“Suy nghĩ gì?” Vân Ý cùng An Mạc Thiên đều nhìn về phía An Nhược Mạn.

“Con, con muốn đi London…” An Nhược Mạn nhìn hai người bọn họ, có chút chột dạ lên tiếng.

Ai biết rằng An Mạc Thiên sau khi nghe thấy những lời này cũng không có chút phản đối, ngược lại mỉm cười nói: “Đi đi, ba chính

là nói con nên ra ngoài thư giãn tâm trạng, vẫn luôn ở nhà tâm trạng làm sao tốt được chứ!” An Mạc Thiên ngược lại vô cùng ủng hộ.

Vân Ý cũng gật đầu: “Đúng vậy, dù sao so với vẫn luôn ở nhà vẫn tốt hơn!”

Nhìn thấy bọn họ ùng hộ như vậy, tất nhiên là tốt, An Nhược Mạn mỉm cười, sau đó lên tiếng: “Nhưng nếu như con muốn ở bên kia một thời gian thì sao?”

Ở lại một khoảng thời gian?

An Mạc Thiên cùng Vân Ý đưa mắt nhìn nhau, Vân Ý ngượng ngùng nhìn An Nhược Mạn: “Một khoảng thời gian là bao lâu?”

“Con cũng không biết, con muốn sang bên đó học tập, con từ lâu đã luôn muốn trải nghiệm cuộc sống bên đó, cho nên hiện tại có cơ hội này nên con muốn sang London!” An Nhược Mạn nhàn nhạt mỉm cười nói.

An Mạc Thiên cùng Vân Ý đều có thể nhận ra, An Nhược Mạn muốn đi London, tuyệt đối không phải vì học tập, mà chính vì muốn trốn tránh.

Trốn tránh chuyện giữa Hạ Tử Dục.

“Nhưng…cần phải bao lâu?” Vân Ý hỏi.

“Học tập mà, dù sao cũng cần một thời gian dài, nhưng một khoảng thời gian sau con vẫn sẽ về thăm ba mẹ!” An Nhược Mạn mỉm cười nói.

Nghe đến đây, Vân Ý liền có thể nhận ra, An Nhược Mạn muốn đi, tuyệt đối không phải chỉ là một khoảng thời gian.

“Nhược Mạn, con…” Vân Ỹ nhìn

cô, mặc dù chỉ là nói rằng muốn đến London, nhưng bà giống như có thể cảm nhận được, An Nhược Mạn đã hạ quyết tâm: “Con thật sự muốn đi London sao?”

An Nhược Mạn mỉm cười nhẹ: “Mẹ, con chỉ muốn thay đổi cuộc sống, đi học tập, cũng không phải một đi không trở về, có lẽ một năm sau con sẽ quay về!” An Nhược Mạn nói.

Vân Ý cùng An Mạc Thiên đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, toàn bộ đều là sự bất lực.

“Nhược Mạn…” An Mạc Thiên nhìn cô, cũng không biết nên nói như thế nào.

Ai biết rằng, An Nhược Mạn ngược lại bước qua, ngồi giữa An Mạc Thiên cùng Vân Ý, vươn tay ôm lấy cánh tay hai người bọn họ: “Ba mẹ, con cũng không phải không trở về, hai người không cần thể hiện biểu cảm như vậy có được không? Con là con gái của hai người, con như thế nào lại không quan tâm đến hai người!”

An Mạc Thiên cùng Vân Ý trước giờ không cách nào chống cự lại

chiêu nũng nịu của An Nhược Mạn, sau khi nghe cô nói những lời này hai người bọn họ còn có thể nói được gì khác chứ.

“Nhưng nếu con đi rồi, ba mẹ không thể gặp được con, thì nhàm chán biết bao nhiêu!” Vân Ý nói.

“Hừ, bước ra ngoài, thay đổi hoàn cảnh sống cũng tốt!” An Mạc Thiên lên tiếng.

“Nói như vậy, ba đã đồng ý rồi?”

“Ba cũng muốn con thay đổi hoàn cảnh sống, thay đổi tâm trạng,

nhưng không được quá lâu, ba sẽ nhớ đến con!” An Mạc Thiên nói, đây mới là mục đích của ông.

An Nhược Mạn mỉm cười: “Cảm ơn ba, con cũng sẽ nhớ ba!” vừa nói, cô liền dựa vào vai An Mạc Thiên, nũng nịu mỉm cười.

Nhìn thấy An Nhược Mạn đã mỉm cười, An Mạc Thiên cũng cảm thấy thoải mái, nụ cười cùa cô chính là sự mong chờ lớn nhất của ông.

“Con dự tính khi nào sẽ đến London?” An Mạc Thiên hỏi.

“Chuẩn bị đồ đạc, đặt vé máy bay, đến bên đó cũng phải tìm phong, tất cả sắp xếp ổn thỏa sẽ đi!” An Nhược Mạn nói.

“Nhà cửa ba sẽ cho người tìm cho con, con chỉ cần tự chuẩn bị đồ đạc cho mình là được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play