Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

A Thuật tiếp tục im lặng.

Nhìn dáng vẻ không lên tiếng của anh, Đô Đô tức đến mức không cách nào bộc phát: “Đem đi tặng cho Lăng Tiêu Vân của anh!” vừa nói, liền đóng cửa thật mạnh.

Đến cả A Thuật cũng bị từ chối bên ngoài.

Cô cũng không biết như thế nào, nhưng khi nhìn anh im lặng, cô

càng tức giận, chính là vô cớ mà tức giận.

Anh rõ ràng biết rằng người phụ nữ kia ngoại trừ việc hãm hại anh thì không cho anh được bất cứ điều gì, vậy mà lại ngu ngốc đi tìm cô ta.

Nếu đã như vậy, vậy thì cứ đi tim cô ta đi!

Nhưng tại sao trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy không thoải mái?

Chính vào lúc này, chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Đô Đô nhíu mày, càng thêm tức giận,

quyết định mắng phải mắng cho anh ta một trận, nghĩ vậy cô liền xoay người bước ra mở cửa: “Anh…”

Lúc này ngoài cửa không một bóng người, cô liền lập tức ngây người, đi rồi sao?

Nhìn túi thức ăn anh đặt bên ngoài, anh ta vậy mà lại để đồ ăn lại còn người thì đi khỏi?

Lửa giận của Đô Đô càng không cách nào bùng phát, từ bên ngoài xách vào một túi đồ ăn, khi chuẩn bị đem vứt đi, nhưng suy nghĩ một lát liền cầm trở về.

“Đói chết bà đây rồi!” Đô Đô nói, sau đó cầm túi thức ăn bước vào trong nhà, ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Chăm sóc anh ta lâu như vậy, hiện tại ăn lại một bữa của anh ta cũng không quá đáng, sau đó Đô Đô liền bắt đầu đụng đũa.

Không chút hình tượng nào mà ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ, lúc này cô mới từ từ khôi phục tinh thần, nhìn quần áo bản thân mặc lúc này, quần short áo thun, cô suy nghĩ một lát, vừa rồi cô ăn mặc như vậy xuất hiện trước măt A Thuât sao?

Ăn thức ăn, Đô Đô lúc này có chút sửng sốt, một bên nhai thức ăn một bên suy nghĩ.

Cuối cùng bất lực nắm chặt bàn tay, bỏ đi, nhìn thấy cái gì thì nhìn thấy cái đó vậy!

Cô còn nhìn thấy cảnh anh ta không mặc quần áo kia.

Suy nghĩ như vậy, cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút, tiếp tục ăn thức ăn!

Vốn dĩ cho rằng chuyện này cứ thế trôi đi, nhưng không nghĩ đến, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày

thứ tư, sáng sớm mỗi ngày chuông cửa nhà cô đều sẽ vang lên, sau khi mở cửa ra liền nhìn thấy bên ngoài đã đặt sẵn một phần thức ăn sáng.

Hơn nữa đồ ăn mỗi ngày đều không giống nhau.

Nhưng Đô Đô đều biết rằng, những thứ này đều do A Thuật mang đến.

Vài ngày trước còn ăn rất vui vẻ, tức giận cũng từ từ tiêu tan, vài ngày sau cô liền có dự tính nói chuyện đàng hoàng với A Thuật, ngược lại phát hiện như thế nào

cũng không thấy anh ta.

Mỗi lần chuông cửa vang lên, cô đều ngay lập tức bước ra mờ cửa, nhưng như thế nào cũng không gặp được A Thuật!

Đô Đô nhíu mày, tên A Thuật này rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì chứ!

Cuối cùng cho đến một buổi sáng nọ, Đô Đô hạ quyết tâm, cô quyết định ôm cây đợi thỏ!

Đợi đến khi gần đến giờ giao bữa sáng, cô liền chờ trước cửa, chờ A Thuật xuất hiện.

Thông qua mắt mèo quan sát động tĩnh ngoài thang máy, khi nhìn thấy cỏ người lúc này đang đi lên, cô liền ngay lập tức bước ra ngoài mở cửa.

Sau đó khi nhìn thấy người ngoài cửa, thoáng sửng sốt.

Rất rõ ràng, người bên ngoài khi nhìn thấy cô cũng có chút hốt hoảng.

“Anh là ai?” Đô Đô nhìn người bên ngoài hỏi.

“Tôi…tôi đến giao thức ăn sáng!”

“Tôi không quen anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play