“Được, con biết rồi!” An Nhược Mạn mỉm cười rạng rỡ nói.

Đã rất lâu rồi, An Mạc Thiên cùng Vân Ý lần đầu tiên mới nhìn thấy cô mỉm cười vui vẻ như vậy.

Chính vào lúc này, bảo mẫu phía sau lên tiếng: “ông chù, bà chủ,

bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm rồi!”

Nghe đến đây, An Mạc Thiên nhìn An Nhược Mạn: “Chúng ta cứ ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói như thế nào?”

“Được!” vừa nói, hai người liền đứng dậy bước về phía bàn ăn, còn Vân Ý từ phía sau nhìn theo bóng lưng cùa hai cha con, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cũng đã rất lâu rồi, bà mới cảm thấy thoải mái như vậy.

Trên bàn án, An Nhược Mạn

cùng bọn họ vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, nụ cười này đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Mặc dù nói rằng, An Nhược Mạn đã đưa đơn ly hôn cho Hạ Tử Dục, nhưng anh vẫn chậm chạp không ký tên.

Tập vãn kiện này, vẫn luôn đặt trên bàn, từ trước đến nay chưa từng đụng đến.

Từ khi xuất viện đến hiện tại, đa số thời gian của anh đều ở công ty, đi sớm về trễ, cho dù buổi tối

quay về cũng đã rất muộn.

May mắn, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đã dặn dò trợ lý, bất kề như thế nào cũng phải chăm sóc tốt trong vấn đề án uống của Hạ Tử Dục, nếu không cho đến hiện tại cũng không biết sẽ như thế nào.

Nhưng mà có tốt hơn nữa, đến cuối cùng vẫn vi vết thương chưa hoàn toàn hồi phục dẫn đến nhiễm trùng phát sốt mà nhập viện một lần nữa.

Ngồi bên cạnh nhìn Hạ Tử Dục, nước mắt Hứa Vy Nhân không

cách nào kiềm chế được.

Hạ Tử Dục tỉnh dậy, khi nhìn thấy Hứa Vy Nhân, chân mày nhíu chặt: “Mẹ?”

Nhận thấy anh tỉnh dậy, Hứa Vy Nhân đầu tiên lo lắng sau đó nhìn anh: “Con còn nhận người mẹ này hay sao?”

Nhìn thấy Hứa Vy Nhân khóc, Hạ Tử Dục nhíu mày: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Con nhất định phải khiến mẹ lo lắng đến chết hay sao?” Hứa Vy Nhân vừa nói vừa khóc, cũng vì

quan tâm đến tâm trạng của anh, bà cái gì cũng không nói, nhưng không nghĩ đến, anh vậy mà lại một lần nữa nhập viện.

Nhìn nước mắt của Hứa Vy Nhân, Hạ Tử Dục chân mày nhíu chặt: “Mẹ, xin lỗi, khiến mẹ lo lắng rồi!”

“Nếu như đã biết khiến mẹ lo lắng, vậy thi sống cho tốt vào, đừng khiến mẹ phải lo lắng!” Hứa Vy Nhân nói.

Hạ Từ Dục chân mày nhíu chặt, nằm trên giường bệnh, phần bụng cảm nhận từng cơn đau

truyền đến.

Hạ Tử Hy đứng bên cạnh bước đến gần: “Mẹ, anh trai vừa tỉnh dậy, nhất định rất đói, không bằng con đi mua cho anh ấy chút đồ ăn?”

Hứa Vy Nhân đưa mắt nhìn Hạ Tử Dục đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng gật đầu, lau khô nước mắt rồi đứng dậy: “Để mẹ đi mua!” vừa dứt lời liền bước ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Tử Hy cùng Hạ Tử Dục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play