Hạ Tử Dục lúc này nằm trên giường, nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, còn Hạ Tử Hy ngược lại ngồi xuống một bên.

“Anh trai…” ánh mắt nhìn về phía Hạ Tử Dục, chậm rãi lên tiếng, “Vài ngày trước em có gặp Nhược Mạn!”

Nhắc đến tên của An Nhược Mạn, Hạ Tử Dục lúc này mới có chút phản ứng, nhưng anh vẫn không lên tiếng.

“Chuyện giữa hai người, em đều biết rõ!”

Hạ Tử Dục vẫn không lên tiếng, im lặng nghe Hạ Tử Hy nói.

“Nhược Mạn là một cô gái tốt, chị ấy có thể quyết định như vậy, anh nhất định cũng biết nguyên nhân, em có thể nhận ra được, anh đối với cô ấy không giống người khác, nhưng anh tại sao không thừ nỗ lực một chút?”

Ánh mắt Hạ Tử Dục nhìn lên trần nhà.

“Ngày hôm đó, Nhược Mạn nửa đêm tỉnh dậy, trực tiếp tìm đến phòng bệnh của anh, trông nom anh cả một đêm…” nhắc đến

chuyện này, Hạ Tử Dục nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt có chút kinh ngạc.

“Sáng sớm ngày thứ hai, cô ấy đã nói rất nhiều với em, em cũng có thể nhận ra cô ấy đã giải tỏa được, nhưng cô lại làm như vậy, anh trai, anh thật sự không biết nguyên nhân sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.

Nếu như nói, An Nhược Mạn trước đây chính là một cô gái khát khao tình yêu, mà hiện tại cô chính là một người con gái đang hưởng thụ quá trình yêu đường.

Cô hiện tại không những khát khao, mà trong hành trình này, càng hiểu rõ cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là buông tay.

Trong tình yêu học được cách buông tay, trong tình yêu học được cách theo đuổi nỗ lực, đây chính là tình yêu, cũng là đang diễn trò chơi theo đuổi.

Còn An Nhược Mạn đang học cách buông tay trong tình yêu.

Hạ Từ Dục nằm trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới lên tiếng: “Cô ấy là một người con gái tốt, xứng đáng có

được người tốt hơn!” vừa nói, khóe môi liền nhếch lên một nụ cười chua xót.

Có đôi khi không sợ yêu, không sợ không yêu, chỉ sợ nhất chính là giả vờ không yêu, người như vậy, quả thật khiến cho người khác không biện pháp nào.

Hạ Tử Hy có thể nhận ra tình cảm anh dành cho An Nhược Mạn không giống với người khác, cũng có thể nhận ra, trong trái tim anh ấy không phải không có cô ấy, nhưng tại sao anh ấy lại không thừa nhận?

“Anh trai, anh không phải là Nhược Mạn, anh không có quyền thay cô ấy đưa ra quyết định, người cô ấy yêu, người cô ấy muốn là ai, em tin rằng anh hiểu rõ!” Hạ Tử Hy nói, vừa dứt lời, cô cũng không muốn nói quá nhiều, chuyện tình cảm, chính là không cách nào nhúng tay vào được, chỉ có thể dựa vào bản thân của anh.

Những gi có thể làm được, cô đều đã làm rồi.

Lúc này, Hạ Tử Dục quay đầu sang nhìn cô: “Em không cần lo lắng thay cho anh, anh không sao

cả!”

Thật sự không có chuyện gì mới là tốt nhất!

Rõ ràng trong lòng có người ta, nhưng lại bày ra dáng vẻ không đau không ngứa, Hạ Từ Hy cũng không biết nên nói gi, đơn giản không mở lời, kiểu người như Hạ Tử Dục, cần phải dựa vào bản thân thức tỉnh, bất kể nói như thế nào, anh đều đang nhốt mình tại chỗ, trừ phi anh muốn bước ra, nếu không, ai cũng không thể giúp được.

Ở bệnh viện một lát, Hứa Vy

Nhân quay lại thì Hạ Tử Hy cũng rời khỏi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ muốn thông báo một tiếng cho An Nhược Mạn, nhưng cô ấy đã đổi số điện thoại, nếu còn tiếp tục tìm Huống Thiên Hựu, e rằng không có tác dụng.

Suy nghĩ một lát, Hạ Tử Hy liền nhớ lại An Nhược Mạn trước đây thường sử dụng weibo, hơn nữa hai người bọn họ còn follow nhau, sau đó cô liền nhắn tin riêng cho cô ấy trên weibo.

Sau khi gửi tin nhắn, thở phào

nhẹ nhõm một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play