Thủy Như Khiêm lắc lắc đầu, đám người này đang bày trò linh tinh quỷ quái gì vậy?
Đây là cách cô khuyên anh làm người tốt đó sao?
Hay là đang mở đường biến anh thành một tên biến thái vậy?
Cô gái này đúng là bệnh nặng, đến làm mấy chuyện này mà còn muốn kéo anh theo được?
Hơn nữa, đây là thời đại nào mà cô còn có tư tưởng chủ nghĩa thực dân?
Lương thiện, chính nghĩa của cô rốt cuộc được định nghĩa như thế nào?
Khóe miệng Thủy Như Khiêm run rẩy không ngừng.
“Không hiểu?”
Cô giáo Chu Ninh nhìn bộ dáng đầy ngây thơ (cứng đờ) của anh thì khẽ đưa tay lên đẩy gọng kính, mặc dù trong lòng cô có hơi ghét sự ngu ngốc này của vai ác nhưng thân là thầy của kẻ khác, cô cần phải kiên nhẫn.
Nếu anh thật sự không hiểu, thì cô sẽ dùng hành động thực tế để cho anh hiểu thôi.
Hoàn Khố Thiếu Gia ==!
Tiểu Bảo Bối ơi, cô đừng kiếm chuyện nữa được không hả?
Thủy Như Khiêm kích động trợn mắt lên nhìn cô, mặc dù anh đã cố gắng nhịn xuống để giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không, thật khó để bình tĩnh. Anh nhìn cô, lắp bắp: “Cô…” Uống thuốc chưa vậy?
Có phải do chịu đả kích quá lớn trước đó nên giờ đầu óc có vấn đề, hỏng hóc ở đâu đó rồi đúng không?
Hay là cô đang cố tình muốn gây sự chú ý với anh? Nên mới bày trò ăn nói linh tinh như vậy?
Và đương nhiên, vai ác tự thấy ý sau có khả năng chính xác cao hơn!
Có lẽ anh đã hiểu đúng cô!
Chỉ có điều, anh thắc mắc rốt cuộc bệnh thần kinh yêu chiếm hữu của cô là từ đâu mà có?
Nếu không phải do anh là người có trái tim sắt đá mạnh mẽ, cộng thêm tính tình bao dung thì có lẽ đã bị cô dọa chạy mất dép từ lâu rồi.
Nhưng mà cũng chẳng vấn đề gì, anh nghe nói người có chỉ số thông minh càng cao, thì EQ lại càng thấp.
Vậy nên không thể trách cô được!
Khuôn mặt Hoàn Khố Thiếu Gia đơ cứng, quả không hổ danh là đại ác ma, cái lý lẽ đó của anh thiếu gia nó thật sự không đỡ nổi. Nể thật!
Nhưng mà, nếu để ý thì hai người này thật sự xứng đôi nha. Một bên thanh niên ba tốt? Còn một bên là bao dung?
Mà cho hỏi những từ này có quan hệ gì với bọn họ vậy?
“Thủy Như Khiêm?”
Chu Ninh thấy anh rơi vào trạng thái thất thần, hai hàng lông mày đẹp liên tục giật giật, ngón tay run run, nhìn hình ảnh này cô thật sự muốn lấy thước đánh bay anh quá.
“A? Tôi hiểu rồi.”
Thủy Như Khiêm ngước mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đó của cô, anh bất đắc dĩ trả lời.
Mặc dù anh có cảm giác thích thú khi thấy cô lo lắng cho mình, nhưng nói thật thì cái tính cách yêu chiếm hữu đó của cô khiến anh không dám gật đầu bừa.
Sợ cô lại nói ra những lời khó có thể tưởng tượng được, Thủy Như Khiêm vội vàng chứng tỏ mình đã hiểu.
Chu Ninh vui mừng gật đầu, vai ác đã hiểu được chân lý làm thanh niên ba tốt, rất tốt, rất tốt.
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."
Sau khi hoàn thành xong việc giảng dạy cho vai ác lý thuyết làm người tử tế, tâm trạng âm u do bị hệ thống rác rưởi ép làm mấy việc thiểu năng trí tuệ cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Còn về vấn đề bà cụ Doãn tổ chức tiệc tùng gì đó cô cũng không phản đối, hơn nữa...
Chu Ninh nhìn thoáng qua Thủy Như Khiêm, hờ hững nói: "Cuối tuần này bà ngoại tôi tổ chức một buổi tiệc, anh có muốn tham gia cùng không?"
Sắc mặt Thủy Như Khiêm thoáng chốc cứng đờ, anh cụp mắt xuống, cười khổ: "Tôi..."
Anh làm gì có cửa mà được tới những nơi như vậy chứ?
Mà nếu anh có đi thì chắc cũng sẽ chỉ khiến cô bị người ta cười nhạo thêm thôi.
Anh muốn đứng bên cạnh cô một cách quang minh chính đại!
Nhưng với tình cảnh hiện giờ thì xem ra anh vẫn chưa có cơ hội này!
Thủy Như Khiêm siết chặt bàn tay thành nắm đấm, trong đôi mắt phượng đẹp kia của anh lộ rõ vẻ không cam lòng.
Sớm hay muộn sẽ có một ngày, anh sẽ đứng cạnh cô, xứng đôi bên cô, mà không khiến cô phải mang danh gánh vác một đứa con riêng có vết nhơ!
Bốp!
Thủy Như Khiêm: "..."
“Cô kia, cô bị bệnh gì hay sao hả?”
Anh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lên nhìn cô gái điên nào đó, với sức mạnh như vừa rồi thì chắc đầu anh bị đánh đến ngốc mất thôi.
Nếu không phải anh mạnh mẽ, thì chắc đã bất tỉnh nhân sự sau cú đánh đó rồi!
Cô gái độc thân này!
Không biết Chu Ninh lôi đâu ra một cây thước, cô vỗ vỗ vào lòng bàn tay, ánh mắt mỏng lạnh không gợn sắc, nét mặt nghiêm túc.
“Cái vẻ mặt đó của anh không phù hợp với thanh niên ba tốt, hiểu không hả?"
Thủy Như Khiêm: “……”
“Cuối tuần này, tôi sẽ cử người đưa lễ phục và chuyên gia trang điểm tới cho anh, hai ngày này anh hãy suy nghĩ thử xem bản thân muốn làm gì trong buổi tiệc, liệt kê cụ thể toàn bộ hành trình ra, sau đó đưa cho tôi."
Dứt lời, Chu Ninh chạy lên lầu, cũng tại đồ hệ thống rác rưởi kia với vai ác ngu ngốc đã làm cô lãng phí bao nhiêu thời gian đọc sách.
Thủy Như Khiêm: “……”
Cô nghiện trò thầy trò đóng vai tình cảm rồi đúng không?
Quả nhiên, nên uống thuốc vẫn hơn!
“Này, chi phiếu của cô……”
“Cầm đi làm từ thiện, hoặc ném đi cũng được!”
“……”
Hóa ra đây là lời nói bá đạo của một tổng tài bá đạo đây sao?
“Đúng rồi,” Chu Ninh đột nhiên chuyển tầm mắt, hờ hững bổ sung: "Nhớ kĩ, nếu có làm việc thiện thì cũng phải cho toàn bộ người trong thiên hạ này biết là anh làm, hiểu không?"
Làm người tốt mà không để lại tên tuổi cho người ta biết ơn thì có mà ngốc.
Mà làm sao để cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc khi làm việc tốt mà không cần để lại tên, không cần khoe khoang?
Sâu sắc…… ý nghĩa thật sâu sắc!?
Khóe miệng Thủy Như Khiêm hơi nhếch, anh thật sự muốn đưa cô nàng với bộ não không có tí EQ nào ra dạy dỗ một trận, xem xem rốt cuộc cô ngốc đến mức nào?
Nhìn dáng vẻ mảnh mai cao gầy, mềm mại đó của cô dần biến mất sau hàng hiên, Thủy Như Khiêm cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trên tay, bờ môi mỏng khẽ cong lên, cùng với đó là một nụ cười bất đắc dĩ ẩn hiện trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.
Cô gái này!
Rõ ràng là an ủi anh, rõ ràng là muốn giúp anh, vậy mà không thể tìm một lý do nào có tâm hơn chút được sao?
Cũng không thể dịu dàng dù chỉ là một chút?
Đúng là một cô gái không thành thật chút nào cả!
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."
Không, nếu Tiểu Bảo Bối mà thành thật, thì có lẽ vai đại ác như anh sẽ khóc thành dòng sông đó!
Chân tướng vốn dĩ luôn tàn khốc như vậy!
……
Lịch sử nhà họ Doãn vốn đã tồn tại rất lâu, mặc dù bây giờ là thời hiện đại nhưng bọn họ vẫn sống trong một căn nhà cổ từ thời xưa.
Bước vào căn biệt phủ đó, người ta có cảm giác như xuyên không về thời quá khứ, đình đài lầu các hiện lên vô cùng đẹp mắt mà phong phú, núi giả nước chảy, đá cuội, rồi cả bạch ngọc kiều nữa, trông chẳng khác gì một khu vườn của một dòng dõi hoàng tộc nào đó thời cổ đại, sang trọng quý phái, trang nghiêm hoa lệ.
Người ở đế đô này, nếu ai đã từng đến nhà họ Doãn đều sẽ mang tâm thái thở dài, còn người nào lần đầu tiên đến đây cũng sẽ trầm ngâm, bần thần trước cảnh nguy nga tráng lệ ấy. Rồi sau đó tất cả sẽ cảm thấy bản thân giống như là trời sinh ra đã kém xa nhà họ Doãn.
Vừa mới bước xuống xe cùng Chu Ninh, đi vào trang viên Thủy Như Khiêm lập tức cảm nhận được thế nào là cảm giác áp bức, căng thẳng lên đến cực điểm.
Vốn dĩ đã khẩn trương, tự ti với tình trạng bây giờ của mình, giờ anh lại càng thấy bức bách hơn. Nếu giờ bước vào, người nhà cô sẽ đánh giá anh sao?
“Thích?”
Chu Ninh thấy vai ác ngây người nhìn chằm chằm trang viên thì lên tiếng hỏi.
Thủy Như Khiêm hơi ngẩn người, sau đó anh nở nụ cười: "Trang viên như thế này, ai có thể nói không thích?"
Hôm nay Thủy Như Khiêm mặc một bộ tây trang màu đen, nhan sắc của anh thì khỏi phải bàn, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp kia giống như được trạm khắc tinh xảo, khí chất thanh khiết cao quý ngời ngời, nhìn anh đứng ở lâm viên cổ kính xa hoa này thật sự là hút mắt vô cùng, giống như là anh là một công tử sinh ra và lớn lên ở nơi đây vậy.
Chu Ninh đẩy đẩy gọng kính, nhẹ giọng nói: "Hãy để tất cả mọi người biết anh là thanh niên ba tốt."
Đã hoàn thành việc học, cho anh một chút lời khen cũng không phải điều không thể!
“Cái gì?”
Thủy Như Khiêm nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt nghi hoặc, anh thật sự không thể nắm bắt nổi suy nghĩ của cô nữa rồi.
Về việc trở thành thanh niên ba tốt gì đó?
Vai ác tỏ vẻ lời này nghe nhiều tới mức lỗ tai ra kén.
Ngay từ ban đầu anh đã có suy nghĩ cô cần phải uống thuốc, và giờ càng lúc anh càng thấy ý nghĩ đó là đúng!
Nhưng đương nhiên, vai ác nào đó vẫn luôn kiến định cho rằng cô mắc chứng cuồng chiếm hữu, thủ đoạn này của cô là muốn anh chú ý tới cô hơn.
Cho nên, Thủy Như Khiêm đành bất lực tỏ vẻ sủng nịnh, đúng là cô gái ngốc!
Hoàn Khố Thiếu Gia: “……” Nổi da gà rớt đầy đất?
“Anh cả!"
Chu Ninh đang định nói gì đó thì đột nhiên, hai vị khác không mời mà đến bỗng xuất hiện phía đối diện, đánh gãy cuộc đối thoại kỳ lạ của hai con người kỳ lạ.
Cả hai cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói, ở nơi xa xa kia bóng dáng đôi nam nữ dần hiện rõ, nam nữ chủ?
Cô nhìn về phía Thủy Như Khiêm, thản nhiên nói: "Quen biết?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT