Hứa Vy Nhân gật đầu: “Nếu như vậy mẹ cũng yên tâm, con cứ ngồi xuống trước, mẹ vào bếp xem thử!”

Hạ Tử Hy gật đầu, Hứa Vy Nhân bước vào nhà bếp, lúc này, An Nhược Mạn từ trên lầu bước xuống.

Khi nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt An Nhược Mạn thoáng lóe lên một tia u ám, bước chân thoáng dừng lại, sau đó như bình thường bước xuống lầu.

“Chị dâu!” khi nhìn thấy An Nhược Mạn, Hạ Tử Hy mìm cười chào hỏi.

An Nhược Mạn bước đến gần, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Em đến rồi sao?”

“Đúng vậy!” Hạ Từ Hy gật đầu.

An Nhược Mạn ngồi xuống đối diện cô: “Cảm thấy như thế nào? Kết hôn có mệt không?”

Hạ Từ Hy gật đầu: “Quả thật có chút mệt mỏi!”

An Nhược Mạn nhìn Hạ Từ Hy,

mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn vẫn có chút đáng sợ.

Cũng không biết có phải vì nguyên nhân đang mang thai cho nên vô cùng nhạy cảm đối với mọi vật, Hạ Tử Hy như cảm thấy An Nhược Mạn lúc này có chút khác bình thường, cho nên ánh mắt chỉ âm thầm quan sát cô, cũng không nói thêm bất kỳ điều gì khác.

“Mang thai chính là như vậy, em vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút!”An Nhược Mạn trả lời, cũng không còn sự vui vẻ như những ngày trước, ngược lại có thêm

một phần yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh này càng khiến cho Hạ Tử Hy cảm thấy có chút bất an.

“Em biết rồi, em sẽ chú ý!” Hạ Tử Hy cười nhạt trả lời.

Chính vào lúc này, Hạ Tử Dục từ trên lầu bước xuống, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy anh liền lên tiếng: “Tiểu Hy, em đến rồi sao?”

“Anh trai!” Hạ Tử Hy nhẹ giọng gọi anh một tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt khi Hạ Tử Dục

nhìn Hạ Tử Hy, nắm đấm An Nhược Mạn không nhịn được nắm chặt lại.

Những gì đã nhìn thấy ngày hôm qua, vẫn như cũ hiện lên trước mắt.

Hạ Từ Dục chính là không cách nào kiềm chế được tình yêu với Hạ Tử Hy sao?

Hạ Tử Dục chính là không cách nào kiềm chế được tình yêu với Hạ Tử Hy sao?

Hạ Tử Dục bước sang, ngồi xuống bên cạnh An Nhược Mạn, nhìn sang Hạ Tử Hy: ‘‘Có cảm thấy mệt mỏi hay không?”

“Vần ổn, không sao cả!”

Hạ Tử Dục gật đầu.

An Nhược Mạn nhìn bọn họ, ánh mắt u tối, sau đó cười lạnh: “Tiểu Hy, em xem anh trai của em quan tâm em chưa kìa!”

Vốn dĩ chĩ là một câu nói bình thường, nhưng lại bị An Nhược Mạn nói vô cùng khác lạ.

Hạ Tử Dục cùng Hạ Tử Hy đều nhìn sang cô, An Nhược Mạn ngược lại chỉ ngồi cười lạnh, nụ cười này khiến người khác cảm thấy đặc biệt không thoải mái.

Hạ Tử Hy mỉm cười: “Đúng vậy, anh trai từ nhỏ đến lớn đã rất thương, chuyện này em vẫn biết rõ!”

“Đúng vậy, tình thương anh trai dành cho em thật sự khác với

bình thường!” An Nhược Mạn

tiếp tục nói, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Lúc này, Hạ Tử Hy cũng thoáng ngây người, trạng thái hôm nay của An Nhược Mạn, thật sự khác với bình thường, không lẽ, cô ấy đã biết gì rồi sao?

Nhìn An Nhược Mạn lúc này, Hạ Tử Hy cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play