khi đến trước cửa, nghe thấy tiếng nói vang lên bên trong, cô lại sợ làm phiền đến anh, liền cầm lấy ly sữa bò quay vê.

Biết rằng anh ấy đang thật sự làm việc, trong lòng nói không nên vui vẻ, cuối cùng, cứ ôm lấy suy nghĩ này mà lên giường nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play