Edit: Lệ Diệp.



Mà khoan?

Hoàn Khố Thiếu Gia đột nhiên nhận ra gì đó, nó để ý có một từ trong câu nói của cô có vấn đề, bậc thầy của các nhân vật phản diện?

“Tiểu Bảo Bối à, rốt cuộc là cô đang muốn làm gì thế hả?"

“Đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!”

"..." Chẳng lẽ cô không công kích nó là sẽ bị giảm tuổi thọ à? Sao cứ phải làm nó đau lòng vậy chứ?

“Cũng vì cái tên rác rưởi như ngươi đó. Ngươi không thể giết chết vai ác, cho nên đích thân ta phải tự thân vận động thôi. Vì muốn trở thành một thanh niên ba tốt, trừ gian diệt ác cho xã hội nên ắt phải nghĩ ra biện pháp khiến vai ác cải tà quy chính thôi. Cái này mà cũng phải hỏi lại à?"

Chu Ninh tốt bụng giải thích cho thứ hệ thống mà cô cho rằng là đồ thiểu năng trí tuệ đó hiểu.

Sau mấy phút đồng hồ ngồi chờ đợi, do bị mất máu quá nhiều, dù Chu Ninh đã cố gắng gượng, ép bản thân phải tỉnh táo nhưng không thể, cô sắp ngất lịm ở đấy rồi.

Và dĩ nhiên, cô cũng không muốn nói chuyện với thứ mà cô cho là thiểu năng, nhưng cô không còn cách nào khác. Để khiến bản thân trở nên tỉnh táo, cô bắt buộc phải miễn cưỡng nói chuyện với hệ thống.

"..."

Giờ phút này, Hoàn Khố Thiếu Gia thật sự không biết nên để biểu cảm gì trên khuôn mặt khi đối diện với Tiểu Bảo Bối có suy nghĩ khác người bình thường này nữa.

Mà còn nữa, thanh niên ba tốt là sao? Ý gì đây?

Thứ lỗi cho Hoàn Khố Thiếu Gia này ít đọc sách, hiểu biết không sâu rộng.

Một người biết rõ xe thể thao bị người khác bày kế động tay động chân nhưng vẫn thờ ơ như không có chuyện, thậm chí còn bình thản mở to hai mắt nhìn hàng chục người đua xe rơi xuống vực rồi bỏ mạng. Người như vậy mà đòi trở thành một thanh niên ba tốt?

Nếu như vậy mà vẫn có thể đường đường chính chính nhận mình là thanh niên ba tốt, vậy thì trên đời này còn ai là người xấu nổi nữa?

“Hy sinh bản thân và cả tập thể để vai ác có thể đi trên con đường chính đạo, để vai ác không làm tổn hại đến xã hội, làm tổn hại đến nhiều người vô tội khác. Muốn cứu người trên một diện tích rộng, việc hy sinh chắc chắn là điều tất yếu rồi. Mà thôi quên đi, nói chuyện này với một tên rác rưởi có tầm nhìn hạn hẹp như ngươi thì được gì chứ. Có khi ngươi còn chẳng hiểu ta nói gì!"

"..."

Nói chuyện bá đạo kiểu này, kế hoạch cứu người có một không hai mà nó từng nghe được chính là đây. Rốt cuộc cô là "thanh niên ba tốt" ở thời đại nào vậy?

Tiểu Bảo Bối của tôi ơi, cái tư tưởng chủ nghĩa thực dân kiểu này cô nên loại khỏi đầu ngay đi!

Còn nữa, chẳng lẽ việc công kích nó sẽ khiến cô thọ thêm một tuổi hay sao vậy? Sao cứ được một câu lại công kích nó một lần chứ?



Bọn họ thật sự là chân ái của nhau mà!

“Tiểu Bảo Bối à, Thiếu Gia khuyên cô hãy bỏ suy nghĩ cực đoan đó ra khỏi đầu đi. Nếu vai ác hoàn lương thành người tốt, vậy thì nó không còn gọi là vai ác nữa rồi!"

Hơn nữa, nếu cô vẫn tiếp tục hành xử kiểu này thì có lẽ đến kết, vai ác sẽ trở thành trùm cuối đó! Đến lúc đấy mọi thứ sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, thậm chí sẽ đi đến bước đường hủy trời diệt đất!

“Ngươi là tên rác rưởi, điều đó không có nghĩa ta cũng là rác rưởi giống ngươi!"

“… Tiểu Bảo Bối ơi, Thiếu Gia tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút thôi. Vốn dĩ chuyện cô tham gia vào cốt truyện đã là điều phi lý rồi, nếu giờ cô còn tạo cơ hội khiến vai ác càng thêm điên cuồng tàn nhẫn hơn nữa thì không những cô không chiếm được giá trị tín ngưỡng của chính mình, mà thậm chí sẽ bị ngã úp đấy. Cô có biết nếu giá trị tín ngưỡng bị âm thì sẽ đáng sợ đến mức nào không hả?"

“Nói thử xem!"

"..."

Không phải chứ Tiểu Bảo Bối, giọng điệu hứng thú này của cô là sao đây? Lại có chuyện lạ sắp xảy ra hả?

“Tiểu Bảo Bối, không phải Thiếu Gia tôi nói giỡn đâu, nhưng nếu không cẩn thận có thể sẽ mất mạng đấy. Nếu giá trị tín ngưỡng của cô âm thì cơ quan của tôi sẽ bị nhốt trong phòng tối, khi đó dù cô có trốn vào thế giới nhỏ thì cũng bị Thiên Đạo đuổi theo rồi bị chém chết đấy!"

“Ồ!”

Ồ là sao chứ? Tiểu Bảo Bối có ý gì đây?

Rốt cuộc cô có hiểu những gì nó vừa mới nói không?

Trong lúc Hoàn Khố Thiếu Gia muốn nói thêm mấy lời phổ cập về tính nghiêm trọng của sự việc cho Tiểu Bảo Bối nhà mình thì bỗng nhiên còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên.

Như vậy coi như mọi chuyện đã xong xuôi, Chu Ninh hoàn thành việc "Tá ma giết lừa"* một cách hoàn mỹ trong mắt người xem. Thẳng tay giấu Hoàn Khố Thiếu Gia đi.

(*) Tá ma giết lừa: Sau khi say xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế hết rên quên thầy.

"..."

Vậy là một ngày nữa lại trôi qua, vậy là nó lại rộng lượng tha thứ cho Tiểu Bảo Bối lần nữa.

.......

Chu Ninh vẫn chưa hoàn tất thủ tục xuất viện lần trước, vậy mà giờ lại bị lôi vào lại. Mà lần này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hai tay và cả một cái xương chân bị gãy nghiêm trọng, toàn thân bị đọng máu ở nhiều chỗ khác nhau. Chung quy là khắp cơ thể cô không có một chỗ nào là còn miếng thịt lành cả.

Lúc xe cứu thương chạy tới Chu Ninh vẫn còn đứng được, cứ tưởng cô bị thương không nặng, vậy mà kết quả lại nặng không tưởng...

Nhưng mà, cũng không biết có phải trên thương nghiệp cô là một boss lớn, cho nên từ trí thông minh đến cơ thể đều không giống người bình thường hay không. Bị thương nặng như vậy, theo đúng lý mà nói thì người bình thường ít cũng phải hôn mê cả tuần liền, vậy mà cô thì tỉnh ngay ngày hôm sau.



Tuy nhiên vừa tỉnh lại Chu Ninh đã gặp cảnh bà Doãn nước mắt nước mũi chảy đầy mặt khiến cô chỉ muốn ngất đi thêm lần nữa.

Nhưng chuyện ngu dốt như kiểu giả ngất lần hai thì, một người lập mưu làm bậc thầy vai ác như Tổng giám đốc Chu ắt sẽ không dại mà làm.

Thật ra cô rất muốn nói một câu an ủi bà Doãn, đó là cô vẫn chưa chết nên đừng lo, cô sẽ không sao đâu.

Nhưng Chu Ninh lại suy nghĩ thêm gì đó, cô rơi vào trầm mặc mấy giây. Đột nhiên cô có dự cảm, nếu cô nói vậy với bà Doãn thì khéo bà ấy sẽ không khóc nữa, mà ngược lại sẽ ngất vì sốc.

Cô là một thanh niên ba tốt kính già yêu trẻ, nên cô chắc chắn sẽ không làm chuyện thất đức!

Còn Hoàn Khố Thiếu Gia thì khác, nó đứng một bên như nghe vịt nghe sấm, trong đầu thầm nghĩ có quỷ mới tin cô!

Chờ sau khi người nhà họ Doãn về hết rồi, Chu Ninh mới dám thở phào một hơi.

Nhưng mà tự dưng cô lại có cảm giác ánh mắt người nhà họ Doãn nhìn cô có gì đó không đúng lắm thì phải.

"Tiểu Bảo Bối à, đó là ánh mắt lo ngại dành cho người bệnh tâm thần mà người thân dành cho cô đấy!"

Chu Ninh: "..."

Có ngươi mới là đồ tâm thần ấy, cả họ nhà ngươi bị tâm thần mới đúng!

Đúng là tên rác rưởi độc ác, không những chửi cô bị điên, còn gián tiếp châm ngòi làm tổn hại đến quan hệ giữa cô và nhà ngoại nữa!

"..."

Thật khổ quá, lời nó nói chính là sự thật. Đó là sự thật, là sự thật chứ không phải điêu!

Hoàn Khố Thiếu Gia bị hiểu nhầm, oan ức đến nỗi muốn gào khóc ngay trong WC.

……

Sau khi người nhà họ Doãn rời đi thì tất nhiên, người mẹ kế tốt Đào Ứng Sương sẽ phải tranh thủ cơ hội chạy tới quan tâm chăm sóc cô.

Nhưng mà Chu Ninh là ai chứ? Sau nhiều lần bị cô dội thẳng gáo nước lạnh vào mặt thì giờ Đào Ứng Sương đâu dám lấn tới. Chỉ cần nhìn tới ánh mắt hờ hững lạnh nhạt kia của cô là khuôn mặt bà ta đã cứng đờ lại rồi, có muốn diễn người mẹ tốt cũng không nổi nữa, nên đành phải hậm hực đi ra ngoài.

Đào Ứng Sương không phải loại ngốc, bà ta biết rõ Chu Ninh rất ghét bà ta.

Chỉ có điều bà ta không thể nghĩ ra được nguyên nhân khiến cô ghét mình, lại càng không hiểu nếu Chu Ninh đã không thích bà ta như vậy thì tại sao không gây khó dễ cho bà ta trước mặt người nhà họ Doãn?

Và một vấn đề nữa, đó là bà ta không hiểu vì sao Thẩm Miêu Thanh lại hết lần này đến lần khác để mình rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, có thể mất mạng bất cứ khi nào như vậy chứ?

Chung quy lại thì cô đang muốn làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play