Hơn nữa: "Dù cô muốn làm từ thiện đi chăng nữa cũng đâu nhất thiết phải bắt tay rao bán cả tập đoàn lớn như vậy cho người khác chứ?"

“Không phải cho người khác, mà là cống hiến cho đất nước."

"..." Có gì khác nhau đâu?

Còn nữa, sau khi cô làm chuyện này xong, cô sẽ trở thành thần linh trong mắt công chúng, đến lúc đấy không biết cô còn bày ra trò gì nữa đây?

“Việc điều hành tập đoàn đã tiêu tốn quá nhiều thời gian của tôi."

Thủy Như Khiêm khẽ cau mày, anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô, trong đầu không ngừng hiện lên những câu hỏi ngờ vực. Không phải mọi người đồn chủ tịch tập đoàn Thẩm thị - Thẩm Miêu Thanh là người cuồng công việc sao? Vậy mà giờ lại nói ghét?

“Tôi rất bận!" Giống như nắm thóp được suy nghĩ của Thủy Như Khiêm, Chu Ninh từ tốn trả lời.

"... Cô bận việc gì?”

Suốt mấy ngày ở cạnh cô, ngày nào cũng thấy cô chỉ làm một việc duy nhất đó là ôm sách đọc. Mà cô không phải sinh viên tham gia thi đại học đang trong thời gian ôn nước rút, vậy thì đọc sách có gì mà quan trọng đến nỗi bỏ cả cơ nghiệp chứ?

“Dạy anh trở thành một thanh niên ba tốt!”

Thú vui duy nhất trong cuộc đời cô vốn chỉ có đọc sách, nhưng hiện giờ là tại thứ hệ thống rác rưởi kia nên cô phải kiêm thêm cả nhiệm vụ đi dạy dỗ vai phản diện trở thành người tốt, vậy mà nói không bận sao được?

Chu Ninh lên tiếng phê phán hệ thống rác rưởi lần nữa!

Hoàn Khố Thiếu Gia: “...”

Này này, Tiểu Bảo Bối, cô nói có lý tí đi được không?

Tim Thủy Như Khiêm đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, anh không dám tiếp tục nhìn Chu Ninh nữa, khuôn mặt cũng vì câu nói của cô mà trở nên ửng đỏ: "Cô... Cô nói bậy bạ gì vậy?"

“Tôi nói thật!"

Bản thân là một thanh niên ba tốt, sao cô dám cho phép mình nói dối đùa cợt cơ chứ?

Có phải vai phản diện đang nghi ngờ nhân phẩm của cô hay không?

Đúng là thiếu phép tắc quá đi!

Thủy Như Khiêm thấy cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt từ tốn lạnh lùng đó nhìn chằm chằm mình khiến mặt anh đã đỏ còn đỏ hơn, nhưng dường như anh đã hiểu ra gì đó.



Không lẽ... Cô chấp nhận từ bỏ tập đoàn Thẩm thị là vì không muốn anh cảm thấy khó chịu vì độ chênh lệch địa vị, hoàn cảnh giữa hai người? Cô đang lo cho sự tôn nghiêm của anh sẽ bị tổn thương hay sao? L

Rốt cuộc cô gái này nghĩ cái quái gì trong đầu vậy chứ?

Nếu thật sự thích anh thì cũng đâu cần hành động ngốc nghếch như vậy!

Hơn nữa, anh biết rõ cô gái này kiêu ngạo đến nhường nào. Nếu thích anh thì cứ thích, anh sẽ không cười nhạo cô, sao phải lấy lý do như vậy để che giấu, bao biện cho hành động của mình chứ.

Nếu không phải anh hiểu được lòng người, lại bao dung, thì với tính cách này có lẽ cô sẽ cô đơn cả đời mất.

Hai hàng nước mắt của Hoàn Khố Thiếu Gia chảy ròng ròng, vai đại ác của tôi ơi, anh đừng suy nghĩ thiếu thông minh như vậy nữa được không?

Lần đầu tiên nó được chứng kiến một người dùng não để suy nghĩ chuyện yêu đương mù quáng, làm sao không ngạc nhiên cho được?

“Này, giờ chúng ta vẫn đang ở ngoài đấy, cô đừng có nhìn tôi như vậy nữa!"

Thủy Như Khiêm thấy Chu Ninh cứ nhìn chằm chằm mình không thôi thì ngượng chín mặt. Mặc dù anh biết khuôn mặt mình đẹp thật, nhưng hiện giờ vẫn còn rất nhiều người khác đang đứng ở đây, sao cô lại không biết kiềm chế chút nào vậy?

Lúc Chu Ninh đang định nói gì đó thì đột nhiên, một người đàn ông cỡ tuổi trung niên mặc âu phục bước từ tòa cao ốc ra. Ông ta hiền lành, tươi cười đi về phía hai người: "Chào Thẩm tổng, may mà đuổi kịp cô."

“Có chuyện gì sao?” Tuy vẻ mặt Chu Ninh toát lên vẻ lạnh lùng thờ ơ nhưng vẫn lễ phép chào hỏi một câu.

“Là thế này, từ trước tới nay tập đoàn Thẩm thị do cô điều hành không ngừng phát triển lớn mạnh lên theo từng ngày. Nay cô vì nghĩa lớn đã quyên góp cho quốc gia, nhưng chúng tôi hy vọng cô đồng ý tiếp tục đảm nhận vị trí CEO của tập đoàn, không biết ý cô thế nào ạ?"

“Xin lỗi, sắp tới tôi có những kế hoạch riêng cho bản thân, e là phải từ chối lời đề nghị của các vị rồi."

Chu Ninh nhàn nhạt nói, nếu cô muốn làm CEO thì việc gì phải đem tập đoàn đi quyên góp như vậy chứ. Cô đâu phải kẻ ngu đâu!

Trên mặt người đàn ông kia hiện rõ vẻ luyến tiếc, ông ta nói: "Vậy thì chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô. Có điều, bất cứ lúc nào cô đồng ý quay lại thì cửa lớn tập đoàn vẫn luôn rộng mở chào đón cô."

“Được, cảm ơn.”

“Vậy xin phép không quấy rầy nữa.”

“Hẹn gặp lại.”

……



Việc Chu Ninh đem tập đoàn đi quyên góp khiến nhà họ Doãn kinh ngạc vô cùng, tuy nhiên họ cũng không nhiều lời vào chuyện này. Tài sản là của cô, cô thích làm gì là quyền của cô.

Hơn nữa nhà họ Doãn cũng đâu phải thiếu tiền, vẫn có thể đảm bảo cho cô một cuộc sống đầy đủ như trước.

Không bị ràng buộc, có thể tự do hưởng thụ cuộc sống, như thế có gì không tốt.

Còn nữa, cô không ngần ngại đem cả khối tài sản đồ sộ đi quyên góp cho quốc gia, góp phần xây dựng xã hội thêm lớn mạnh, đó là việc không nhỏ, rất đáng khen!

Nhà họ Doãn hoan nghênh việc làm của cô, cũng là người có lòng yêu đất nước, sâu thẳm trong xương cốt họ vẫn luôn chảy dòng máu của người quân nhân chính nghĩa.

Cho nên, Chu Ninh được quốc gia tặng thưởng cờ vẻ vang, cộng thêm việc cô được lãnh đạo quốc gia hết lời khen ngợi khiến bà cụ Doãn rất vui. Bà cụ còn định mở tiệc chúc mừng công lao của cô cháu ngoại. Vậy nên khi Chu Ninh vừa xuất viện, bà đã cố ý sai người chuẩn bị tiếc tối.

Lại nói tới yến hội của nhà họ Doãn, thử hỏi ở đế đô này có ai gan to dám không đi? Có những người muốn đi còn chưa chắc đi nổi.

Một tấm thiệp mời, chắc chắn có vô số gia tộc ở đế đô tranh nhau.

À, đương nhiên có một người không muốn đi. Chu Ninh vừa ra viện đã bị Hoàn Khố Thiếu Gia tuyên bố nhiệm vụ mới, buộc phải đến quán bar!

Đi quán bar thì tốn bao nhiêu tiền đâu, Tiểu Bảo Bối là người đi quyên góp cả một gia tài khổng lồ đó?

Cô chính là công chúa của nhà họ Doãn, cô mà phải thiếu ít tiền đó chắc?

Hơn nữa, vì cảm kích tấm lòng hảo tâm của cô nên quốc gia đã để cô trở thành một cổ đông của Thẩm thị. Mỗi năm cô sẽ nhận được một khoản hoa hồng nhất định, tiền ư, không thành vấn đề, oh yeah ~

Bị Chu Ninh che chắn, Hoàn Khố Thiếu Gia né sang một góc, nở nụ cười ma quỷ.

Há há, Tiểu Bảo Bối à, cô có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường.

Nó là hệ thống ăn chơi trác táng, không ăn chơi trác táng để có lỗi với mình sao?

Chu Ninh không biết Hoàn Khố Thiếu Gia lại đi tìm đường chết, lúc này cô đang ngồi trên sô pha, sau khi nhận được điện thoại của bà ngoại, nhiệt độ toàn thân cô như giảm xuống âm độ, hơi lạnh tỏa ra từ người cô khiến Thủy Như Khiêm ngồi bên cạnh cũng không rét mà run.

Sau khi xuất viện, cô gái nào đó liền lấy lý do anh đánh cờ thua, cưỡng chế yêu cầu anh đến biệt thự cô ở.

Trên mặt Thủy Như Khiêm hiện lên vẻ ngượng ngùng và không tình nguyện, nhưng anh là người đàn ông trưởng thành, đã đánh cuộc thì phải chịu thua!

Chỉ có điều, lúc này nhìn khuôn mặt vô cảm của cô gái nào đó, anh không biết phải bắt lời thế nào. Đắn đo một lúc, anh lên tiếng hỏi: "Nếu cô không muốn tới quán bar thì sao lại đi?"

Lại còn kéo cả anh theo cùng nữa chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play