Đã vậy thì thôi đi. Nhưng tại sao sau đó cô lại muốn bọn người Kim Ca chơi oản tù tì uống rượu vậy chứ? Cô còn muốn biến bản thân thành người ăn chơi trác táng đến cỡ nào đây?

Và sau đó, anh bị bắt ngồi nhìn đám người Kim Ca ngu ngốc đó chơi trò chơi, bọn họ chẳng khác gì con rối bị giật dây, để cô tùy ý hành lên hành xuống. Cảm giác ngu ngốc vô cùng!

Chu Ninh chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, giọng nói âm u lạnh lẽo như vọng lại từ vực sâu địa ngục của cô vang lên, khiến da đầu anh tê tái: "Bởi vì quá ưu tú, nên có những loại rác rưởi không vừa mắt với sự ưu tú đó của người ta."

Ví dụ điển hình chính là thứ hệ thống rác rưởi kia. Chắc chắn nó ghen ghét vì sự ưu tú của cô, ghen ghét vì cô là thanh niên ba tốt nên độc ác ép cô phải sa đọa.

A!

Hoàn Khố Thiếu Gia ==!!

“Cái gì?”

Thủy Như Khiêm khẽ cau mày, anh không hiểu rõ những lời cô nói lắm, chẳng lẽ có ai đó đang theo dõi họ sao?

Mà cũng phải thôi, quyền thế nhà họ Doãn quá lớn, hơn nữa nhà họ Thẩm cũng không kém cạnh, thậm chí còn giàu hơn cả tài nguyên của quốc gia. Mà vấn đề cây to đón gió là chuyện bình thường, vậy nên rất có khả năng cô sẽ trở thành bia ngắm của một số người.

Chặt đứt một cánh tay, bề ngoài tưởng chừng sẽ là một tổn thất rất lớn, nhưng sâu trong đó có thể ngầm bảo vệ nhà họ Doãn.

Cô tự biến mình thành một kẻ án chơi trác táng, là vì muốn giảm bớt sự chú ý cho nhà họ Doãn?

Thư kí của cô nói đúng, cô gái này tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra bên trong lại mềm yếu dịu dàng.

Hoàn Khố Thiếu Gia: “……” Khoảng cách thật sự có thể sinh ra cái đẹp!

Nếu Tiểu Bảo Bối của nó tâm tư mềm yếu dịu dàng thì liệu trên đời này còn người nào lòng dạ độc ác nổi nữa?

“Anh nhìn tôi như vậy làm gì??”

Chu Ninh thấy anh dùng ánh mắt "Thánh mẫu" đó nhìn chằm chằm mình thì lạnh nhạt hỏi lại.

Không lẽ vai phản diện đã tỉnh ngộ, quyết định trở thành một thanh niên ba tốt?

Khá tốt, quả nhiên cô là một người thầy thành công trong việc đào tạo trò.

Thủy Như Khiêm từ tốn nói: "Tôi đang nghĩ sẽ tiến sâu vào đầuu tự ngành sản xuất, cô..." Thấy sao?

Ánh mắt Chu Ninh khẽ động, cô bắt đầu suy nghĩ, sau đó đưa cho anh tờ chi phiếu. Hành động này cũng giống như việc cô giáo cổ vũ học trò: "Vậy làm cho tốt."

Thủy Như Khiêm: "..."

Giờ phút này anh thật sự muốn nhào tới đập người phụ nữ trước mặt này một trận cho cô tỉnh. Đây mà là tác phong làm việc của tổng tài bá đạo sao?

Hơn nữa: "Không cần, tôi tự có tiền vốn."

“Không phải anh đang thiếu một đống nợ sao?"



Chu Ninh nói thẳng vào thực tế, mặc dù lời nói thẳng thừng nhưng không hề có ý muốn châm chọc anh.

Vốn dĩ trước đó anh làm người hầu hạ cho nhóm Kim Ca là vì người cậu ruột đã chết của anh vay nặng lãi để đánh bạc, nên anh phải tới phục vụ hầu nhóm Kim Ca.

Nếu anh có tiền, anh sẽ chấp nhận cúi đầu để mặc bọn Kim Ca tìm mọi cách sỉ nhục hay sao?

Sắc mặt Thủy Như Khiêm ửng đỏ, có hơi xấu hổ buồn bực trừng mắt liếc cô.

Cô đúng là cái gì cũng nói được, nếu không phải anh là người có lòng dạ bao dung thì đã cắt đứt quan hệ với cô, bỏ đi lâu rồi.

“Trước đó tôi không có tiền, bởi vì tôi đã đặt toàn bộ số tiền mình có vào thị trường chứng khoán, và hiện giờ số tiền đó đã tăng lên gấp nhiều lần rồi."

Nói đến chuyện này, cặp mắt phượng của Thủy Như Khiêm thoáng hiện lên vẻ kiêu ngạo vốn có. Xét về phương diện chơi cổ phiếu, nếu nói anh thứ hai thì đảm bảo không ai dám nhận thứ nhất.

“Ồ?” Đuôi lông mày hơi nhọn của Chu Ninh khẽ nhếch lên nhìn anh. Ha, nếu không bị dồn đến đường cùng, chắc vai ác cũng chẳng thể thành vai ác được.

Nhưng mà: "Sao anh lại muốn giết triệt để nhóm người Kim Ca?"

Nếu đã có tiền trả cho Kim Ca thì tại sao còn muốn giết người diệt khẩu?

Sắc mặt Thủy Như Khiêm cứng đờ, anh cúi đầu, hàng lông mi tinh tế run rẩy kịch liệt, bờ môi mỏng gợi cảm khẽ nâng lên, nhẹ nhàng như không cảm xúc, từ tốn phun ra hai chữ: "Ghê tởm!"

Cả đám người bọn họ chẳng khác gì đám ruồi muỗi, nếu không đập chết cả bọn thì chúng sẽ luôn quanh quẩn kêu vo ve bên tai, và thi thoảng, chúng có thể sẽ bất thình lình cắn anh một cái!

Mà cho dù vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa thì tay anh giờ đây đã nhuốm tanh mùi máu, liệu cô có...

“Sau này đừng làm vậy nữa, đừng hơi một tí là muốn ra tay giết người như vậy." Cô giáo Chu Ninh đẩy gọng kính, bắt đầu quá trình dạy dỗ học trò cưng.

Thủy Như Khiêm ngước mắt nhìn lên, vì đang ở trong một căn phòng không có ánh nắng hay đèn phản quang, nên anh có thể nhìn rõ dưới lớp kính đen đó là một đôi mắt nhỏ bé lạnh lẽo bình tĩnh không một gợn sóng. Và anh không thấy bất kỳ vẻ chán ghét và ghê tởm nào toát ra từ đôi mắt ấy.

Chu Ninh thấy anh nhìn về phía mình với dáng vẻ "nghiêm túc nghe" thì cực kỳ hài lòng. Mà đây cũng là lẽ thường tình, có cô giáo nào lại không thích trò ngoan chứ.

Chỉ có điều, cô giáo Chu nhìn sắc mặt anh có vẻ vẫn còn chút gì đó mơ hồ, cô khẽ thở dài một hơi, xem ra việc chỉ đường dẫn lối vai phản diện hoàn lương đúng là một trách nhiệm cực kỳ trọng đại nha.

Chương trình học thực tế cô đã chuẩn bị sẵn, giờ cũng nên giảng qua lý thuyết cho vai ác nghe một xíu, sau đó vừa kết hợp lý thuyết vừa kết hợp thực tế mới giúp vai ác xây dựng được cách nhìn nhận rõ nét nhất được.

Hoàn Khố Thiếu Gia: “...” Có cảm giác không ổn!

Không phải Tiểu Bảo Bối lại đang định dạy vai phản diện mấy tư tưởng chủ nghĩa thực dân khủng bố gì đó đấy chứ?

Thật muốn khiến cô phải im lặng quá đi, đừng biến vai phản diện thành phần tử khủng bố hoặc người có suy nghĩ siêu biến thái giống cô nữa được không!

Nhưng đáng tiếc, nãy giờ Chu Ninh chỉ nói thôi chứ chưa có hành động gì, vậy nên Hoàn Khố Thiếu Gia dù có muốn cũng không thể mở hình thức cưỡng chế ra được.

“Ngày trước anh lên kế hoạch phá hư xe của bọn Kim Ca, thoạt nhìn thì có vẻ hoàn hảo không vết tích, khiến bà mẹ trên danh nghĩa ở nhà họ Thủy của anh muốn trốn cũng không có đường trốn. Nhưng trên thực tế thì, trăm ngàn kẽ hở chỉ cần một chút tiền là có thể khiến kế hoạch anh rày công sắp đặt bị kích một phát đi tong."

Tay Thủy Như Khiêm siết chặt thành nắm đấm, anh muốn phản bác lại lời của cô, nhưng cuối cùng lại đành im lặng, vì không biết phải nói lại thế nào.



Có nghĩ thế nào anh cũng không thể ngờ được người cậu ruột mà anh luôn nương tựa, tin tưởng lại sẵn sàng bán cháu chỉ vài vài đồng bạc.

“Thực ra anh rất ngây thơ." Chu Ninh nhàn nhạt buông một câu đánh giá.

Một người cậu mà ham mê cờ bạc còn hơn cả mạng mình như vậy mà anh vẫn dám đặt lòng tin?

Cũng vì người cậu ruột đó ham đánh bạc, thua lỗ dẫn đến nợ nần mà anh phải chịu sự sỉ nhục của bọn Kim Ca trong suốt một thời gian dài, đáng ra anh phải là người hiểu rõ hơn cả.

Nhưng rồi sao, anh lại ngây thơ cho rằng ông cậu đó sẽ bảo vệ anh.

Mà cũng đúng thôi, nếu không có những sự phản bội đó, thì làm sao có cơ sở để vai phản diện trở thành một kẻ ác muốn hủy diệt cả thế giới chứ?

Luật trời đúng là thứ rác rưởi!

"..." Tiểu Bảo Bối, cô đây là đang chửi trời cao sao? Đúng là gan to, tới luật trời cũng dám lôi ra chửi?

Bờ môi mỏng đẹp của Thủy Như Khiêm khẽ động, anh không phủ nhận điều cô nói. Thật sự bản thân anh lúc ấy đã mềm lòng đến nỗi tự biến mình thành kẻ ngốc. Ánh mắt anh như nhìn vào xa xăm, không biết là đang hoài niệm thứ gì đó hay tự giễu cợt chính mình.

“Năm đó, vào thời khắc tôi và mẹ rơi vào bước đường cùng, khi hai chúng tôi bất lực nhất chính ông ta đã cho mẹ con tôi chỗ dừng chân. Suốt mấy năm nay, mặc dù liên tục xảy ra chuyện, nhưng ông ta cũng là người có quan tâm tới tôi một chút."

Vậy nên, Thủy Như Khiêm cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu đấu tranh.

Nghiện cờ bạc có lẽ cũng chẳng kém gì nghiện ma túy. Vì đánh bài, dân cờ bạc có thể làm ra những chuyện mà không ai ngờ tới.

Gia đình cũng có là gì với họ đâu?

Huống hồ anh cũng chỉ là một thằng cháu ngoại!

Vào thời khắc cả hai lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cậu ruột anh đã chọn bản thân, chuyện này anh cũng không thể nói gì hơn.

Anh cũng không hận ông ta, mà nói chung cũng chỉ là một chút ân tình, nếu đã không còn thì cũng chẳng cần gì phải vương vấn.

Chu Ninh liếc mắt nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: "Chuyện lần trước, điểm xuất phát ban đầu là đúng, nhưng nhớ rõ, lần sau tuyệt đối không được xuống tay hành động nếu không đảm bảo chắc chắn mọi chuyện."

Một thanh niên ba tốt sao có thể làm loại chuyện như đánh cược vậy chứ?

Cô giáo Chu cho rằng mình nhất định phải nghiêm khắc để khiến tên này từ bỏ thói quen đánh cược!

"..." Cái gì!?

“Nếu đã làm, thì phải có năng lực khiến mọi người cho rằng việc anh làm là đúng, tốt bụng, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải khiến cho người khác hoàn toàn đồng tình với anh, đứng về phía anh, chứ không phải như lần này, bất cứ lúc nào đều có khả năng thất bại.”

“... Làm không được thì phải làm sao bây giờ?”

“Nói trước để tôi chuẩn bị!” Làm cô giáo, việc giúp học trò thu dọn cục diện rối rắm là điều dễ hiểu.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play