Hạ Tử Dục ngây người, chân mày nhíu chặt: “Anh đến phòng sách tất nhiên vì công việc!”

Lúc này, An Nhược Mạn liền đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh: “Vậy sao? Công việc sao?

Ánh mắt cùng biểu cảm đêm nay của An Nhược Mạn khiến cho Hạ

Tử Dục cảm thấy vô cùng xa lạ, có điều anh cũng không muốn nói nhiều: “Anh ra ngoài trước đây!” vừa nói, liền xoay người bước ra khỏi phòng.

An Nhược Mạn đứng trước cửa, bàn tay nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp càng trở nên âm trầm.

Ngày hôm sau.

Dựa theo tập tục Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên phải trờ về nhà mẹ.

Cho nên sáng sớm, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên từ trên lầu bước xuống, Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân đều đang đứng chờ dưới lầu.

“Bà nội, mẹ!”

“Như thế nào? Nghỉ ngơi có tốt không?” Mục phu nhân hỏi.

Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, đã nghỉ ngơi tốt rồi!”

Lúc này, Mục lão thái thái mỉm cười nói, “Đồ đạc đã chuẩn bị xong xuôi cho hai đứa, chú Lý cũng đã sắp xếp lên xe, đi đường

cần thận một chút!”

“Cảm ơn bà nội!” Hạ Tử Hy ôm lấy Mục lão thái thái.

Chính vào lúc này, Mục Cảnh Thiên từ trên lầu bước xuống, “Bà nội vì chúng cháu nghĩ chu đáo như vậy, xem ra cũng giảm bớt được nhiều chuyện!”

“Dù sao cũng về nhà mẹ, dù sao cũng không thể thất lễ!”

“Bà nội cứ yên tâm, cháu của bà chính là một món quà, như thế nào có thể thất lễ được!”

Hạ Tử Hy nhìn anh: “Có thể đừng tự luyến như vậy được không?”

Mục Cảnh Thiên chính lại áo vest: “Đây gọi là tự tin!”

Hạ Tử Hy mỉm cười, Mục Cảnh Thiên ôm lấy cô: “Được rồi, chúng ta xuất phát thôi!”

“Ba mẹ, bà nội, chúng cháu đi trước đây!”

“Được, đi đường cẩn thận!”

Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó bước ra ngoài.

Một tiếng sau thi đến Hạ gia.

Tất cả mọi người đều biết Hạ Tử Hy hôm nay sẽ quay về, cho nên Hứa Vy Nhân cũng đã chuẩn bị vô cùng phong phú.

Còn Hạ Tử Dục cũng ờ nhà, dù sao hôm nay cũng là ngày về nhà mẹ cho nên tất cả bọn họ đều có mặt ở nhà.

Hạ Tử Dục ngồi đối diện với Hứa Vy Nhân: “Mẹ, thật ra không cần phiền phức như vậy, người một nhà chúng ta tùy tiện ăn chút gi

đó là được!”

“Vậy làm sao được chứ, dù cho không vì con cũng phải vì Cảnh Thiên!” Hứa Vy Nhân mìm cười nói.

Mục Cảnh Thiên ngồi phía sau Hạ Tử Hy, dáng vẻ bảo vệ: “Con sao cũng được, chỉ cần người một nhà cùng nhau ăn cơm là được!”

Hứa Vy Nhân cũng mỉm cười hài lòng.

Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn Hứa Vy Nhân: “Như thế nào không thấy

anh trai cùng chị dâu?”

“Ồ, anh trai của con đang trong phòng sách mở cuộc họp, Nhược Mạn đang ở trong phòng!”

Hạ Tử Hy ngây người, sau đó gật đầu.

Lúc này, Hạ Thiên lên tiếng: “Cánh Thiên, đến đây, cùng ba chơi một ván cờ!”

“Được chứ!” Mục Cảnh Thiên đứng dậy, cời một cúc áo, trực tiếp đặt lên ghế sofa, sau đó xoắn ống tay áo lên bước về một bên.

Hạ Tử Hy cũng rất ưa thích cuộc sống như vậy.

Bình dị, đầy đủ, hạnh phúc.

Nhìn hình ảnh Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Thiên đang chơi cờ, khóe môi cô không nhịn được nhếch lên.

“Như thế nào? Hiện tại có cảm thấy không thoải mái không? Bất kể như thế nào, vẫn nên kiểm tra định kì!”

Hạ Tử Hy gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, nếu như cảm thấy không thoải mái, con nhất định sẽ

đi kiềm tra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play