“Chị dâu, chị đừng suy nghĩ quá nhiều, em nghĩ rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chị cùng anh trai quen biết nhau không quá lâu, dù sao cũng cần thời gian cọ xát, đợi qua khoảng thời gian này nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều!” Hạ Tử Hy an ủi.

Nghe đến đây, An Nhược Mạn liền nhìn cô: “Vậy sao?”

Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó nhớ

đến một chuyện nhìn cô: “Có cần em nói chuyện với anh trai không?”

“Không cần!” lời này gần như vụt ra khỏi miệng, “Loại chuyện này làm sao có thể nói ra được chứ…”

Nhìn dáng vẻ xấu hổ cùa An Nhược Mạn, Hạ Tử Hy mỉm cười.

Cô đang suy nghĩ, Hạ Tử Dục cả đời này có thể gặp được An Nhược Mạn, có thể cưới được cô ấy, chính là một loại may mắn, mặc dù thời gian gấp gáp không cho hai người bọn họ có thời gian

cọ xát, nhưng dù cho như vậy, bọn họ vẫn ở bên nhau, nếu như Hạ Tử Dục có thể trân trọng, anh ấy nhất định có thể phát hiện ra được điểm tốt của An Nhược Mạn.

Chỉ là…anh ấy sẽ phát hiện ra không?

Sau khi rời khỏi Hạ gia, Hạ Tử Hy do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đến Hạ thị, dự tính trò chuyện với Hạ Tử Dục.

Nghe thư ký thông báo Hạ Tử Hy đến nơi, Hạ Tử Dục cỏ chút kinh ngạc cùng vui mừng, sau đó bảo

thư ký cho cô vào.

“Em muốn uống gì?” Hạ Tử Dục nhìn Hạ Tử Hy hỏi, dù che dấu rất tốt, nhưng vẫn không cách nào che dấu được niềm vui nơi ánh mắt.

“Nước lọc là được!”

“Mang một ly sữa bò vào đây!”

Hạ Tử Dục dặn dò.

Hạ Tử Hy: “…” cũng không muốn thảo luận quá nhiều chuyện trên vấn đề này, Hạ Tử Dục nhìn cô, “Như thế nào đột nhiên lại muốn đến đây? Có phải đã xảy ra

chuyện gì hay không?”

“Ồ, không có chuyện gì cả, chỉ là ba mẹ hôm nay bảo em về nhà, đưa em một phần hợp đồng cổ phần!” Hạ Tử Hy nói.

Hạ Tử Dục gật đầu, cũng không để ý, ngược lại lên tiếng: “Đã ký tên hay chưa? Nếu đã ký tên thì anh sẽ đem đi công chứng!”

“Anh trai, anh thật sự không để ý sao?”

“Để ý đến gì?”

“Công ty là do một tay anh sáng

lập, em không góp chút nữa phần sức lực nào cả!”

“Em là một thành viên của Hạ gia, bất kể em có ra sức hay không, em đều đã nắm chặt chuyện này, cho nên không cần phải suy nghĩ đến!” Hạ Tử Dục nói, dù cho đem toàn bộ gia sản giao cho Hạ Tử Hy, anh cũng sẽ không phàn nàn một câu.

Ánh mắt đung đưa, mỉm cười, đẹp đến mức khiến người khác hoảng hốt: “Em sẽ vĩnh viễn nhớ rằng bản thân chính là một phần tử của Hạ gia!”

Lời này, có ý nghĩa khác Hạ Tử Hy không biết Hạ Tử Dục có nghe hiểu hay không.

Hạ Tử Dục mỉm cười, nhìn cô: “Em đến tìm anh cũng chỉ vì chuyện này thôi sao?”

“Cũng hoàn toàn không phải, chỉ là đột nhiên muốn nói chuyện với anh mà thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play